Ở dưới hầm không nhìn thấy ánh mặt trời, hai người ôm nhau ngủ, cho đến khi
nghe thấy tiếng mở cửa hầm mới tỉnh lại. Bên trong ngoài cây đuốc sáng cũng chỉ
có đám người của Thừa Vương gia bước vào.
''Đến giờ đi làm rồi!''
''Đợi chút, thật ra thuốc bất lão không bị vứt bỏ, nhưng việc này cách cách
không biết, mãi cho đến mấy canh giờ trước ta mới nói cho nàng.''
Tĩnh Vũ vừa nói những lời này xong, ánh mắt của Thừa Vương gia cũng mở lớn nhìn
họ: ''Lời ngươi nói là sự thật?''
''Là thật, thuốc đó do Nhiếp lão thái y tốn bao nhiêu trân kỳ dị thảo mới hoàn
thành, ta không thể vì không cần nó mà ném đi được.''
''Tốt lắm, thuốc ở đâu? Ở chỗ nào?''
''Đưa chúng ta ra ngoài, ta sẽ đưa cho ngươi.''
Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn hắn, chỉ có Tĩnh Du ở bên cạnh hắn mới biết đây thực ra
là lời dụ dỗ.
''Cái gì?''
''Thừa Vương gia có thể nghe được lời nói của ta, có thể cự tuyệt ta nhưng nếu
thế thì việc này cũng dừng lại ở đây. Cùng lắm thì ta và cách cách mỗi người
một mạng cùng chôn, nhưng mộng trường sinh bất lão của ngươi sẽ đổ bể.''
Cả hai người đều ra ngoài? Tĩnh Vũ cho rằng hắn ngu ngốc sao? Đột nhiên Thừa
Vương gia chỉ vào Tĩnh Du vẫn đang trầm mặc: '' Vậy phiền cách cách đi theo ta
một chuyến, cùng lắm...''
Thấy nàng trừng mắt kinh ngạc nhìn hắn, hắn càng cười đắc ý: “Không cho phép có
ý định trốn hay nhờ bất kỳ ai giúp đỡ, lấy được thuốc liền ngoan ngoãn theo
người của ta trở về, nếu không...''
''Nếu không thì sao?'' Nàng thật sự sợ hãi, thật sự sợ.
''Chỉ cần ngươi làm ra chuyện gì, cho dù hắn thiếu một lỗ tai, thiếu một con
mắt, thiếu một cánh tay, hắn vẫn có thể nghe, vẫn có thể nhìn, vẫn có thể chế
tạo thuốc nhưng vẫn bị ta nhốt ở chỗ này. Muốn sống không được, muốn chết cũng
không xong...''
Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn Tĩnh vũ, hai tay hắn nắm chặt tay nàng, trong mắt
chứa hàm ý khác, nhưng vẫn nói: ''Thừa Vương gia quá coi thường tình cảm của
chúng ta rồi, ta vì nàng ấy đến nơi này, làm sao nàng ấy có thể bỏ ta một mình
tự sinh tự diệt?''
Trong mắt nàng hiện lên một tầng sương mỏng, bởi vì nàng nhìn ra được trong ánh
mắt hắn, hắn muốn nàng nhất định phải sống thật tốt...
Nhìn dáng điệu ân ái của hai người, Thừa Vương gia cảm thấy yên tâm, phân phó
thuộc hạ đưa Tĩnh Du ra ngoài.
Chỉ có điều sự việc vẫn như cũ, Tĩnh du bị bịt kín hai mắt, đem ra khỏi hầm.
Tuy rằng nàng đã thử nghe, thử cảm giác khi ngồi trên xe ngựa nhưng xe ngựa
chạy như bay, dường như còn cố ý đi đường vòng, khiến cho nàng không thể nhớ
đường.
Nhưng nàng nhất định phải trở về, dùng tất cả mọi biện pháp để trở về...
******
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời từ trên đình dần dần lặn về phía tây, màn
đêm buông xuống, thẳng đến khi sao lấp lánh đầy trời, Tĩnh du vẫn chưa quay
lại.
Trong mắt Thừa Vương gia bừng lên lửa giận, cắn răng phất tay áo: ''Tới mật
thất.''
Nô tài bên cạnh liền đỡ hắn ngồi vào xe lăn, nổi giận đùng đùng đi qua từng cửa
mật thất.
