Dưỡng Địch Vi Hoạn

Chương 41: CHƯƠNG 41: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN



CHƯƠNG 41: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN

Editor: Luna Huang
“Đủ rồi!” Dạ Lệ phất tay, mi tâm kịch liệt phồng lên, hiển nhiên phiền lòng không ngớt với chuyện này!

Hắn quét thi thể của Ôn Như một mắt, Dạ Mộc nói để hắn từ trong nổi giận tỉnh táo lại, thoáng tự hỏi biết Dạ Mộc không có nói sai, đây hết thảy đều là tính toán của Ôn Như, hiện tại nàng đã chết, còn có thể bảo toàn danh tiếng, còn có thể báo thù, thực sự là làm một được nhiều, nhưng chết cũng muốn để hắn bàn ra một công đạo, quả thực đáng trách!

Chỉ là Dạ Mộc.

Một đôi mắt như chuông đồng của hắn nhìn chằm chằm tiểu oa nhi trước mắt, Ôn Như quyết tâm chôn cùng Dạ Mộc, hôm nay người Ôn gia cũng ở nơi đây, hắn.

“Lẽ nào tướng quân còn muốn bao che tiểu súc sinh này? Mưu hại đích mẫu, dĩ hạ phạm thượng, loại bất trung bất hiếu này, chết một vạn lần cũng k không có gì đáng tiếc!”

Thừa tướng phu nhân không nghĩ tới nữ nhi nàng đã chết, muốn kéo một thứ nữ đệm lưng thôi, Dạ Lệ đều phải do dự! Lẽ nào, nữ nhi nàng thiên kim chi khu, còn kém một thứ nữ?

Nghĩ như vậy, nhãn thần nàng càng phát ra phẫn hận, xương gò má thật cao đến môi tước mỏng đều thật căng thẳng, ngày hôm nay, nàng muốn Dạ Mộc chết!

Trong lòng Dạ Lệ thật không nỡ Dạ Mộc, dù sao hài tử này cho hắn không ít kinh hỉ, nhưng là vì một Dạ Mộc, nháo với thừa tướng phủ hiển nhiên cái được không bù đắp đủ cái mất, hơn nữa hắn bên này mới có hành động, thừa tướng bên kia nhất định phải ổn định, nên


Hắn nhìn chòng chọc Dạ Mộc chỉ chốc lát, Dạ Mộc cũng chờ đợi nhìn hắn, rõ ràng hãm hại như vậy, nàng đều nói rõ ràng như vậy, Dạ Lệ không có khả năng không nhìn ra, kế tiếp, bất quá là chọn lựa, Dạ Lệ, sẽ chọn nàng sao?

Trong lòng Dạ Mộc mặc dù nghĩ như vậy, nhưng thực rất không xác định, quả nhiên, ánh mắt của Dạ Lệ nhìn nàng càng ngày càng lạnh, trong lòng Dạ Mộc hơi rét, sau đó, quả nhiên chợt nghe Dạ Lệ nói rằng, “Nhạc mẫu nói đúng.”

Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn Dạ Mộc nữa, “Dạ Mộc mưu hại đích mẫu, chứng cứ.”

“Phụ thân!” Dạ Mộc nhắm mắt lại, đột nhiên cả tiếng cắt đứt lời của hắn.

Một tiếng phụ thân này, để Dạ Lệ cảm giác được khó chịu, kỳ thực trước đây hắn cũng không có loại cảm giác này, thế nhưng không biết vì sao, lúc này đây, thanh âm kêu phụ thân của Dạ Mộc, hắn sẽ cảm thấy da mặt căng thẳng, thậm chí cảm giác nóng rần lên.

“Ngươi ngươi còn có cái gì để nói?”

Thanh âm của Dạ Lệ nghe vào rất hư, thế nhưng người của Ôn gia cũng rất cường thế nhìn chằm chằm Dạ Mộc, hơn nữa còn có chút không kiên nhẫn, bất quá một thứ nữ mà thôi, nghe nàng nhiều lời như vậy làm chi?

