Đường Đột Mỹ Nhân

Chương 14



Tiêu Hoàn Vũ tay chống cằm, trừng to đôi mắt, vẻ mặt hiếu kì, bày ra vẻ mặt dễ thương, mắt chăm chăm nhìn Viên Thiên Cương đang ở trước thần án múa bút vẽ bùa. Cũn g khó trách Tiêu Hoàn Vũ hiếu kì như thế, trước đây trên TV bất quá chỉ thấy mấy ông đạo sĩ rút ra một cái bùa, sau đó hô hào cái gì “lập tức tuân mệnh”, vân vân và vân vân, đâu có bao giờ thấy người ta vẽ cái bùa tử tế bao giờ, cái này đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt! Từ giờ Hợi trở đi, Viên Thiên Cương liền ăn chay tắm rửa, tẩy thủ thấu khẩu (rửa tay, súc miệng), thần tình nghiêm túc, sau đó dâng hương bái thiên địa, sau đó thì thào một tràng những từ ngữ gì nghe không rõ, sau đó cầm bút lên, làm một tràng chữ rồng bay phượng múa…

Hắn rốt cuộc đang làm cái gì vậy ta?

“Ngươi đang vẽ cái gì vậy?”

Tiêu Hoàn Vũ lời vừa ra khỏi miệng, Lý Thuần Phong lập tức như trận gió ào tới, lấy tay che miệng y, nhanh nhanh chóng chóng túm cổ y đá ra bên ngoài!

“ngô ngô ngô ngô ngô!” (ngươi muốn làm gì)!”

“Ngô ngô ngô!” (Chậm một chút!)”

Cho đến khi lôi được y ra bên ngoài điện, Lý Thuần Phong mới buông lỏng tay ra, Tiêu Hoàn Vũ chưa kịp chất vấn, Lý Thuần Phong đã quay đầu, trừng mắt nhìn y: “Ngươi điên hả?? Ngươi không biết khi đang họa phù (vẽ bùa) có mười điều kiêng kị hả?? Khi họa phù ngươi phải gạt bỏ mọi ý nghĩ xằng bậy, tà tưởng, thành tâm thành ý tập trung vào lá phù! Toàn bộ tinh thần phải tập trung vào đường bút, không thể phân tâm hay cùng người khác nói chuyện! Ngươi cư nhiên dám mở miệng nói!”

Gì? Không hiểu… Bất quá hình như không thể mở miệng nói… nhưng người ta không biết mà…

Tiêu Hoàn Vũ trong lòng thầm cự lại, ngoài miệng cũng không chịu thua, phản vấn: “Ngươi đều không phải theo chủ nghĩa vô thần hả?? Thế nào lại cùng hắn tin thần tin quỷ vậy? Việc gì phải để ý lắm chuyện thế!”

Lý Thuần Phong trừng mắt: “Đây là chính là truyền thống, là tinh thần của dân tộc Trung Hoa! Là văn hóa mỹ lệ, tinh tế của con dân Hoa Hạ!Là kết tinh của hơn năm nghìn năm chiều dài văn hóa!! Ta đang bảo hộ chính là quốc bảo của Trung Quốc!! Ngươi thì biết cái gì!”

Ta thật sự không biết….

Tiêu Hoàn Vũ lầm bầm trong miệng, suy nghĩ một chút, sau đó lại cảm thấy hứng thú dâng trào: “Uy uy uy, cái kia rốt cục là cái gì? Hắn đang vẽ cái quái gì vậy? Vì sao đêm hôm khuya khoắt lôi bút vẽ tranh?”