Đối mặt với hắn là một khuôn mặt nam nhân tao nhã nhưng khiến người ta phải
rùng mình bởi ánh mắt của hắn. Trên người hắn tỏa ra sự nguy hiểm uy hiếp người
khiến Thừa Vương gia không khỏi rét lạnh.
''Ta chắc chắn, chỉ có năng lực của ta mới có thể giúp ngươi hoàn thành giấc
mộng này.''
Tĩnh Vũ bước từng bước lại gần hắn, khuôn mặt lạnh lùng khiến kẻ khác sợ hãi.
Nếu không phải có nhiều thuộc hạ bên cạnh, hắn sẽ có cảm giác Tĩnh Vũ muốn chạy
trốn.
''Thả nàng, ta sẽ không trốn. Vì khi ta ở lại, ít nhất ta cũng có thể kéo dài
tính mạng cho ngươi, giúp ngươi trị bệnh.''
Thừa Vương gia hít sâu, lạnh lùng nói: ''Nếu như nàng tìm đến Hoàng thượng hoặc
Nghị Chính Vương phủ thì sao?''
''Nàng có thể đi vào hoàng cung? Có thể lại gần Nghị Chính Vương phủ sao?''
Tĩnh Vũ hỏi ngược lại hắn.
Hắn lạnh lẽo cười. Dĩ nhiên là không thể nào!
Hắn chắc chắn không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng kế hoạch của hắn, cho dù
hắn làm lồng tốt nhốt con chim nhỏ, cũng tận lực đuổi cùng giết tận nếu nó bay
đến chỗ có hại cho hắn!
Tĩnh Vũ chú ý đến đôi mắt lộ ra sát ý kia, cũng biết hắn sẽ tiếp tục đuổi bắt
Tĩnh Du. Hắn chỉ có thể cầu trời cao, thương tình hắn đã cứu rất nhiều người,
từ bi phù hộ cho nàng, để nàng có thể bình an sống dưới sự bảo vệ kịp thời của
Thừa Diệp bối lạc. Có như vậy thì dù thịt nát xương tan hay sống hết quãng đời
còn lại ở chỗ này hắn cũng không ân hận.
Tĩnh Võ sơn trang, Tô Châu.
Đêm khuya.
Tình Tâm xinh đẹp ngồi ở mép giường, nhìn bạn tốt đang nằm ở bên. Trên khuôn
mặt đượm vẻ mệt mỏi còn đọng giọt nước nơi khóe mắt, nàng hít sâu một hơi, đi
ra khỏi phòng.
Thừa Diệp bối lặc chờ ở ngoài cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng có vẻ trầm mặc.
Trong đầu hai người chợt nghĩ đến việc đột nhiên Tĩnh Du đến Tĩnh Võ Sơn Trang,
miễn cưỡng vui mừng nắm tay bọn hắn: ''Xin lỗi, Tĩnh Vũ nói hắn có gửi một món
đồ ở chỗ của Thừa Diệp bối lặc, muốn ta đến lấy đem về.''
Vừa nhìn thấy hai gã người hầu sắc mặt không đổi phía sau nàng, lại nhớ đến
những lời bạn tốt đã nói, hắn trao đổi ánh mắt rất nhanh với thê tử, nàng lập
tức hiểu ra, bước lên phía trước: ''Ta biết để ở chỗ nào, để ta dẫn tỷ đi
lấy.''
Ngay khi nàng vừa cầm tay bạn tốt, Thừa Diệp nhanh chóng ra tay, điểm huyệt đạo
của hai người kia. Vốn định giữ người sống không nghĩ rằng hai tên đó liền cắn
thuốc độc giấu sẵn trong miệng, chết ngay lập tức.
Tuy rằng bọn họ biết được mọi chuyện từ Tĩnh Du nhưng cũng không có cách nào
tìm được vị trí căn hầm bí mật kia.
Tình Tâm kéo cánh tay hắn. Hai người lẳng lặng bước về Nhất Thanh hiên, hai thị
vệ trẻ tuổi Tề Tâm, Tề Lực hành lễ với bọn họ, nhìn hai người bước vào phòng.
Tình Tâm nghĩ lại việc sau khi nhìn thấy hai tên người hầu chết, nhìn tình cảnh
Tĩnh Du đau đớn cầu xin bọn họ cứu Tĩnh Vũ. Mắt của nàng lại tràn đầy nước.
''Không cần lo lắng. Tĩnh Vũ là bạn tốt của ta, cũng là ân nhân, ta có thể nhìn
được trở lại, hoàn toàn là công lao của hắn.''
