Đường Gia Tiểu Miêu

Chương 17: Hồi ức 9



Đây không phải là lần đầu tiên Tô Tiểu Miêu bị phát hiện, nhưng cũng là lần đầu tiên Tô Tiểu Miêu bị tóm hoàn toàn như thế.

Khi Tô Tiểu Miêu bị mấy tên thuộc hạ mặc tây trang tháo ra lớp vỏ ngụy trang, lộ ra danh tính, mắt Thẩm Tam gia như bắn ra ánh sao, khoan thai nói: “Ta đang nghĩ người đó là ai, hóa ra lại là Tô đại phóng viên.”

Tô Tiểu Miêu tuyệt không giãy giụa, cười đến là nhu thuận, “Tôi làm sao dám nhận chứ, Tam gia ngài mới là nhân vật quan trọng tầm cỡ.”

Thẩm Thân giương mắt.

Cái cô Tô Tiểu Miêu này cũng không lạ mắt, thậm chí gặp một lần cũng đủ đau đầu. Cô quỷ kế đa đoan, rất khó chịu nổi, nghe nói từng bị một đám cướp bắt được mà cô vẫn rất kiên nhẫn rất bình tĩnh thảo luận vấn đề xã hội, mắng mỏ giai cấp quyền quý với chúng, kết quả là cô đã để lại ấn tượng cho bọn chúng và chúng lập tức thả cô ra.

Người thường có thể cảm thấy đó là cô có may mắn, nhưng người nào để tâm một chút sẽ phát hiện, chuyện đó không phải là vấn đề may mắn, mà là tâm kế. Thử nghĩ xem, bọn cướp muốn gì? Là địa vị, là tiền của, có nghĩa là giai cấp quyền quý kia khiến chúng ghen tị và vô cùng căm ghét, cô hiểu được nhược điểm của bọn chúng, cho nên mới dám kê toa thuốc đúng.

Quản lí Vương nói khẽ với người lãnh đạo trực tiếp: “Tam gia, nếu muốn thì đã điều tra xong…”

Thẩm tam gia không nói gì nữa.

Tô Tiểu Miêu vội vàng chủ động chờ lệnh: “Sao phải vội vã muốn mạng tôi thế, giữ tôi lại có rất nhiều ưu việt mà!”

Chỉ cần là người, tất nhiên còn có nhược điểm. Tìm ra nhược điểm của họ, cô còn có cơ hội chạy trốn. Mà nhược điểm của Thẩm Thân, chính là hai loại: tiền và nhân tài. Hắn yêu tiền như mạng, cũng yêu nhân tài như mạng.

Tâm tư Thẩm Thân có chút dao động, hắn biết cô không nói sai. Giải quyết cô, không bằng thu cô lại làm người của mình. Chẳng qua…

“Tô tiểu thư, cô đúng là một nhân tài, tuy nhiên cô lại quá thông minh, làm ta rất lo lắng.”

Tiểu Miêu nghẹn lời: giả dối, nếu nói cô ngoan ngoãn nghe lời hắn, ngay cả chính cô cũng không tin, huống chi là Thẩm Thân.

Tiểu Miêu gãi gãi đầu: “Chúng ta có thể lập nên các quy định.”

Lông mày Thẩm Thân khẽ nhúc nhích.

Tiểu Miêu tiếp tục dụ hoặc hắn: “Tôi biết Tam gia ngài gần đây rất quan tâm một chuyện, cũng biết đối thủ của ngài sắp ra tù, ‘Nhất Diệp Phương Chu.”

Thẩm Thân nhíu mày: “Cô biết nhiều quá nhỉ?”

Tiểu Miêu khiêm tốn: “Thói quen nghề nghiệp thôi.”

‘Nhất Diệp Phương Chu’ là một nick trên mạng, người này bởi vì từng tấn công hệ thống mạng nước ngoài mà một đêm thành danh, hậu quả của thành danh chính là một đêm phải thẳng tiến nhà tù. Có điều nói về kỹ thuật thì đó đúng là nhân tài.

Tô Tiểu Miêu cười cười: “Tôi có thể làm việc thay ngài, việc gì hắn làm được tôi cũng làm được, coi như lời xin lỗi vì sự bất kính của tôi đêm nay.”

“Làm sao ta có thể tin cô đây?”

“Bây giờ thử một lần chẳng phải sẽ biết sao.”

Thẩm Thân trầm tư, sau đó xuống tay, ra lệnh.