“Ngươi đúng là cái đồ chẳng biết gì? “Lý Thuần Phong ném cho y một cái nhìn khinh bỉ: “Hắn đang vẽ Bách Giải Phù, phù này có thập xá, nhất xá thiên niên tội (tội của nghìn năm), nhị xá vạn năm sầu, tam xá lưu niên bệnh (bệnh của ngày trước), tứ xá thủy hỏa tai (tai nạn do nước, lửa), ngũ xá đạo tạc hoạn (nạn đạo tặc), lục xá nhi nữ hư (con cháu hư hỏng), thất xá tiền sinh trái (món nợ sau này), bát xá khẩu thiệt phi (họa từ miệng), cửu xá trạch xá hình (những điểm không tốt của nơi ở, đại loại như hướng nhà không thuận, động long mạch vv), thập xá gia trạch ngưng! Phi thường linh! Phải nửa đêm nửa hôm dậy họa phù, là vì thời khắc giữa giờ Tý và giờ Hợi là thời điểm tối linh, là thời khắc giao tử hợi giao thoát chi hầu, âm dương tương hỗ, hoặc cũng có thể chọn thời điểm tử ngọ mạo dậy tứ thì, cũng rất linh nghiệm…

(đoạn trên thực sự mình không tài nào hiểu được, xin lỗi nha =((()

Lý Thuần Phong nhìn Tiêu HòaVũ cứng đờ người, há hốc nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy.. sao lại có thể ngu ngốc tới mức đi giảng cho y cái này cơ chứ!!!

“Có thật là linh như thế không, thế sao không thể đưa chúng ta trở về? Đều không phải là bách thí bách linh (đại loại như cầu gì được nấy) sao?” Tiêu Hoàn Vũ không chịu thua, trừng mắt nhìn lại.

Lý Thuần Phong lập tức trợn mắt, phản pháo bằng ánh mắt còn dữ tợn hơn: “Nói gì thì nói mười lăm ngày nữa kiểu gì chúng ta chả về được! Chuyện gì cũng muốn dựa vào người ta thế thì ngươi làm sao mà tiến bộ được?”

Ngụy biện…

Tiêu Hoàn Vũ còn chưa kịp nói ra miệng, bỗng nhiên từ trong điện truyền ra mấy âm thanh lách cách! Lý Thuần Phong cả kinh, lập tức chạy vội vào trong! Chỉ thấy thần án, thủy quả tiên hoa cùng trà tửu toàn bộ vương vãi trên mặt đất, mấy vệt máu tươi nhiễm hồng nền điện, Viên Thiên Cương cả người ngã trên đất, thần tình thống khổ.

“Viên sư huynh!”

Lý Thuần phong thét lên kinh hãi, cuống quýt chạy tới nâng hắn dậy, sắc mặt Viên Thiên Cương giờ này trắng bệch, mồ hôi đầy mặt, vô cùng gian nan mới nâng được tầm mắt nhìn lên, nhìn Lý Thuần Phong một chốc, rồi không biết lấy đâu ra khí lực, một đường nắm chặt lấy tay Lý Thuần Phong kéo lại, môi khẽ động đậy, nhưng chưa kịp nói tiếng nào thì thần tình đột nhiên trở nên co rúm, thống khổ không sao kể xiết, sau đó tay vô lực thả rơi xuống nền nhà…

“Viên sư huynh!” Lý Thần Phong kêu lớn, sau đó quay mặt lại trừng mắt với Tiêu Hoàn Vũ: “Mau gọi người! Nhanh lên!”

“A? Nga! Hảo..”

Tiêu Hoàn Vũ vội nhanh chân chạy ra ngoài, trong lúc vô tình, quay đầu lại nhìn một chút, thấy Lý Thuần Phong cẩn trọng nhẹ nhàng ôm Viên Thiên Cương vào trong ngực, trên mặt là biểu tình thống khổ không sao kể xiết, cứ như người bị đau là hắn vậy… Mơ hồ cảm nhận được cái gì, Tiêu Hoàn Vũ trong lòng cũng một trận đau, nhưng ngay lập tức mang cái cảm giác kì quái đó đá ra khỏi đầu, luống cuống chạy ra ngoài điện, túm lấy một tiểu đạo sĩ đang quét lá cấy, hét lớn: “Help!! Họ Viên có chuyện! Nhanh tìm người tới!!’