Ôm nàng vào trong ngực, hắn nói tiếp: ''Ta sẽ cứu Tĩnh Vũ ra, việc quan trọng
bây giờ là nàng nên chăm sóc tốt cho Tĩnh Du.''
''Vâng.''
Hắn ôm vợ yêu lên giường, nhưng hai người cũng không thể chợp mắt.
Thật ra thì ở trong phòng khách, Tĩnh Du cũng chỉ nhắm mắt mà không ngủ được.
Giọt nước mắt cứ lăn dài theo má, làm ướt một mảng gối lớn.
Từng ngày từng ngày lại trôi qua, Thừa Diệp bối lặc phát động một lượng lớn
nhân lực đi truy tìm tin tức nhưng tất cả đều khiến Tĩnh Du cảm thấy khổ sở.
Người trong Thừa Vương phủ chỉ biết là Vương gia đem theo vài tên thuộc hạ tâm
phúc đi xa nhà, và cũng đi mấy tháng rồi nhưng không ai biết hắn đi đâu.
Về phần Lam gia, thì hỏi cái gì cũng đều không biết. Hầm, mật thất gì đó hắn
chưa từng nghe Thừa Vương gia nói đến.
Nháy mắt đã được ba tháng, Tĩnh Du đợi đến mức nản chí rồi thì rốt cuộc Thừa
Diệp bối lặc cũng có được một tin tốt.
Mấy lão thái y cáo lão về quê cùng các đại phu rất nổi tiếng ở các thị trấn lớn
cũng bí mật mất tích. Thừa Diệp suy đoán là do Thừa Vương gia phái người bắt
đi, có thể là do Tĩnh Vu không làm được thuốc trường sinh. Mà thân thể Thừa
Vương gia đã sắp chịu không được nữa cho nên mới bắt những vị đại phu có y
thuật cao minh...
Vì thế Thừa Diệp tạo ra một kế hoạch cứu người. Ý kiến duy nhất của Tĩnh Du là
nàng muốn làm mồi nhử!
Tình Tâm cùng Thừa Diệp tất nhiên là kiên quyết phản đối, nhưng nàng vẫn kiên
trì. Cũng bởi nàng có y thuật khá giỏi cho nên rốt cuộc hai người đành bị
thuyết phục.
Sau đó, truyền kỳ về một vị đại phu trẻ tuổi được truyền đi khắp nơi. Nói người
gần đất xa trời nếu gặp được hắn thì có thể đem mạng từ tay Diêm Vương đoạt
lại. Còn có người bị tê liệt nhiều năm cũng nhờ hắn chữa trị mà lần nữa có thể
đứng dậy đi lại. Một người bị câm từ khi mới ra đời cũng được hắn ra tay cứu
giúp, đã có thể mở miệng nói chuyện...
Sáng sớm hôm nay, vị đại phu trẻ tuổi này đã bị một đám hắc y nhân theo dõi.
Khi hắn vừa rời khỏi quán trọ, đi đến góc đường thì đột nhiên phía sau truyền
đến tiếng vó ngựa chạy như bay...
Tới rồi sao? Vị đại phu nữ giả nam trang Tĩnh Du giật mình một cái nhưng bước
đi vẫn không thay đổi.
Ngay sau đó, nàng bị bắt lên một chiếc xe ngựa. Hắc y nhân nhanh chóng điểm
huyệt đạo của nàng, khiến nàng nằm lăn trên sàn, một miếng vải đen nhanh chóng
bịt kín đôi mắt. Nhưng nàng cảm giác được tốc độ chạy của xe ngựa càng lúc càng
nhanh.
Ở phía sau xe ngựa có vài tên hắc y nhân điều khiển một cỗ xe, giữ khoảng cách
nhất định theo đuôi. Ngoài ra còn có một nhóm hắc y nhân thi triển khinh công,
nhìn chằm chằm vào cỗ xe phía trước như thể cỗ xe ấy có thể biến mất ngay trước
mặt bọn hắn.
Hành động này, chủ tử của bọn họ đã tính toán thật lâu, không để lộ ra một chút
sơ hở nào.
Mà trong xe ngựa, Tĩnh Du cũng im lặng chịu đựng mặt đường xóc nảy không thoải
mái nhưng thế nào cũng không cảm thấy khổ sở.
