Đường Gia Tiểu Miêu

Chương 19: Hồi ức 11



Những ngày cuối tháng mười hai, Đường Kính rời đi, đi bằng máy bay riêng của mình, bay thẳng qua đại dương đến một quốc gia khác.

Tất cả dường như lại bình lặng.

Nam chủ nhân không có ở nhà, nỗi lòng của Tô Tiểu Miêu cũng thoáng được thả lỏng. Khi hắn ở đây, cô luôn cảm thấy mình đang sống trong không gian của hắn, quanh người hắn có cảm giác áp bách ngột ngạt, hơn nữa khắp nơi trong biệt thự này đều tản ra hơi thở cường thế của hắn, điều này làm cho Tô Tiểu Miêu có cảm giác vô cùng không an toàn.

Thời gian trôi qua.

Dần dần, cô phát hiện, cuộc sống ở Đường gia rất đơn giản, cũng không phức tạp như cô nghĩ. Có một ông quản gia, một ông làm vườn chuyên chăm sóc vườn hoa, đó là toàn bộ đám người trong cuộc sống của Đường Kính.

Quản gia và người làm vườn đều là những người có tuổi trên dưới sáu mươi, mặt tròn tròn, tóc hoa râm, khi cười rộ lên, nếp nhăn trên khóe mắt sẽ tụ lại một chỗ, từng trải thăng trầm, nhưng cũng hòa ái dễ gần.

Lúc đầu Tô Tiểu Miêu rất gò bó, ở dưới mái hiên của người ta mà, cô luôn hết sức cẩn thận. Nhưng lâu ngày, có vài thứ bắt đầu thay đổi.

Sáng sớm mỗi ngày, quản gia đều đứng dưới tầng gọi ‘Tiểu Miêu! Mau xuống dưới ăn sáng! Sắp đi làm muộn rồi đó!’.

Họ không gọi cô là ‘Tô tiểu thư’, mà gọi cô là ‘Tiểu Miêu’, có khi còn trực tiếp gọi cô là ‘Miêu Tể’. Không cung kính gõ cửa, không tôn xưng dài dòng, cứ như vậy mà gọi cô xuống tầng, bắt đầu một ngày mới. (Miêu Tể nghĩa là đàn mèo con.)

Giống như những gia đình bình thường, mộc mạc, bình thản, lại chân thật, ấm áp.

Đồ ăn sáng cũng bình thường như thế.

Không cao cấp, không đắt tiền, mà là cháo và bánh bao bình thường, cùng với món khai vị, đơn giản như những nhà khác.

Ngày đầu tiên Tô Tiểu Miêu ăn sáng ở đây đã thật sự ngạc nhiên:”Cũng giống như trước đây cháu đã từng ăn!”

Quản gia nở nụ cười, tùy ý đáp: “Đồ ăn sáng thôi mà, nhà ai chẳng ăn như thế?”

“Vậy… Đường tiên sinh thì sao?” Cô nháy mắt mấy cái: “Anh ấy không giống người như vậy.” Đường Kính kia, vừa thấy đã biết là loại thiếu gia từ nhỏ đã được hầu hạ rồi.

Quản gia cười ha ha, vỗ nhẹ trán cô: “Tiểu Miêu, đừng nghĩ Đường Kính phức tạp như thế, cậu ấy cũng là người bình thường thôi, cũng giống như chúng ta ấy.”

Tiểu Miêu cảm thấy thực thần kỳ.

Trong quan niệm nhận thức của cô, biệt thự Đường gia lớn như thế này, ranh giới giữa chủ tớ hẳn là phải rất rõ ràng, rất dễ phạm phải sai lầm lớn. Nhưng thực tế, ở đây lại không như thế, họ gọi thẳng tên, không câu nệ, cứ như người một nhà vậy.

Không thể phủ nhận, cô rất hâm mộ.

Dần dần, buổi sáng cuối tuần Tiểu Miêu đã học được thói quen nán lại giường.

Chuyện này quả thực là kỳ lạ, bởi vì cô chưa bao giờ có thói quen nán lại giường.

Trong hai mươi ba năm cuộc đời cô, ngoài thời thơ ấu sống tập thể, thì cô gần như đều sinh hoạt một mình. Không ai có thể tiến vào, cũng không ai có thể tham dự. Cô không dễ dàng để ai bước vào cuộc sống của mình, mà chỉ chống lại tất cả mọi chuyện theo bản năng.

Ăn cơm, ngủ nghỉ, công tác. Tất cả mọi chuyện, đều có tiêu chuẩn trong lòng cô, cô cũng coi như phóng túng, nhưng luôn tỉnh táo trước mọi chuyện.

Cho nên cảm giác lúc này, khi cô ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ khó tin.

Nằm úp trên chiếc giường lớn mềm mại, cô không cần lo lắng trong tủ lạnh có thức ăn hay không, không cần lo lắng trưa nay ăn cái gì, không cần lo lắng mình quên trả tiền điện nước, không cần lo lắng rất nhiều chuyện…

Cô đang cảm nhận lần đầu ngủ thẳng đến giữa trưa, thì quản gia trực tiếp đẩy cửa vào gọi cô rời giường. Tô Tiểu Miêu vẫn nằm trong ổ chăn không chịu nhúc nhích, rầm rì nói ‘cháu không dậy không dậy chính là không muốn dậy đâu… ’

Lão quản gia bất đắc dĩ cười cười, đứng một bên vừa quở trách cô càng ngày càng lười biếng, vừa giúp cô mặc áo.

—— Giúp Tô Tiểu Miêu mặc áo quả thật là một công việc lớn. Chúng ta biết rằng một người đang rúc trong ổ chăn như vậy, bình thường càng chăm chỉ, thì khi lười nhác sẽ phức tạp hơn người bình thường vẫn lười rất nhiều.