“Đưa cho cô ta một cái máy tính. Trong vòng mười phút, đánh vào hệ thống mạng XX. Nếu có thể làm được, vậy thì lời đề nghị của cô ta, ta sẽ xem xét.”

Trong mười phút.

Tâm tư của Tô Tiểu Miêu sẽ tập trung vào việc phá hệ thống mạng của người khác sao? Đương nhiên sẽ không rồi.

Thử nghĩ xem, trước mặt có một cái máy tính, hơn nữa còn có mạng, mà cô lại đang bị bắt, lúc này khả năng lớn nhất là cô sẽ làm gì?

Tất nhiên là nghĩ cách cứu mình ra ngoài rồi.

Đây tuyệt đối là một kỹ thuật sống, phải gửi tín hiệu vượt qua tường lửa, đồng thời còn phải hoàn thành nhiệm vụ chỉ định trong mười phút. Bỏ qua kỹ thật sống sang một bên không nói đến nó nữa, trước tiên hãy bàn về vấn đề mấu chốt này đã: cô có thể cầu cứu ai đây?

—— đương nhiên không phải Đường Kính.

Nếu nói người đầu tiên Tô Tiểu Miêu nghĩ đến là Đường Kính, vậy là đã đánh giá quá cao địa vị của Đường Kính trong lòng cô rồi. Trên thực tế, trong lòng Tô Tiểu Miêu, cái tên Đường Kính này ngoài hình tượng “chủ nợ” ra thì chỉ miễn cưỡng được xưng là “người quen biết sơ sơ” thôi, tóm lại đó không phải một hình ảnh tích cực gì…

Người đầu tiên Tô Tiểu Miêu nghĩ đến chính là Đinh Đầu.

Không cần xem hình tượng của Đinh Đầu ảnh hưởng đến cô thế nào. Bắt đầu từ khi cô bước chân vào công ty, mọi chuyện rối rắm của cô đều do Đinh Đâu thu dọn, cho nên Tô Tiểu Miêu đã phát sinh cảm giác ỷ lại đối với Đinh Đầu.

Lúc này tầm mắt Tô Tiểu Miêu cứ nhìn chăm chú vào số chỉ thời gian.

Ông chủ! Ông phải xem thư của tôi nhanh lên a! ! !

Ngay giây sau đó, chuyện Tô Tiểu Miêu không nghĩ tới đã xảy ra.

Cô vừa gửi được tin vượt qua tường lửa, bỗng nhiên có một thế lực khác chặn lối đi của cô. Chỉ một thoáng, báo động vang lên ——

Lòng Tô Tiểu Miêu trầm xuống: xong rồi.

Đồng thời, Thẩm Thân nhận một cuộc điện thoại.

Sau khi buông điện thoại, sắc mặt ông ta vô cùng lạnh.

“Lúc thế này mà còn nghĩ cách chạy trốn à, ta còn không đề phòng cô cẩn thận đó.”

Mà bấy giờ chuyện mà Tô Tiểu Miêu muốn biết nhất không phải chạy trốn như thế nào, mà là: là ai? Là ai phát hiện thủ đoạn của cô? Là ai đã gọi điện thoại cho Thẩm Thân đúng lúc như vậy?

Rốt cuộc là ai, ai đã đẩy cô vào cảnh này.

Không kịp suy nghĩ cẩn thận, huyệt thái dương của cô đã bị một người chĩa nòng súng vào, chỉ thấy Thẩm Thân đứng lên, cất bước rời đi, ra lệnh cho thuộc hạ: “Xử lý cô ta sạch sẽ một chút.”

Chân tay Tô Tiểu Miêu lập tức lạnh như băng.

Càng nghĩ càng không đáng, vì sao cô phải nhận nhiệm vụ này chứ? Còn không phải là vì kiếm tiền trả nợ sao! Nếu không phải vì đang nợ Đường Kính năm vạn ——

Chờ! Hai mắt Tiểu Miêu của chúng ta bỗng nhiên sáng ngời, rốt cục cũng nhớ đến còn có một người như vậy.

Vội vàng kêu la: “Tôi có một người bạn! ! Anh ấy tên là Đường Kính…”

**** **** ****

Đêm khuya.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen tiến vào màn đêm, vững vàng đứng trước cửa Flame. Lái xe xuống xe, mở cánh cửa sau ra, một người đàn ông bước xuống.

Quản lí Vương nghiêng ngả lảo đảo vọt vào văn phòng ông chủ.

“Tam gia! Người kia, người kia thực sự đến đây!”

Một câu, đám người ở đó đều thay đổi sắc mặt.

Tô Tiểu Miêu vội vàng vểnh tai.