Trên thực tế, lồng ngực của nàng ấm áp, tâm tính kích động. Mặc dù trong lòng
nàng có một thanh âm tàn nhẫn luôn nhắc nhở nàng: Có thể Tĩnh Vũ đã chết.
Nhưng nàng vẫn tin tưởng rằng hắn còn sống, tin tưởng từng lời hắn đã nói với
nàng.
Hắn sẽ chờ nàng, nhất định thế! Cho nên trong giờ khắc này, nàng đang đến bên
nam nhân mà nàng yêu...
Rốt cuộc Tĩnh Du cũng gặp lại Thừa Vương gia.
Sau khi dải băng bịt mắt được mở ra, nàng nhìn hắn. Hắn vẫn ngồi trên xe lăn,
cả người gầy guộc đến mức đáng sợ. Nhưng nàng cũng không phải ở trong cái hầm
đơn sơ kia. Ngược lại, vì mộng trường sinh bất lão của mình Thừa Vương gia đã
cho xây dựng một mật thất dưới lòng đất, nhìn xung quanh còn có thật nhiều
người đang bận rộn hốt thuốc. Già có trẻ có, còn cả mấy cái bếp lò lớn, trong
không khí nồng đậm mùi thuốc, nhưng nàng không nhìn thấy Tĩnh Vũ!
Thừa Vương gia nhướng lông mày nhìn khuôn mặt tuấn tú của vị đại phu. Mặc dù đã
nghe kể về y thuật của vị đại phu trẻ tuổi này tương đối rõ ràng, nhưng vì sao
hắn vẫn có cảm giác quen thuộc?
Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ hắn thấy một hậu sinh trẻ tuổi nào trầm ổn
như vậy. Ngay cả người được gọi là thần y Tĩnh Vũ cũng có lúc không giấu được
nội tâm của mình. Hắn bị bắt đến chỗ này nhưng mặt không chút thay đổi, trong
mắt không có cái gì gọi là sợ hãi.
''Chúng ta đã gặp nhau?'' Thừa Vương gia mở miệng, giọng nói khàn khàn có phần
tối nghĩa.
Nàng chậm rãi lắc đầu, nhưng cẩn thận quan sát tình cảnh của hắn sau mấy tháng.
Thật không ngờ khuôn mặt nhanh chóng trở nên gầy gò như vậy: ''Vị lão gia này,
giọng nói có phần trống rỗng không có sinh khí, trên mặt có những đốm màu tím
kỳ lạ, giống như đang trúng độc. Có cần vãn bối bắt mạch dùm hay không?''
''Ngươi không hỏi đây là nơi đâu, ta là người thế nào, tại sao lại đem bắt
ngươi đến nơi này sao?''
''Sư phụ của ta khi mới nhập môn đã nói cho ta biết. Đối với một đại phu mà
nói, trên đời này chỉ có hai loại người, một là loại người khỏe mạnh, hai là
loại người bệnh ốm. Chúng ta chỉ cần biết phân biệt hai loại người này là đủ.''
Ngữ điệu âm vang có lực, có sức thuyết phục hơn khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú này
rất nhiều.
Thừa Vương gia nhíu mày, nhìn kỹ ánh mắt biến hóa của hắn, nhưng đôi mắt vẫn
giữ bình tĩnh. Bỗng dưng ngực nhói đau một trận, hắn phiền não phất tay: ''Đem
hắn đến cho ta!''
Hắn? Chẳng lẽ hắn là người mà nàng ngày nhớ đêm mong?
Hai gã thủ hạ lui xuống. Chỉ chốc lát sau nàng đã nghe được âm thanh ''leng
keng'' từ xa vọng lại.
Lông mày nàng càng nhíu chặt hơn nữa, cố gắng lắng nghe, âm thanh kia dường như
giống tiếng dây xích được kéo lê trên mặt đất. Chẳng lẽ...
Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc mà nàng đã gọi thầm trong lòng hàng vạn lần,
rốt cuộc cũng đi về phía nàng. Nhưng nàng phải cố gắng hết sức nhịn xuống mới
có thể ngăn mình trào nước mắt.
Hắn đã gầy đi rất nhiều, dáng đi vẫn thản nhiên, nụ cười mê hoặc cùng bộ đồ màu
trắng vẫn như cũ nhưng ánh mắt của hắn thật lạnh lẽo. Đã chia lìa ba tháng mười
bảy ngày, nàng không dám suy nghĩ việc hắn đã bị hành hạ như thế nào ở chỗ này,
còn có tay của hắn hình như...