Tiểu đạo sĩ mê võng cả nửa ngày mới ý thức được người trước mặt đang nói chính là Khâm Thiên Giám đại nhân đã xảy ra chuyện. Bấy giờ hắn mới vội vội vàng vàng chạy đi, chỉ nửa khắc sau, Ngọc Hư Cung xôn xao, nhốn nháo! Dù đã là canh ba khuya khoắt, nhưng chuyện này cư nhiên còn kinh động đến cả thánh thượng! Chỉ một lúc sau đã thấy đương kim thiên tử ngự giá quang lâm. Nhờ thế, Tiêu Hoàn Vxu rốt cục có cơ hội nhìn thấy vị minh quân lưu danh thiên cổ: Đường Thái Tông.

Hai hàng đèn lồng vàng chói có chạm trổ hình rồng rẽ đường, một nam tử bờ vai cao rộng, tư thế hiên ngang uy phong lẫm liệt bước nhanh tới, mang theo một cỗ khí phách đế vương, khí thế kinh người, có thể bài sơn đảo hải nhanh chóng up hiếp tinh thần mỗi người đứng gần đó. Khi nhãn thần không giận cũng tự sinh uy hướng về phía Tiêu Hoàn Vũ thì, Tiêu Hoàn Vũ không tự chủ rùng mình một cái, sau đó nhìn đương kim thánh thượng đến ngây ngốc.

Trong sử sách cũng từng nhắc đến a… Lý Thế Dân là một đại soái ca siêu cấp sấm sét, đẹp trai vô địch a!! Hắn có lông mi của Thang Mỗ Khắc Lỗ Tư (Tom Cruise), có con mắt hút hồn của Kiều Thập Cáp Nại Đặc(Josh Hartnett), còn có đôi môi gợi cảm của Bố Lạp Đức Bì Đặc (Brad Pitt)!! Oa, trời ạ, nhìn thôi cũng muốn mù mắt rồi!! (ô, tập hợp những cái trên có thể là người Trung Quốc hả…)

Đẹp trai quá đi… Tiêu Hoàn Vũ mải ngắm giai, nên không có thấy được Lý Long, đứng đằng sau Lý Thế Dân đang dùng ánh mắt giết người chằm chằm nhìn hắn…

Lý Long tức đến sắp thổ huyết luôn rồi, kẻ khiến mình ngày nhớ đêm mong cư nhiên không nhìn thấy mình!! Trái lại, lại đắm đuổi nhìn hoàng đế tới mức sắp chảy cả nước miếng ra rồi! Chưa thấy qua nam nhân anh tuấn bao giờ sao! Hắn thế nhưng chính là hoàng đế đó! Sao có thể cho người ta nhìn như thế chứ!! Họ Tiêu kia! Để sau hãy nhìn a!!

Đáng tiếc lúc này, lực chú ý của Tiêu Hoàn Vũ hoàn toàn tập trung cả trên người Đường Thái Tông, làm sao thấy được cái khuôn mặt đang méo mó vì ghen tị ở đằng sau…

Đường Thái Tông Lý Thế Dân bày ra một nụ cười đạm mạc, dáng tươi cười ẩn dấu bên trong ánh nhìn xuyên thấu nhân tâm, thâm thúy vô cùng; Tiêu Hoàn Vũ rốt cục không nhịn được đã muốn chảy cả nước miếng rồi…

Thế nào lại có thể đẹp trai như thế chứ… ô ô ô.. Chắc chắn hắn là do Thượng đế phái tới để dằn mặt bọn nam nhân xấu xí ở dưới phàm trần mà! Ngay cả ta vốn đẹp trai có tiếng cũng cảm thấy không bằng… Ngay cả Lý Long cũng… Ân? Lý Long? (Rốt cục đã nghĩ tới rồi…)

Tiêu Hoàn Vũ ngẩn người, ánh mắt rốt cục đã thu vào thân ảnh của  Lý Long, thế nhưng đối phương sắc mặt xanh đen lại, dùng một loại ánh mắt phẫn nộ khó có thể biểu đạt thành lời, tàn bạo bắn sát khí về phía y! Tiêu Hoàn Vũ trong lòng cứng lại, suýt nữa không thở nổi, hắn… cư nhiên chán ghét ta tới mức độ này sao…? Vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta? Giống như hận không thể một chưởng đánh chết ta vậy… Ngươi muốn lấy vợ về nhà cũng không cần đối đãi với ta như thế đi!! Ngươi cái tên tử biến thái phạm tội cưỡng gian! Có cái gì hảo chứ!! (Y hoàn toàn không biết mình sai cái gì…)

Vì vậy, Tiêu Hoàn Vũ không chút nào nhân nhượng, trừng mắt nhìn lại hắn, Lý Long hít một hơi lãnh khí, nhìn hoàng thượng thì chuyên chú tới mức chảy nước miếng, nhìn ta thì lại trừng mắt dọa người??