Nói thật, cô thật sự không biết Đường Kính sẽ đến đây vì cô.

Bởi vì, cô thật sự không có giao tình sâu xa gì với hắn…

Từ lần trước cô từ chối lời mời của hắn, dường như hắn cũng phát hiện ra cô kháng cự, vì thế thời gian gần đây không đến tìm cô nữa, giơ ngón tay nhẩm tính, chắc là khoảng hơn một tháng cô không gặp hắn rồi.

Vừa nãy Thẩm Thân còn nói: nếu cô có bản lĩnh gọi được Đường Kính đến đây, ta lập tức thả cô đi!

Vì thế cô chỉ có thể gọi điện thoại cho hắn.

Gọi điện thoại cho hắn cũng là chuyện rất đau đầu nha…

Trong điện thoại Tô Tiểu Miêu ừm ừm ừ ừ ấp a ấp úng nửa ngày, ngay cả cô cũng cảm thấy dọa người. Nếu ai đó mà nhẫn tâm, thấy cô xin giúp đỡ với bộ dáng đó thì nhất định có thể nhân cơ hội này mà cười ha ha, sau đó nói ‘tên ngốc mi cũng có hôm nay! ’.

Nhưng hắn không như vậy.

Đã trễ thế này rồi chắc hắn đã ngủ, khi hắn nhận điện thoại cô gần như còn nhìn được hai mắt hắn nhập nhèm trên khuôn mặt thèm ngủ. Nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn nghe cô nói hết mọi chuyện, sau đó rất nhanh cho cô câu trả lời thuyết phục.

“Em chờ anh một chút, anh lập tức đến đó.”

—— đó thật sự là câu nói động lòng người nhất mà Tô Tiểu Miêu được nghe.

Trái tim Tô Tiểu Miêu xao xuyến cảm động, quả thực có loại cảm giác tìm được người thân.

Nhìn xem, không thân cũng chẳng quen, mà hắn lại tốt với cô như vậy, làm cho cô có cảm giác không chân thật chút nào…

Đang nghĩ tới đó thì một hàng người xuất hiện ở cửa.

Tô Tiểu Miêu trông mong ngẩng đầu nhìn, đã thấy một người đàn ông đi đến.

Đường Kính khẽ cười: “Chú Tam, đã lâu không gặp.”

(Tiểu Dương: nếu mình nhớ không nhầm thì “Chú Tam” này đã được nhắc đến trong “Đen Trắng”, hình như ông này bắt Giản Tiệp.)

**** **** ****

Nghe hắn xưng hô với Thẩm Thân như thế, có thể thấy bọn họ cũng có quen biết.

Thẩm Thân vội vàng đứng lên.

“Ai nha nha, thật xấu hổ vì đã phiền cậu tới đây… Chỉ là chút việc nhỏ thôi, hiểu lầm, hiểu lầm mà!”

“Việc nhỏ? Sao cháu thấy không giống nhỉ, ” Đường Kính lại gần, nâng cô nàng Tiểu Miêu đang ngồi ngoan ngoãn dậy, phủi phủi tro bụi trên người cô: “Em thế nào? Có thấy không thoải mái ở đâu không?”

Đầu Tô Tiểu Miêu lúc lắc như cái trống bỏi.

Đường Kính cứ đối tốt với cô thêm một phần, thì trong lòng cô lại tích lũy thêm một phần tội lỗi, bây giờ hắn tốt với cô như vậy, Tô Tiểu Miêu nhận định một trăm phần trăm mình chính là kẻ có tội.

Trước kia cô đới với hắn là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự rất không nên a…

Đường Kính nhìn về phía Thẩm Thân, xua tay.

“Chú Tam, chú xem chuyện này, nên giải quyết chung hay giải quyết riêng đây?”

Đường Kính liếc mắt ra hiệu, một người đàn ông có bộ dáng giống luật sư tiến lên nói: “Thẩm tiên sinh, tôi là luật sư của Tô tiểu thư được Đường tiên sinh chỉ định…”

Thẩm Thân vội vàng cười hòa giải: “Đường Kính, cậu xem cậu… sao lại gọi cả luật sư chứ, giải quyết riêng, đương nhiên là giải quyết riêng rồi.”

Đường Kính mỉm cười.

“Hạo Thư.” Gọi trợ lý một tiếng.

Trợ lý Doãn tiến lên, đưa chi phiếu cho Đường Kính.

Ngón tay người đàn ông kẹp tờ chi phiếu lướt trên mặt bàn, bàn tay dừng lại trước mặt Thẩm Thân.

