Dưỡng Địch Vi Hoạn

Chương 84: CHƯƠNG 84: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN



CHƯƠNG 84: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN

Editor: Luna Huang

Dạ Mộc không nhịn cười được, “Biết ngươi làm chuyện tốt không thẹn với lương tâm rồi! Hơn nữa, một năm qua này, ta cũng hay nghe nói sự tích của ngươi, cái gì bố thí a, miễn phí xem bệnh a các loại, bất quá, ta rất muốn biết ”

Nàng thấp giọng, “Ngươi vẫn luôn làm chuyện tốt, từ nhỏ đến lớn, lẽ nào ngươi chưa từng làm chuyện gì xấu sao?”

Nếu như chuyện gì xấu đều chưa làm qua, sao không phải là thánh nhân.

Mà nàng nhẹ nhàng nói lại trọng trọng đập vào trong lòng Vô Thanh, hai mắt hắn không tự chủ được trợn to, nhìn Dạ Mộc.

Trước khi nàng ở, nếu là có người hỏi như vậy, hắn cảm giác mình nhất định có thể không chút do dự nói, hắn chưa từng làm bất luận chuyện xấu gì, hắn chưa từng hại người, cũng chưa từng gạt người, từ khi hắn trở thành chủ trì của Thiên Thụ tự, nhật đi nhất thiện đã thành thói quen, hơn nữa vui vẻ chịu đựng.

Nhưng là bây giờ, hắn chưa làm qua chuyện xấu sao?

Trong thoáng chốc, Vô Thanh nhớ lại một năm trước, hắn ở chân núi thấy một màn, thây phơi khắp nơi.

Trước đây hắn để Dạ Mộc sớm tỉnh lại, đồng thời kích hóa nội lực vốn là pha tạp trong cơ thể nàng, cũng là bởi vì Văn Phong nói, Mặc Lâm Uyên lập tức sẽ tới đón nàng.

Nên hắn làm như vậy, chỉ là vì để Dạ Mộc đại khai sát giới, giết Mặc Lâm Uyên.


Nhưng là hắn thật không ngờ sẽ có nhiều người truy sát Mặc Lâm Uyên như vậy, cũng thật không ngờ dưới tình huống nhiều người truy sát hắn như vậy, Mặc Lâm Uyên vẫn là tìm đến Dạ Mộc, càng không có nghĩ tới chính là, lúc đó Dạ Mộc mới sáu tuổi, dĩ nhiên có đầy đủ ý chí lực khống chế bản thân! Nàng giết đều là địch nhân của Mặc Lâm Uyên, hơn nữa vì không làm thương hại Mặc Lâm Uyên, cuối cùng nàng chọn đánh gãy bộ phận kinh mạch của bản thân.

Hắn vốn là muốn để Mặc Lâm Uyên bị Dạ Mộc giết chết, kết quả lại là đích thân hắn thả dã thú ra ngoài phá tuyệt sát khốn cảnh, cứu Mặc Lâm Uyên.

Lúc đó, hắn xuống núi thấy tàn thi đầy đất , vừa khóc vừa cười, cuối cùng thổ huyết không ngừng.

Kết cục này, tuyệt đối là lão Thiên nghiêm phạt đối với hành vi muốn hại người của hắn! Nên hắn mới có thể hại người không được, sau cùng thành hại mình!

“Này? Này!” Dạ Mộc vươn tay nhỏ bé quơ quơ ở trước mặt hắn, “Vấn đề này khó trả lời thì thôi, sắc mặt ngươi cũng quá khó coi!”

Lúc này Vô Thanh mới mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, hắn có chút không dám nhìn Dạ Mộc, bởi vì Dạ Mộc cũng là một trong những người bị hắn làm hại.

Dạ Mộc rót cho hắn một chén trà, “Ngày hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi!”

Vô Không nhìn chén trà trong tay mình, đột nhiên mở miệng.

“Kỳ thực, ta đã làm một chuyện xấu.”

“Ân?” Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, lập tức nở nụ cười, “Không nghĩ tới a! Ngươi làm cái gì?”

Đôi mắt tinh xảo đến mang theo một tia yêu dị của Vô Không đột nhiên nhìn về phía nàng, trong ánh nến, gương mặt tròn trịa của Dạ Mộc nhìn qua đặc biệt linh động khả ái.


“Ta làm tổn thương một người.”

Vọng Thư Uyển.com
Nhưng người truy sát Mặc Lâm Uyên, nói cho cùng, bị phản giết cũng coi như chết có ý nghĩa, hơn nữa đã chết xem như xong hết mọi chuyện, nhưng Dạ Mộc, nàng sống, nhưng ngày qua ngày thừa thụ thương tổn.

Nguyên bản hắn thôi hóa tiến trình nhập ma của Dạ Mộc, theo lý mà nói, cho dù có hắn từng tháng khai thông nội lực cho Dạ Mộc, nàng vẫn là sẽ càng ngày càng dễ cáu.

Mà nàng đến bây giờ sở dĩ còn có thể giữ được tĩnh táo, cũng là bởi vì nàng vẫn luôn không để cho kinh mạch của mình khỏi hẳn!

Dạ Mộc khôi phục năng lực kỳ thực rất mạnh, nàng bây giờ nhìn không hiện, gầy teo nho nhỏ, nhưng nàng lại người mang trong người nội lực trăm năm! Nên thân thể của nàng cũng khác người khác, trọng thương nặng hơn nữa cũng khôi phục nhanh.