Nàng âm thầm hít sâu một hơi, tránh ánh mắt của mình tiết lộ mọi chuyện...
Ánh mắt hắn lướt qua nàng nhưng vẫn giữ thần sắc lạnh lung. Hắn đã từng nhận ra
nàng nữ cải nam trang ở Mẫu Đan lâu nhưng sao giờ phút này lại không nhận ra?
“Ta vừa tìm người đến giúp ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, làm tiếp mà không chế tạo
được thuốc, ngươi nhất định phải chết, khụ khụ khụ...'' Một trận ho khiến cho
mọi bộ phận đều đau đớn. Hắn liều mạng ho, ho đến đỏ mặt tía tai, dường như
không thể thở nổi. Người hầu vội vàng bước lên, vừa đưa nước vừa vỗ vỗ lưng
hắn.
Tĩnh Vũ nhìn thấy hết thảy nhưng nét mặt không chút thay đổi, xoay người rời
đi. Nhưng Tĩnh Du không nhúc nhích được, nàng đau lòng nhìn thân ảnh kiên cường
cao ngất của hắn, đi từng bước một, âm thanh của dây xích như cứa vào tâm nàng.
Hai chân của hắn bị khóa cùng với dây xích trên tay, bốn chiếc còng vừa thô vừa
nặng khiến cho phạm vi hoạt động của hắn rất hạn chế.
Trời ơi, làm sao mà chàng vượt qua được ba tháng này?
''Đi theo ta.''
Tinh thần nàng đang lo lắng bị một tiếng của hắn làm cho tỉnh lại, trầm mặc đi
theo. Nhìn hắn nặng nề kéo sợi dây xích, đi về nơi dựng đầy lò nấu thuốc cùng
các loại dược thảo quý hiếm, các lão đại phu kinh nghiệm lâu năm. Chắc chắn đó
là những thái y, đại phu bị mất tích bí mật.
Bọn họ bận rộn thí nghiệm thuốc, bên kia còn có một phòng giam, bên trong cũng
có không ít người. Có người đau đớn không chịu nổi, có người ánh mắt phờ dại
đi, còn có người giống như điên rồi, vừa chạy vừa nhảy...
Sau đó, bọn họ đi vào một chỗ tối om. Bất chợt một bàn tay to của hắn nắm chặt
cánh tay của nàng, động tác nhanh chóng kéo nàng vào một khe hẹp dài và tối.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy nàng, khát khao hung hăng hôn nàng.
Nụ hôn nồng nhiệt này chứa đựng hương vị tương tư cùng yêu thương cuồng
nhiệt...
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này. Mặc dù hằng ngày hằng đêm hy vọng
một lần nữa có thể ôm nàng, nhưng mà hắn không dám chắc mình có thể đợi đến
ngày ấy.
Hắn nghĩ đến nàng, điên cuồng nhớ đến nàng.
Nụ hôn của hắn tràn đầy kích tình cùng cưỡng đoạt khiến chân nàng dường như
đứng không vững. Nhưng nàng vẫn cuồng nhiệt hôn trả lại, có trời mới biết nàng
khát vọng được hắn ôm đến mức nào. Nụ hôn của hắn, mùi của hắn. Suốt mấy tháng
nay nàng cảm giác như mình bị cắt thành hai nửa, một nửa tâm hồn nàng rời xa
đến bên cạnh hắn, nàng thật nhớ quá, rất nhớ hắn...
Hắn dựa lưng vào mặt tường lạnh như băng, ôm nàng thật chặt, nhỏ giọng nói:
''Tại sao lại đem mình làm mồi? Tại sao Thừa Diệp lại để nàng phải mạo hiểm?''
Hắn vẫn luôn thông minh như thế, dễ dàng đoán ra được đây là do ai bày trò.
Nàng vẫn ôm chặt hắn, tham lam cảm thụ nhịp tim ấm áp của hắn: ''Đợi một lát
nữa Thừa Diệp bối lặc sẽ dẫn quân vào nơi này.'' Nàng vội lấy một lọ thuốc nhỏ
từ trong ống tay áo ra: ''Thừa Diệp bối lặc muốn ta mang đến. Đây là thuốc để
khôi phục nội lực.''
''Không cần.'' Hắn cười khổ, nhìn còng tay bị khóa.
''Ta không nghĩ rằng chàng lại bị...'' Nàng cúi đầu, khóe mắt ngấn nước.