Vọng Thư Uyển.com
Dạ Mộc mở mắt ra lần nữa, trong mắt mèo tròn trịa đã bình tĩnh ba, nàng thậm chí còn nở nụ cười, lộ ra răng nanh nho nhỏ.


“Phụ thân, người khom lưng, ta có lời muốn nói với người.”

“Tướng quân! Hà tất nhiều lời với nàng? Trực tiếp bắt làm được!” Thừa tướng phu nhân thúc giục.

Dạ Lệ có chút phiền táo vung tay lên, để các nàng an tĩnh, sau đó chần chờ chỉ chốc lát, lại khom người xuống, kết quả là nghe Dạ Mộc nói.

“Phụ thân, nếu như ta có biện pháp giết thừa tướng, người có thể để ta chết sao?”

Dạ Lệ cả kinh! Cả người đều căng thẳng lên.

Thấy thần tình của Dạ Lệ thay đổi trong nháy mắt, thừa tướng phu nhân cũng có chút bất an, “Tướng quân, ngươi còn đang chờ cái gì? Một thứ nữ mà thôi, còn muốn tướng phủ ta tự mình động thủ phải không?”

Dạ Lệ không nhìn nàng, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm Dạ Mộc, đã thấy tiểu cô nương mở to một đôi mắt trong suốt thấy đáy, trong mắt hắn có ánh sáng nhìn không rõ.

Vốn có, Dạ Mộc cũng không định nhúng tay vào, ý niệm duy nhất của nàng, là theo chân Mặc Lâm Uyên, cái gì cũng không làm, đến lúc đó lấy được ấp giới đồ về nhà, nhưng là thời sự bức người, đối phương từng bước ép sát, để nội tâm của nàng sinh ra một loại cảm giác luống cuống, cái loại xung động muốn nhúng tay, tốc chiến tốc thắng này càng ngày càng mãnh liệt, cho nên nàng lên tiếng, từ lúc nàng nói ra lời ấy, giờ khắc này, nàng mới xem như chân chính bước vào thế giới này.

Nàng nhón chân lên, gằn từng chữ bên tai Dạ Lệ.


“Trên mặt nổi thừa tướng ủng hộ Triệu vương, nhưng ta lại biết, vị Nhu phi nương nương thừa tướng đưa vào vào trong cung kia, nàng có thai! Hơn nữa mời người bí mật chẩn đoán, cái thai này tất là nam thai không thể nghi ngờ! Hôm nay bệ hạ sinh bệnh, người biết đã không tính là số ít, ai không có tâm tư nhỏ đây? Nếu như tin tức thừa tướng bí mật giữ thai bị Triệu vương biết, thừa tướng phủ còn có thể bình yên vô sự sao?”

Dạ Lệ vừa nghe nàng nói, nhãn thần một mực thay đổi.

“Nhất triều thiên tử nhất triều thần, không phải là bằng hữu, thì là địch nhân, đã như vậy, phụ thân muốn vì địch nhân, mà giết chết, nữ nhi một lòng muốn trợ giúp ngươi, còn có bản lĩnh lớn sao?”

Mấy chữ cuối cùng, thanh âm của Dạ Mộc dị thường băng lãnh, thậm chí để Dạ Lệ đều kinh xuất mồ hôi lạnh cả người!

Hắn mạnh đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Dạ Mộc, có chút kinh nghi bất định hỏi, “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Dạ Mộc bị lời của hắn chọc cười, “Ta đương nhiên là nữ nhi của người, hơn nữa còn là nữ nhi một lòng hướng về người, nên, người sẽ cam lòng để nữ nhi bị những oan tình này?”

Ánh mắt nàng đảo qua thi thể của Ôn Như, ý tứ vừa xem hiểu ngay, trong lòng Dạ Lệ kinh đào hãi lãng, thậm chí sinh ra một điểm sợ hãi với Dạ Mộc.