Nhưng nàng vì không làm người bị thương, bản thân nàng cắt hai kinh mạch, một ngày phục hồi như cũ, nàng lại sẽ tự mình đánh gãy một lần, phản phản phục phục.

Nội lực lưu chuyển không thông, sẽ làm thân thể của nàng xuất hiện trình độ sưng bất đồng, đau đớn, nhưng những thứ này, nàng không nói gì, vẫn là mỗi ngày vui vẻ.

Nên hắn làm sai một việc, chỉ làm tổn thương một người, đó chính là Dạ Mộc.

Dạ Mộc không biết hắn nhìn mình như thế làm cái gì, nàng điểm chân vỗ vỗ vai của Vô Không.

“Nhân vô hoàn nhân, ngươi đã làm rất khá, chí ít, ngươi chỉ làm sai một việc.”


Nàng có chút cũ thành cảm khái một câu.

Vô Thanh không có nói thêm nữa, lưu lại một câu để cho nàng sớm nghỉ ngơi một chút, rồi rời đi.

Vọng Thư Uyển.com
Sáng sớm hôm sau, Vô Thanh hòa thượng cứ theo lẻ thường đi xem chẩn miễn phí cho bách tính cùng khổ bên cạnh.

Bởi vì thanh danh của hắn, cho nên người tới tìm hắn xem bệnh, bất luận giàu nghèo, đều phi thường hiểu lễ phép, Dạ Mộc nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền đi theo.

Nàng ngồi ở đó kỳ thực cực nhàm chán, vì vậy lại giúp Vô Thanh bốc thuốc, trong khoảng thời gian này, nàng biết không ít dược thảo, mà Vô Thanh dùng, thông thường cũng đều là mấy loại thường gặp.

“Tình huống này của ngươi rất khó trị tận gốc, trở về dùng nước nóng ngâm chân nhiều, nếu như có thể, không nên lên núi.”

Vô Thanh nói với một lão đại gia xong, lại mở phương thuốc, vừa có chút mệt mỏi đứng lên, liền thấy Dạ Mộc ôm một chồng gói thuốc thật cao, thất tha thất thểu đi tới chỗ hắn.

Chồng thuốc kia cao hơn cả đầu nàng, nên nàng đi bất ổn, không phải là bởi vì cầm không nổi, mà là rất cao, không cẩn thận một cái là sẽ rơi đầy đất.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng đến mặt của nàng đều nhìn không thấy, nhưng thấy hình dạng hoạt kê này của nàng, Vô Thanh nhịn cười.

Người tới xem bệnh, bởi vì hắn cười, đều có chút ngớ ngẩng.

Vô Thanh hòa thượng lớn lên đẹp, nên hắn bình thường cười, cũng đều là nhẹ nhàng cười yếu ớt, bỗng nhiên giãn mặt ra giống như vậy, thật để người tim đập thình thịch!

Nhưng Dạ Mộc không biết, nàng rốt cục mại ngắn chân nhỏ đi tới bên người Vô Thanh, đặt chồng gói thuốc lên trên bàn của hắ, mới tự lau mồ hôi.


“Đây, thuốc phòng trúng gió đều ở đây, đưa xong cũng hết rồi!”

Ánh mắt tròn vo của nàng nhìn Vô Thanh, nghiêm trang nói, Vô Thanh nhấp mím môi, ngưng cười, đưa một chén nước bên tay cho nàng.

“Mệt thì nghỉ ngơi đi, những công việc này để cho người khác làm là được.”

Dạ Mộc thật đúng là mệt mỏi! Tay nàng bẩn, liền ở chén nước tay Vô Thanh, kề môi đến uống nước!

Một khắc kia, bọn họ cách quá gần, Vô Thanh cũng không nghĩ tới Dạ Mộc sẽ trực tiếp dùng miệng, mà không phải lấy tay, một chút liền sững sờ ở nơi đó!

Lúc này, có một lão đại gia đến khám bệnh nói, “Nhìn Vô Thanh đại sư người ta một cái, chính là ôn nhu, vừa nhìn liền biết chiếu cố người!”

Có nữ khách hừ một tiếng, nhỏ giọng nói, “Tiểu dụ dỗ từ đâu tới, ban ngày ban mặt để Vô Thanh đại sư đút nước cho uống, cũng không biết xấu hổ.”

Dạ Mộc không chịu thua thiệt, nàng uống xong nước, vừa lau miệng nhỏ nhắn, dương tay nói.

“Lời này của ngươi quá chua! Ngươi phân minh chính là đố kị đi!”

Nói xong, nàng nhanh như chớp liền chạy, hòa thượng người ta ở tại đây làm chuyện tốt , nàng còn không muốn lưu lại cãi nhau.

Cô nương kia bị Dạ Mộc nói như vậy, Dạ Mộc lại chạy nhanh hơn, thấy mọi người chung quanh cười xấu xa nhìn nàng, nàng không lưu lại tiếp được nữa, quay đầu bước đi.

Vô Thanh nhìn bóng lưng Dạ Mộc có chút bất đắc dĩ, nhất là thấy Dạ Mộc đi vào phòng, lại cướp đồ của ngươi cao hơn nàng người, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Chính hắn cũng chưa từng phát giác, lúc có Dạ Mộc ở, người sống thanh đèn cổ phật như hắn, tựa hồ sinh ra rất nhiều màu sắc không đồng dạng như vậy, còn có tinh thần phấn chấn cùng sức sống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.