''Bởi vì ta từng chạy trốn.''
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn gật đầu: ''Nơi này có nhiều dược liệu trân quý như vậy, ta là đại phu, muốn
tự mình khôi phục công lực không khó. Chỉ tiếc là ta có thể đánh thắng đám thủ
vệ này cũng không thể trốn khỏi nhà giam thành đồng vách sắt.''
Hắn nghĩ tới một lần không tìm được cách nào mở chốt cửa hầm, giằng co mấy canh
giờ, Thừa Vương gia liền dùng chiến thuật biển người khiến cho hắn mệt mỏi kiệt
sức. Cuối cùng phải thúc thủ buông tay chịu trói. Tiếp theo lão Vương gia nổi
điên quất hắn, dùng bài ủi nung đỏ hành hạ hắn, lúc đó hắn tưởng mình chết chắc
rồi...
Đột nhiên ''đùng đùng'' một tiếng vang thật lớn. Một trận động đất mạnh khiến
tất cả mọi người đều nghiêng đảo.
''Bọn họ tới.'' Nàng ngửa đầu nhìn Tĩnh Vũ đang che chở nàng.
Hắn cười khổ: ''Hiển nhiên là dùng phương pháp trực tiếp.''
Cũng là phương pháp duy nhất. Bọn họ bị giam sâu dưới đất, mà chắc là vị trí
dưới sơn động từng có hầm ngầm bí mật, người không biết có thể bị chết ngoài
cửa ngầm mấy dặm. Cho nên san phẳng tất cả thành bình địa là lựa chọn tốt nhất.
''Đùng đùng'' lại một lần nữa xảy ra động đất. Cát đá rơi đầy xuống, có tiếng
ho khan, có tiếng rống giận dữ. Thậm chí, mơ hồ bọn họ còn nghe được Thừa Vương
gia khàn giọng rống to: ''Chết tiệt! Giết chết những người ngoài đó cho ta, mau
chóng hoàn thành đan dược cho ta có nghe không...''
Một trẫn hỗn loạn, cát đá không ngừng rơi xuống, tiếng hô, tiếng hét chói tai,
kêu gào không ngừng.
''Cái kia đã hoàn thành?'' Nàng nhìn hắn kinh ngạc.
''Không, lại thất bại lần nữa, bởi vì ta biết một khi thành công, ngay cả một
chút hy vọng gặp nàng ta cũng không có.''
Môi hắn run rẩy dựa vào trán nàng, phảng phất như thể hy vọng của hắn đã từng
bị bóp nát trong hoảng sợ.
Hắn không buông nàng ra. Hắn khát vọng thấy nàng, được ôm nàng lần nữa, chính
điều này đã khiến hắn có thể vượt qua mọi chuyện. Thừa Vương gia vì thân thể ốm
đau, lại thấy hắn chậm chạp không có tiến triển nên điên cuồng tra tấn...
Ông trời thương xót, rốt cuộc hắn cũng được nhìn thấy nàng, mặc dù vừa gặp nhau
đã vội vã chia ly.
Hắn ngẩng đầu nhìn cát bụi rơi xuống, lại nhìn nàng: ''Nàng mau đi.''
Nàng nói trong nước mắt: ''Không được, lần này chúng ta phải cùng đi.''
Hắn lắc đầu: ''Không thể nào'' Hắn giật giật sợi dây xích trong tay mình: ''Đây
là do Thừa Vương gia sai người chế tạo, đao kiếm bình thường không thể chặt
đứt, cho nên...'' Hắn nhìn nàng: ''Nghe lời ta, đi mau.''
''Ta không đi, ta không đi...'' Nàng kích động lắc đầu, ôm hắn thật chặt: ''Mặc
cho lần này chàng nói gì ta cũng không rời khỏi chàng. Thừa Diệp bối lặc sẽ đến
cứu chúng ta, ta muốn cùng chàng chờ đợi.''
Một tiếng nổ mạnh lại vang lên. Trong tiếng vang ầm trời, từng cục đá to nhỏ
rơi xuống.
''Cẩn thận!''
Hắn dùng thân thể bảo vệ nàng. Từng cục đá rơi xuống người hắn, hắn cắn răng
chịu đựng đau đớn, nhưng đầu hắn chảy máu tươi, khóe miệng cũng rỉ ra máu.