Thế nhưng nghĩ đến nàng vừa mới bắt đầu tự nói với mình bệnh tình hoàng đế nguy kịch, tặng bảo tàng cho hắn, lại đến vây giờ cung cấp cho hắn phương pháp diệt trừ thừa tướng, nàng quả thực một mực giúp hắn!

Nghĩ như vậy Dạ Lệ dần dần tỉnh táo lại.

Thừa tướng phu nhân bất an, nàng sắc lệ nội tra chất vấn, “Tướng quân, ngươi đây là ý gì? Ngươi muốn bao che tiểu súc sinh này phải không?”


Vọng Thư Uyển.com
Dạ Lệ nhắm mắt, lần nữa mở ra nhìn thừa tướng phu nhân, đã không có nửa phần kiêng kỵ, nếu là Dạ Mộc nói đều là thật, như vậy thừa tướng và Triệu vương, có kịch vui để xem, nếu như là giả, một hài tử như Dạ Mộc lại có thể trong nguy nan nghĩ ra biện pháp như thế, cũng đáng giá hắn vì nàng đắc tội một nhà thừa tướng.

“Phu nhân bị đâm chuyện này còn có điểm đáng ngờ, đây là gia sự, bổn tướng quân, muốn tỉ mỉ điều ra, sẽ không oan uổng một người tốt, cũng sẽ không bao che hung thủ nào.”

“Nên nên.” Thừa tướng phu nhân bị một câu nói của hắn chọc tức giận đến cả người run lên, tay chỉ Dạ Lệ, nửa ngày mới nói ra được, “Nên, ngươi đây là muốn bao che nàng! Không tiếc đối địch với thừa tướng phủ ta?”

Dạ Lệ cũng không phải hiền lành gì, hắn cười lạnh một tiếng, “Nhạc mẫu đại nhân, ta kính trọng người, mới gọi người một tiếng nhạc mẫu, nếu Ôn Như đi rồi, ta chỉ muốn để cho nàng đi sạch sẽ, nhạc mẫu cũng không hy vọng có lưu ngôn phỉ ngữ lộ ra ngoài, để cho danh tiếng sau khi chết của nàng không dễ nhìn chứ?”

“Ngươi uy hiếp ta?” Thừa tướng phu nhân khó có thể tin, “Nàng là thê tử của ngươi!” Những chuyện kia nói ra, tướng quân phủ có mặt mũi sao?

Dạ Lệ quét Dạ Mộc sắc mặt có chút tái nhợt một mắt, trong lòng có loại cảm giác hơi đau, ngữ khí cũng biến thành không kiên nhẫn, “Bị thừa tướng phủ cưỡng bức lần nữa? Trên mặt ta còn có mặt mũi sao? Nếu là thừa tướng phủ không nhúng tay vào việc này, ta tất nhiên đại táng Ôn Như phong quang, hài tử của nàng cũng là đích tử cả đời này của ta, nhưng nếu là thừa tướng phủ cứ muốn nhúng tay, hậu quả kia, khó biết lắm.”

Thừa tướng phu nhân bị tức đến trước mắt tối sầm, nếu không phải người khác đỡ nàng, nàng cũng không thể đứng vững.

“Được được a!” Nàng giận dữ phản tiếu, ngực bị nghẹn đến đau, hai mắt rưng rưng, lại sắc nhọn nở nụ cười!

“Đã sớm nghe nói Dạ Lệ lãnh huyết vô tình, ta còn cho là người khác khuyếch đại! Nhưng nữ nhi của ta nàng gả cho ngươi mấy chục năm! Đến cuối cùng, ngươi đối xử với nàng như thế.”

Nước mắt của nàng rơi xuống, cuối cùng cắn răng hận nói, “Cũng không biết tướng quân sau này, có thể không vì người nào khác hay không, nếu tướng quân quyết như vậy, kể từ hôm nay, thừa tướng phủ ta, không có nữ nhi gả sang đây!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.