Thế nên, hai người cứ như thế mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhường, hoàn toàn không chút ý màn đấu nhãn đã thu hút sự chú ý của “đại gia”!

“Ngươi là Tiêu Hoàn Vũ?”

Thanh âm trầm thấp, khiến người khác an tâm, nhưng đồng thời cũng lộ ra một cỗ uy nghiêm của bậc đế tôn chi thượng, Tiêu Hoàn Vũ không tự chủ dời đi lực chú ý, ngay lập tức chỉnh tư thế, thân thế thẳng đơ như mấy chú cảnh sát đứng canh lăng.

“Vâng… vâng…” Oa! Lý Thế Dân biết ta a!

Đường Thái Tông khẽ gật đầu, khóe miệng hơi mỉm cười, Tiêu Hoàn Vũ lăng lăng nhìn nụ cười của hắn, bỗng nhiên không biết đào đâu ra dũng khí: “Ta… ta có thể.. cử động không…?”

Văn võ bá quan một trận hỗn loạn, cư nhiên trước mặt hoàng thượng dám xưng “ta” thay cho “thảo dân”? Đường Thái Tông giật mình, nhưng lập tức bày ra nụ cười hiền lành, ánh mắt cứ như đang nhìn hài tử.

“Đương nhiên có thể, không cần giữ lễ tiết”

Tiêu Hoàn Vũ thở phào một hơi, bỗng nhiên tiến lên một bước, cầm lấy tay Đường Thái Tôn, cố sức lắc: “Xin chào! Xin chào! Ngưỡng mộ đã lâu! Ta là Tiêu Hoàn Vũ!”

Đường Thái Tông dù tinh thần thép cũng há hốc mồm, phản ứng khó khăn, quan viên thì khỏi nói, cả đám choáng váng như bị búa tạ đập vào đầu, trố mắt nhìn Tiêu Hoàn Vũ đang cầm long trảo (tay rồng).. Ách, không,tay Lý Thế Dân vẫn đang đung đưa tại bên người… Thực ra, Lý Long đã phản ứng nhanh như chớp, hoàn toàn quên cái gì gọi là lễ nghĩa quân thần, thoáng cái đã đứng chen vào giữa hai người, oán hận nắm lấy tay Tiêu Hoàn Vũ, không chú ý rằng hắn cũng đồng thờ thô bạo xô Lý Thế Dân ra đằng sau…

Tiêu Hoàn Vũ đau đến cứng cả miệng, hai mắt lệ nóng lưng tròng nhìn Lý Long – kẻ đang bày ra bộ dáng phẫn nộ như đố phu vừa trảo gian tại sàng vậy (bắt gian tại giường), bày ra bộ dáng ủy khuất đáng thương. Lý Long trên mặt thì lại bày ra đủ loại ngôn từ: “Ngươi thủy tính dương hoa (lẳng lơ như liễu)”; “ngươi hồng hạnh xuất tường (ngoại tình)”; “ngươi không biết liêm sỉ!!” Phẫn nộ trong mắt hắn dường như chuẩn bị bạo phát ra ngoài. Đường Thái Tông Lý Thế Dân hết nhìn người này lại liếc kẻ kia, trên mặt lộ ra tiếu ý, nhưng lại có phần thâm thúy khó dò.

Đường Thái Tông ho khan hai tiếng, mọi người lập tức kinh sợ nhìn về phía cửu ngũ, Lý Thế Dân khẽ cười: “Có thể thỉnh Tiêu công tử dẫn đường cho trẫm đi thăm Khâm Thiên Giám đại nhân? Canh giờ cũng không còn sớm, trẫm rất là lo lắng ni.”