Nước mắt nàng rơi như mưa: ''Không thể. Ta sống một ngày dài như một năm, thật
lâu ta mới có thể trở về bên cạnh chàng, chàng không thể rời xa ta như vậy, ta
ra lệnh cho chàn: Ta không cho phép... Ta muốn chàng cùng ta chạy đi chàng có
nghe hay không...''
''Đi mau!'' Hắn cắn răng: ''Đi mau!'' Hắn còn có thể chống cự được bao lâu hắn
cũng không dám chắc, nhưng hắn muốn nàng rời đi trong an toàn.
Nàng lau nước mắt, cố gắng thoát khỏi người hắn, không tự lượng sức mình cố
gắng dời những hòn đá trên người hắn, nhưng căn bản là không thể nào. Một vài
tảng đá lớn lại đè lên hắn, hắn chịu không được nữa rồi: ''Đi đi!!!!!'' Hắn
dùng hết sức rống lên.
Sau đó lại thêm một cơn động đất khiến cát đá bay mù trời. Hắn thấy bạn tốt
Thừa Diệp chạy nhanh đến, còn có rất nhiều quan binh đang trên đường đến đây.
Tiếp theo, hắn rơi vào bóng tối. Dường như hắn nghe được loáng thoáng tiếng gào
khóc của nàng...
******
Một tháng sau. Ở Nam Hy viện.
Vào mỗi sáng sớm, ở bên trong đều ngửi được mùi thuốc bắc nồng đậm hòa trong
không khí.
Bên trong viện, quản gia, gã sai vặt, nha hoàn, mỗi người đều có chung một suy
nghĩ, đó là cố gắng hết sức không quấy rầy Long gia cùng phu nhân.
Chuyện chủ tử bọn họ phát sinh chuyện, bọn họ đều rõ ràng, cũng không cần phải
tìm tòi nghiên cứu. Dù sao bọn họ cũng là người làm, nhưng bọn họ vẫn ngày ngày
cầu mong cho thân thể của chủ tử nhanh chóng được bình phục. Bọn họ mong sớm
được nhìn thấy một đôi gắn bó, thân ái nở nụ cười. Hình ánh ấy từng là cảnh đẹp
nhất, động lòng người nhất trong Nam Hy viện.
Nhưng mà chuyện khiến cho bọn họ để ý không thôi đó chính là: Sau khi thiếu
chút nữa hại Long gia bỏ mạng, Đỗ Ngọc Mai mới hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn xuất
gia quy y. Nàng thừa nhận với phụ thân chuyện nàng có liên quan tới việc cách
cách bị mất tích rời đi. Mà sau khi được Long gia tha thứ, Đỗ Phong cũng rời
khỏi, mặc cho Long gia giữ cũng không ở lại vì hắn đã mất mặt quá rồi.
Bỏ qua những chuyện này không nói. Mấy ngày nay Nam Hy viện thật sự rất náo
nhiệt, Thừa Diệp bối lặc cùng Tình Tâm cách cách, bá chủ trên biển Cách Lôi
cùng Lan Hiên cách cách, Lôi Sa Hoàng cùng Phức Vy cách cách, từng đôi từng đôi
một đến thăm Long gia. Còn có một cặp vương tôn quý tộc cũng đến thăm bệnh,
trong đó có một nam tử mặc một bộ đồ sang trọng, duyên dáng, có người nói đây
chính là hoàng thượng!
Sau khi khách quý đến thăm, ở nơi này truyền ra tin tức: Thừa Vương gia làm
nhiều việc ác đã bị chết oan uổng. Hắn bắt nhiều lão thái y chế thuốc trường
sinh cho hắn... Tin đồn còn nói, thần y cứu bọn họ cũng chính là tài phú một
phương, Long gia!
Nhưng đối với Nam Hy viện mà nói, thần y cũng được, Long gia cũng chẳng sao.
Hắn vĩnh viễn là chủ tử của bọn họ!
Một gã sai vặt bưng trên tay chậu đồng đi vào trong phòng, cúi đầu nói với Tĩnh
Du: ''Phu nhân, nước ấm đã tới.''
''Đặt trên bàn là tốt rồi.'' Nàng nhẹ nhàng nói.
Gã sai vặt khẽ khòng khom người, đóng cửa lại.
Nàng đứng lên, đi đến bên bàn, cầm một chiếc khăn lông ngâm nước rồi vắt khô,
đi đến mép giường, dịu dàng lau mặt của Tĩnh Vũ đang nằm trên giường.