“Từ lúc cô ấy bị giữ đến giờ, tổng cộng hao phí mấy giờ của chú Tam, ” Đường Kính chậm rãi nói: “Ba giờ, ba trăm vạn, coi như là lời xin lỗi cháu thay cô ấy gửi đến chú Tam.”

Thẩm Thân mừng rỡ: “Đường Kính, cậu quá khách khí rồi…”

**** **** ****

Khi Tô Tiểu Miêu đi theo Đường Kính rời khỏi quán bar Flame, cả người mềm nhũn giống như con mèo nhỏ bị bệnh.

Từ giờ trở đi, cô đã nợ người ta ba trăm linh năm vạn rồi a a a…

Đường Kính nói với đám người phía sau: “Các người đi về trước đi.”

“Vâng, Đường tiên sinh.”

Đáy lòng Tô Tiểu Miêu nghẹn ngào một tiếng.

Vì cô, hắn gọi luật sư, trợ lý, vệ sĩ, trận thế này thật đúng là…

“Lên xe đi, ” Đường Kính nhìn cô: “Anh đưa em trở về.”

Tô Tiểu Miêu giật mình một cái: “Không cần!” Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy được, ngay cả nhìn hắn cô cũng ngượng ngùng nữa là.

Giờ phút này hình tượng của hắn quả thực vô cùng to lớn vĩ đại, hùng vĩ như núi Thái Sơn rồi…

Vừa từ chối hắn thì di động Tô Tiểu Miêu bỗng vang lên, cô nhận điện thoại, chỉ nghe thấy một giọng nói uy hiếp cô ——

“Hôm nay có Đường Kính làm chỗ dựa cho cô, ta buông tha cho cô trước đó. Tô Tiểu Miêu, đừng tưởng rằng chuyện này cứ xong xuôi như thế…”



Tô Tiểu Miêu bi phẫn: con mẹ nó! Như vậy rồi mà không để yên cho ta sao! Lão tử đã mắc nợ ba trăm linh năm vạn đó!!

Gần như phản xạ có điều kiện, Tiểu Miêu thốt ra: “Có thể cho tôi ở nhờ chỗ anh vài ngày không…”

Vừa nói xong Tô Tiểu Miêu liền hận sao không có tia sét nào đánh chết mình đi. Sao cô có thể sợ chết như vậy chứ. T____T

Đường Kính nhìn cô, biểu tình vô cùng kinh ngạc.

Tiểu Miêu cúi đầu, di di chân vẽ vòng vòng trên mặt đất, quả thực cô đang muốn chui xuống vũng bùn cho rồi: “Chỉ ở vài ngày thôi… chỉ trốn thôi mà… Thật sự… chỉ vài ngày thôi…”

“Anh sẽ sắp xếp một chút,” Thái độ của Đường Kính thực đúng như quân tử, không nhanh không chậm, không mềm không cứng: “Lên xe đi, đêm nay anh đưa em đến nhà anh trước.”

Phản ứng của hắn, thật sự là cẩn thận.

Tô Tiểu Miêu không phải kẻ ngốc, nếu Đường Kính dễ dàng đồng ý đề nghị của cô, lòng cô còn nghi ngờ đó là biểu hiện của tên háo sắc, nếu hắn ấp a ấp úng không phản ứng, cô lại có thể lùi bước tìm phương pháp khác. Cho nên biểu hiện không mềm không cứng của Đường Kính vừa rồi, mới là phù hợp nhất với tâm lý của Tô Tiểu Miêu.

Vì thế, bạn Tiểu Miêu của chúng ta đã yên tâm bị vây trong cảm giác chịu tội mà ngồi lên xe, không hề hay biết ngày đàn ông đứng sau mình đã gợi lên một nụ cười chứa đầy ý tứ sâu xa…

**** **** ****

Đêm nay, trong thư phòng, người đàn ông gọi một cuộc điện thoại.

“Chú Tam, chuyện hôm nay cảm ơn chú.”

“Có gì đâu, chút việc nhỏ ấy mà. Nếu không phải cháu phát hiện thủ đoạn trên mạng của cô ấy, chú còn sợ cô ấy dẫn cứu viện của mình đến cơ, sẽ hỏng mất chuyện của cháu.”

Người đàn ông cúi đầu mỉm cười: “Cháu nói rồi, không thể không cẩn thận với cô ấy.”

Nghe ra rõ ràng ý đùa trong giọng nói của Thẩm Thân: “Đối với Đường Kính cháu thì càng không thể không cẩn thận đó…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.