Vì vậy, bấy giờ mọi người mới nhớ tới Viên Thiên Cương…

Tiêu Hoàn Vũ nhanh chóng chạy tới bên cạnh Đường Thái Tông, không quên tàn bạo trừng Lý Long một cái, lần thứ hai bỏ qua xôn xao của quần thần, phải biết rằng, không có ai có thể đi trước mặt hoặc bên cạnh hoàng đế, trừ phi hoàng đế đặc biệt ân chuẩn, bằng không sẽ bị coi là đại nghịch bất đạo.

Lý Long thì cực kỳ chán nản: thật sự chưa từng thấy qua thần tiên nào vô phép như y! Dù trong thế giới của y, hoàng đế cũng chỉ là một h ạt cát nhỏ không đáng kể gì, nhưng tốt xấu gì ngươi giờ cũng chỉ là một thần tiên thất thế, cũng nên tuân thủ lễ nghi dưới này một chút ba! Nếu hoàng thượng trách tội xuống thì dù ngươi có là thần tiên cũng đành chịu thôi!

Lý Thế Dân ngược lại chỉ lơ đãng mỉm cười, giơ lên tay trái, Tiêu Hoàn Vũ giật mình một chút, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào, vô cùng thân thiết cầm lấy tay Lý Thế Dân, vẻ mặt cứ như là con mèo con đang thỏa sức ăn vụng trong bếp. Cái này ngay cả Lý Thế Dân cũng sửng sốt mất cả phút đồng hồ, hắn giơ tay trái lên ý muốn nói nhượng Tiêu Hoàn Vũ đỡ tay hắn, thế này đã là ân sủng lớn lao lắm rồi nha! Ai biết tiểu gia hỏa này cư nhiên một đường cầm lấy tay hắn… Tuy cảm giác không tệ, nhưng lễ nghĩa không hợp ba… Lý Thế Dân chưa bao giờ chứng kiến quá loại sự tình này, khoogn khỏi ngây ngẩn cả người. Sự chần chờ trong chốc lát của Lý Thế Dân cũng đủ khiến tim Lý Long muốn nhảy ra ngoài.

Bỗng nhiên, Lý Thế Dân lại cười nhẹ, vân đạm phong khinh, nụ cười này là thần dược giúp cho cả đám người xung quanh đó thoát khỏi cảnh hít thở không thông: “Các ngươi ở lại chỗ này đi, trẫm cùng Tiêu công tử đi trước là được rồi.”

Lý Thế Dân sau đó để mặc cho Tiêu Hoàn Vũ lôi lôi kéo kéo, chậm rãi bước về Tam Nguyên Cung – tẩm phòng của Khâm Thiên Giám. Tiêu Hoàn Vũ thì chìm đắm trong phấn khích được nắm tay danh nhân lịch sử nổi tiếng, không hay rằng, mình ở trong ý niệm của vị danh nhân lịch sử kia suýt nữa đã dạo đến quỷ môn quan.

“A!! Đúng rồi! Lý Thế…Nga, hoàng thượng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ta cứ nghĩ rằng hoàng đế đều phải có chòm râu thật dài a, thế nhưng ngươi lại chỉ có một chòm nho nhỏ!”

Tuy rằng Tiêu Hoàn Vũ kịp nhớ ra đối với hoàng đế, điều cấm kỵ nhất chính là gọi thẳng tên, nhưng hiển nhiên, y không biết đối hoàng thượng không thể dùng “ngươi”, cũng không thể hỏi tuổi, huống chi dám thảo luận về râu ria của đế vương lại là một vấn đề to lớn khác…

Năm Trinh Quán thứ mười hai, Lý Thế Dân cũng đã muốn bốn mươi có lẻ, mang theo bao dung của bậc trưởng bối, đối với Tiêu Hoàn Vũ không chút lễ nghĩa lại sinh chút thương yêu, Tuy rằng hỏi tuổi là một chuyện rất thường tình, thế nhưng hỏi tuổi của hoàng đế là đại bất kinh, Phải biết rằng trong thiên hạ, chỉ  sợ không ai không biết sinh thần của hoàng đế,  hỏi vấn đề này quả thực khiến người ta ngạc nhiên, tâm cũng vô thức sinh hờn giận. Bất quá, Lý Thê Dân đối với vấn đề bất kính này chỉ  dùng ám chỉ, chỉ một câu hời hợt đã làm biến mất tội khi quân phạm thượng của Tiêu Hoàn Vũ.