''Để ta tự lau.''
Khẩu khí của Tĩnh Vũ có chút bất đắc dĩ, không có biện pháp. Hắn đã bị nàng
biến thành trẻ nhỏ mất rồi, hầu hạ cả một tháng, toàn thân nằm trơ trọi trên
giường mặc cho nàng lau, cố ý quên đi chỗ kia...
''Phải không? Vậy chàng đứng lên xem!''
Nàng cười cười nhìn Tĩnh Vũ, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn cười khổ. Nàng đứng
dậy vắt khăn lông, rửa sạch tay, nhẹ nhàng xoa bóp...
Nam nhân này không chịu đứng đắn gì hết, lúc nàng đang xoa bóp lại cố ý rên rỉ,
ngâm nga trong họng.
''Đừng như thế nữa.'' Nàng vừa bực mình vừa buồn cười.
''Ta là nam nhân bình thường, y phục bị lột không còn một mống, còn bị một mỹ
nhân sờ tới sờ lui, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ngâm nga mà thôi.''
''Chàng mà bị lột không còn một mống sao? Nơi này, nơi này nữa, cả người đều
quấn băng gạc đây này.''
Nàng chỉ vào tay trái bị gãy, cái mông sưng phồng cùng cái chân bị bó kín.
Từ khi hắn được Thừa Diệp cứu ra khỏi đống đá đó, nàng nghĩ rằng hắn đã chết,
toàn thân đầy máu, thương tích đầy mình.
Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ rằng hầm bí mật của Thừa Vương gia lại được
xây ở biên giới giữa Sơn Đông cùng Hà Nam, cách Trịnh Châu quá gần, cho nên bọn
họ mới có thể nhanh chóng trở về Nam Hy viện. Khi nàng lau thân thể cho hắn mới
phát hiện ngoài những vết thương do bị đá đè lên ở bên ngoài, thật ra trên
người hắn còn rất nhiều vết thương cũ, một vết roi xấu xí. Đáng sợ hơn chính là
có vết thương giống hình bàn ủi...
Nàng chỉ có thể vừa rơi lệ vừa lau mình cho hắn.
Cũng may hắn khôi phục ý thức rất nhanh. Nàng cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ
ngơi yên ổn chăm sóc hắn, hầu hạ hắn uống thuốc. Hơn nữa còn được hoàng thượng
cùng các công chúa bạn của nàng đem thuốc bổ đến, kết hợp cùng với thuốc quý
của chính hắn. Thương thế của hắn đã hồi phục tương đối mau, nhưng dù vậy cũng
chưa thực sự tốt hẳn. Hắn dùng sức rất khó khăn, đã qua một tháng mà vẫn chưa
gượng dậy được.
Tĩnh Vũ nhìn cặp mắt đang theo dõi vết thương trên người hắn sắp ứa nước mắt
liền nói.
''Tới đây.''
Nàng chớp chớp mắt, lắc đầu: ''Không nên.''
''Tới đây cho ta ôm.''
''Không được, chàng sẽ tập kích ta bất ngờ, sau đó lại...''
Hắn sẽ hôn nàng, sau đó lại muốn hơn thế. Nhưng ngay lúc kích tình liền đụng
trúng chỗ đau, khiến không thể tiếp tục, chỉ có thể rên rỉ.
''Long gia ta đảm bảo không đụng đến nàng, tuyệt đối không rên rỉ.''
Hắn đã nhịn nàng đến hôm nay, để cho nàng nhìn hắn rên rỉ đau khổ.
Nàng không nghi ngờ gì, leo lên giường, cố gắng không đụng phải vết thương của
hắn. Mặt nàng tựa vào lồng ngực, hai tay ôm lấy hắn, còn hắn lấy tay phải vòng
qua người nàng, sau đó bắt đầu không yên phận mò mẫm bộ ngực của nàng.
Nàng ngẩn đầu lên, dùng tay kéo tay hắn ra: ''Chàng đã bảo đảm rồi cơ mà?''
Tay trái của hắn lén lút ôm hông nàng, kéo thân thể của nàng lên phía trên
khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng đối diện mặt hắn: ''Không sai, nhưng
người đảm bảo là Long gia, không phải thần y Tĩnh Vũ.''
''Này...'' Nàng đột nhiên chú ý đến một cánh tay khác đang sờ loạn trên người
nàng, rõ ràng là nàng đang giữ tay phải của hắn.