Dưỡng Địch Vi Hoạn

Chương 8: CHƯƠNG 8: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN



CHƯƠNG 8: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN

Editor: Luna Huang
Màu của máu để nhãn thần Dạ Mộc ngưng lại, không vui hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Tỳ nữ thấy Dạ Mộc đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, nhưng rất nhanh cười đi qua tranh công, “Tiểu thư, nháo đến người sao? Người yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không để cho bọn họ lười biếng!”

Dạ Mộc nhìn vết thương của Mặc Lâm Uyên đang chảy máu, vừa nhìn về phía nàng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải.

Ngược chủ nhất thời sảng, toàn gia hỏa táng tràng a muội muội! Ngươi còn cười, ngươi có biết như ngươi vậy sau này sẽ chết rất hay không a?

Nàng lạnh giọng hỏi, “Ai cho ngươi đánh người?”

Tỳ nữ vừa nghe sai, vội vã quỳ xuống cầu xin tha thứ, trong lòng kinh nghi bất định nghĩ, xảy ra chuyện gì? Trước đây tiểu thư chưa bao giờ quản điều này, nàng không phải thích thấy máu sao, hiện tại thế nào.

Hạ nhân ở nơi khác cũng đều dựng thẳng lỗ tai nhìn chằm chằm bên này, muốn nhìn một chút tiểu thư có phải thật đổi tính hay không.

Dạ Mộc đảo qua chung quanh, mặt lạnh trầm giọng nói, “Các ngươi đều nghe cho kỹ! Hai người bọn họ là lâu la ta tỉ mỉ nuôi, là đồ của một mình ta! Ngoại trừ ta, ai dám động bọn họ, ta liền giết chết người đó! Nghe rõ chưa?”

Nàng vừa nói như vậy, tất cả mọi người hiểu, tiểu thư vẫn là tiểu thư kia, chỉ là gần đây thích nuôi sủng vật, cũng không có thay đổi tốt hơn trước.

Tỳ nữ quỳ trên mặt đất nghe vậy, trong nháy mắt tâm như tro tàn, vừa nghĩ tới sở tác sở vi lúc trước của Dạ Mộc, hôm nay nàng động “Sủng vật” của nàng còn tốt sao?

Nàng liền vội vàng nói, “Van cầu tiểu thư tha mạng! Nô tỳ cũng không dám nữa! Cũng không dám nữa!”


Dạ Mộc hừ một tiếng, “Ngày hôm nay tâm tình bổn tiểu thư tốt, tha cho ngươi, nếu còn lần sau, ném ngươi đi nuôi hổ!”

“Vâng, tạ đại ân đại đức của tiểu thư! Tạ ân tiểu thư!” Nàng cảm động đến rơi nước mắt dập đầu, nhìn Dạ Mộc cau mày.

“Được rồi, thấy ngươi liền tâm phiền, mau cút!”

Thanh âm của nàng nâng cao, tỳ nữ vội vã chạy, rất sợ Dạ Mộc sẽ nghĩ đến cái gì, lấy nàng ra hạ thủ.

Nàng vừa chạy, tất cả người hầu đều điểu tác thú tán. Thấy chung quanh thanh tịnh, Dạ Mộc mới nhìn Mặc Lâm Uyên.

Nam chủ này thật đúng là sự cố thể chất a, không ra khỏi cửa đều có thể tao họa.

Vọng Thư Uyển.com
“Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi, trở lại để Tiểu Lang bôi thuốc cho ngươi, các ngươi đi xuống đi.”

Nhãn thần của Mặc Lâm Uyên phức tạp nhìn chằm chằm chân của nàng, tất cả mọi người không có chú ý tới, Dạ Mộc chân trần chạy đến, chân nhỏ bạch ngọc lớn chừng bàn tay giấu ở dưới váy, người khác rất khó phát hiện.

Lẽ nào Dạ Mộc nghe được bọn họ gặp chuyện không may liền gấp như vậy? Đến hài cũng không có mang liền chạy ra ngoài, nàng như vậy, thực sự sẽ có mục đích riêng sao?

Thấy Dạ Mộc nói muốn đi, Mặc Lâm Uyên đột nhiên nói, “Ngày hôm nay, còn chưa đầy một canh giờ.”

Hắn nói là thời gian đứng trung bình tấn, Dạ Mộc quay đầu lại nhìn hắn nghiên đầu một cái.

“Ngươi đều như vậy còn có thể tiếp tục?”

“Có thể.”

Hắn đứng thẳng người, sau đó nửa ngồi chồm hổm đứng trung bình tấn, mồ hôi trong suốt lướt qua cái trán có chút tái nhợt của hắn, mấy ngày rèn đúc, để thần tình của hắn kiên nghị hơn, nhãn thần cũng càng lợi hại, chủ yếu nhất là, hắn không muốn để cho Dạ Mộc cảm thấy hắn vô dụng.

Dạ Tiểu Lang thấy Mặc Lâm Uyên kiên trì, cũng chỉ có thể tiếp tục, làm hắn còn muốn nghỉ ngơi một chút! A Cực này, thực sự sẽ không lười biếng.

Dạ Mộc nhìn bọn họ, trong lúc lơ đảng khóe miệng cong lên, rất nhanh thì thu liễm.

“Được, các ngươi biểu hiện rất tốt, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đứng trung bình tấn hai canh giờ!”