“Dĩ nhập nhi lập chi niên!”

Bất luận thư sinh đã đọc qua sách vở đều biết câu này ám chỉ người đã đứng tuổi, thế nhưng đối với Tiêu Hoàn Vũ – kẻ mà ngày cả lịch sự cận đại còn không rõ mà nói, đương nhiên không biết nhi lập, bất hoặc (chỉ người bốn mươi tuổi), tri mệnh (chỉ người năm mươi tuổi) là những từ dùng để chỉ tuổi của con người.

“Ta không hỏi ngươi sinh năm nào, ta hỏi ngươi bao nhiêu tuổi!” (y nghe chỉ hiểu mỗi chữ “niên”)

Lý Thế Dân chấn động, hoàn toàn minh bạch kẻ này rõ ràng chưa đọc qua sách vở…

Nếu Tiêu Hoàn Vũ biết hắn đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ rống to phản bác: “Ta là sinh viên đại học khoa vi tính đó!! Cũng là thành viên nòng cốt của tổ lập trình! Dám nói ta chưa đọc qua sách vở??? (tác giả: ta nghi ngờ cái đống ngươi vừa liệt kê ra >.<)

“Được rồi, Long nhi đối đãi ngươi làm sao?” Lý Thế Dân quyết định đảo khách thành chủ, âm thầm dò hỏi một chút.

“ngươi nói Lý Long?” Tiêu Hoàn Vũ lập tức thay đổi thái độ: “Tên hỗn đản biến thái, lại còn mắc bệnh tình dục cuồng cấp độ cao!! Hắn thật là người thân của ngươi hả?? Đều không phải ta thiên vị!! Thua ngươi xa lắc luôn!!! &%$)*&_)&*)_&”

Nghe Tiêu Hoàn Vũ bình luận như đại hồng thủy tuôn trái, Lý Thế Dân có điểm không biết nên khóc hay nên cười, tuy rằng nghe không rõ lắm, nhưng hình như đang mắng chửi thân vương của trẫm rất nhiệt tình… Nhưng đồng thời lại tán thưởng trẫm lên mây nha.. Trẫm thực là được yêu thích a!!

“… Không nói đến tính tình ti tiện của hắn, chỉ nói ngoại hình của khiến người ta tức sôi máu rồi!! Mỗi ngày chụp cả đống quần áo lên người không sợ chết ngộp sao, lại trông quê một cục!! Cả một bộ toàn là màu tím, tím từ đầu đến chân! Tầm thường! Còn có, suốt ngày đeo bên người ba cái túi, bên trong là tam điều kinh thứ!! Vừa nhìn y như thằng nhà giàu mới nổi! Càng tầm thường hơn!!”

Đường Thái Tông rốt cục không nén nổi cười, cười sằng sặc đến mất cả  hình tượng, Tam Nguyên cung vắng vẻ nhất thời vang vọng tiếng cười to của đương kim thiên tử.

Hoàn Vũ a.. không biết thì không được nói lung tung, sẽ bị người ta chê cười đó… Ngươi không biết chứ, màu tím là biểu tượng cho cấp bậc tam phẩm của thân vương, là tượng trưng cho thân phận. Còn có ngư phù kia cũng thế, “tùy thân ngư phù, tả nhị hữu nhất, thân vương dĩ kim”, ngư phù làm bằng vàng, để bên trong túi, đeo bên hông như cách trên, đó vẫn là tượng trưng cho thân phận a…

Ai…

Chẳng trách Đường Thái Tông cười đến gập cả bụng vào thế kia…

Hết chương 14

Chú thích đê:

Tom Cruise nè:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.