“A! Tiểu thư không nên a!” Vẻ mặt Dạ Tiểu Lang cầu xin, nhưng Mặc Lâm Uyên lại gật đầu, nói một chữ.

“Được.”


Dạ Mộc rốt cục nở nụ cười, thấy bọn họ cố gắng như vậy, tâm tình nàng cũng đã khá nhiều, vưu kì ánh dương quang ấm áp rơi vào trên người bọn họ, buổi sáng trở nên tràn ngập sức sống!

Vì bọn họ chăm chú khắc khổ, cùng ngày, Dạ Mộc tăng thêm cho bọn hắn chương trình học mới, để suốt cả ngày đưa bọn họ đều nhét từ từ, Dạ Tiểu Lang không ngừng kêu khổ, nhưng vẫn là chăm chú học, bởi vì A Cực nói, mấy thứ này, hắn học rồi sau này sẽ tốt.

Lại buổi trưa của một ngày.

Kết thúc công khóa buổi sáng, Mặc Lâm Uyên và Dạ Tiểu Lang cùng Dạ Mộc ngồi cùng bàn ăn cơm, lúc này, bên cạnh bọn họ chỉ có một tỳ nữ tên Tiểu Thu hầu hạ.

Nói đến, hắn có thói xấu kiêng ăn, vưu kì đặc biệt đáng ghét ăn tỏi.

Không, phải nói, hắn ghết tất cả thứ đồ mang đến mùi lạ trong khoang miệng, cái này có quan hệ đến giáo dưỡng khi còn bé của hắn, hoàng thất Mặc quốc đều là đức hạnh này.

Nhưng Việt quốc bất đồng, Việt quốc ẩm ướt âm lãnh, nên không chỉ có ăn tỏi, còn ăn rất nhiều gia vị khẩu vị nặng, thế cho nên mỗi lần ăn cơm, Dạ Tiểu Lang từng ngốn từng ngốn ăn, Mặc Lâm Uyên lại ăn rất ít.

Nhưng ngày hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện trên bàn đã không có tỏi, trước đây hầu như mỗi một món đều thả rất nhiều tỏi, ngày hôm nay lại không thấy hình bóng.

“Làm sao vậy?”

Dạ Mộc thấy hắn bất động, hơi thiêu mi, Mặc Lâm Uyên còn chưa lên tiếng, Dạ Tiểu Lang liền phát giác không ổn, kỳ quái hỏi.

“Di? Thức ăn hôm nay vị đạo hình như không đúng?”

Vọng Thư Uyển.com
Tiểu Thu phục vụ bên người Dạ Mộc nghe vậy vừa cười vừa nói.

“Là như vậy, tiểu thư nói không thích vị tỏi, nhưng không ăn tỏi sẽ khiến thân thể không khỏe, nên để trù phòng bên kia nghĩ biện pháp, giấu đi vị tỏi.”

Nghe thế, Mặc Lâm Uyên khiếp sợ nhìn Dạ Mộc, mà Tiểu Thu không chú ý, lại tiếp tục nói.


“Tiểu thư chúng ta rất thông minh, trù phòng nói không biết khử vị thế nào, tiểu thư để bọn hắn dùng trà dùng trà để chưng tỏi, như vậy tỏi chưng ra cũng không có một chút vị tỏi, hiện tại đại trù phòng bên kia cũng bắt đầu noi theo!”

Mặc Lâm Uyên ăn một miếng, khiếp sợ dùng đũa phá vỡ món ăn trước mặt hắn, quả nhiên phát hiện bên trong có tỏi băm, nhưng ăn một miếng, căn bản ăn không ra.

Không rõ, Mặc Lâm Uyên cảm thấy ngực hoảng.

Khi còn bé bởi vì hắn không ăn tỏi, dạ dày vẫn không tốt, lúc đó phụ hoàng mẫu hậu hắn còn ở, lại không ai nghĩ đến gọi người khử vị tỏi, sẽ chỉ ở thời gian hắn không thoải mái, để thái y mở thuốc cho hắn.

Mà Dạ Mộc ngay cả chuyện nhỏ như thế đều chú ý tới! Còn nghĩ tới giải quyết như thế nào, phần tâm ý này nếu như đều là giả, như vậy còn có thể làm thật?

Dạ Mộc thấy bầu không khí trên bàn cơm có chút lạ, gõ bàn một cái nói, “Ăn cơm ăn cơm, nói nhiều như vậy, các ngươi là muốn trốn tránh công khóa buổi chiều phải không?”

Vừa nghĩ tới nhiệm vụ chồng chất như núi vào buổi chiều, Dạ Tiểu Lang tăng nhanh tốc độ ăn cơm, mà Mặc Lâm Uyên trầm mặc ăn đồ, chỉ là cơm nước vào miệng lại như nghẹn ở cổ họng.

Hắn rốt cuộc chỉ có chín tuổi, lúc này, tâm tình hắn cực kỳ phập phồng, đốt ngón tay hắn nắm bắt đũa đều có chút trắng bệch.

Hắn rất muốn túm lấy Dạ Mộc cả tiếng chất vấn, hỏi nàng rốt cuộc là có ý gì, vì sao đột nhiên đối xử tốt với hắn như thế, nàng rốt cuộc có mục đích gì?

Nàng như vậy để hắn cũng không biết nên dùng tâm tình gì khi đối mặt với nàng.

*

Thời gian nhoáng lên, bận rộn một tháng, lúc này, vết thương của Mặc Lâm Uyên toàn bộ khỏi hẳn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.