Ngày cả cánh tay Tô Tiểu Miêu cũng lười giơ ra, cả người cuộn tròn như một con sâu bướm. Lão quản gia mệt mỏi trán đổ mồ hôi, miệng càng không ngừng nói: “Cơm đến há mồm, áo đến giơ tay, cháu như thế này thì làm sao gả ra ngoài được chứ…”

“Cháu sẽ ở cùng ông!” Cô đáp nhanh.

Lão quản gia gõ vào đầu cô: “Tôi không nuôi đồ lười!”

“Cháu nuôi ông mà!”

Cô giống như chú gấu nhỏ ghé vào lưng lão quản gia. Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên bóng dáng một già một trẻ cãi nhau cười đùa hớn hở đi xuống tầng.

Cuộc sống luôn có điều bất ngờ.

Thành phố vẫn vậy, nhưng khắp nơi trong thành phố lại ngập tràn những điều bất ngờ. Chạng vạng vào một ngày, lúc Tô Tiểu Miêu tan tầm đi ngang qua quán bar, gặp được thân ảnh bảo tiêu ở quán bar và một bà già đang dây dưa.

Tô Tiểu Miêu có một nhược điểm, đối với trẻ con dưới mười tuổi, và những người trên sáu mươi tuổi đều không có cảnh giác gì. Trong quan niệm của cô, nhi đồng và người già thuộc loại yếu đuối trong xã hội, mà đối với những người yếu đuối đó, Tô Tiểu Miêu luôn luôn có tình yêu và kiên nhẫn.

Vì thế, tôi hôm đó, Tô Tiểu Miêu dẫn theo bà ấy về nhà.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của lão quản gia, Tiểu Miêu gãi gãi đầu cười thực chột dạ: “Bà ấy vội tìm việc làm, khi bị người ta bắt nạt cháu đã nhúng tay …”

Chuyện này vốn không có vấn đề gì, vấn đề là đầu óc cô nhất thời mê muội, coi gia sản của Đường Kính thành của mình, nhiệt huyết tràn đầy quay đầu nói với bà già: “Bà tìm việc làm đúng không? Đến nhà của cháu là được thôi!” Cô nhớ quản gia đã từng nói, gần đây tay ông ấy bị tê buốt do trời lạnh, không có người nấu cơm, nhu cầu cấp bách chính là tìm một đầu bếp. Tô Tiểu Miêu vốn nghĩ mình sẽ ôm đồm nhiệm vụ nấu cơm ấy, nhưng ngoài ý muốn lại gặp bà này vì kinh tế gia đình mà đang cấp bách tìm việc, thế nên cô liền tặng cho bà công việc đầu bếp.

Tiểu Miêu cười nịnh nọt: “Ông nội, không được ạ?”

“Đi, ” lão quản gia hiền lành nở nụ cười: “Nhà rất rộng, thêm một người cũng không có vấn đề gì.”

Tiểu Miêu thật cao hứng, nghĩ một chút, lại không nhịn được hỏi: “Đường Kính… ?”

“Đường Kính sẽ không để ý, ” quản gia nhìn cô gật gật đầu: “Cậu ấy bận nhiều việc, không thèm để ý việc trong nhà đâu, việc vặt trong nhà này tôi làm chủ.”

Tô Tiểu Miêu lúc này mới yên tâm.

Không hiểu sẽ cảm thấy thực an toàn.

Từ khi trong nhà có bà kia, ngôi nhà này liền giống nhà cô.

Tô Tiểu Miêu rất thích quản gia và người làm vườn, nhưng dù sao họ cũng là nam, có nhiều chuyện không tiện.

—— tác dụng của bà ấy đã phát huy ngay tại những lúc thế này.

Bà họ Chương, trình độ nấu nướng không phải cao siêu, nhưng hương vị đó Tô Tiểu Miêu lại rất thích. Tô Tiểu Miêu cũng không rõ vì sao mình lại thích đồ ăn bà ấy nấu, nói thế nào nhỉ, thật giống như có một loại hương vị của người mẹ.

Khi bà Chương làm cơm chiều sẽ đeo một cái kính viễn thị, Tô Tiểu Miêu tựa như cái đuôi cứ bám theo bà trong phòng bếp mà không chịu đi.

Tô Tiểu Miêu cũng rất chịu khó, những thứ cần thái cần gọt cô đều làm, đôi lúc bà Chương lại mừng rỡ tươi cười, khen cô khéo tay.

Mọi người luôn cùng ăn cơm chiều, cùng nói nói cười cười với nhau, vui vẻ hòa thuận như người một nhà. Trước đây Tô Tiểu Miêu sống một mình, tốc độ ăn cơm quả thật có thể dùng từ nhanh kinh dị để hình dung, bởi vì ăn cơm một mình rất nhàm chán mà. Nhưng bây giờ thì không như vậy nữa, Tô Tiểu Miêu ăn bữa cơm quả thực có thể so sánh với tốc độ của con rùa…

Trước khi ngủ cô có thể nói chuyện với bà Chương. Vì bà cũng là nữ, lại thuộc nhóm người già vô hại trong lòng cô, cho nên Tiểu Miêu hoàn toàn không cần phòng vệ che giấu gì với bà.

Cô cần một người thân thiết có thể chia sẻ.

Cứ như vậy, rốt cục cô cũng có một đối tượng có thể tâm sự mỗi ngày.

Lại là một ngày cuối tuần.

Bà Chương tươi cười đề nghị: hôm nay thời tiết tốt như vậy, hay là đi dã ngoại nhỉ?

Mọi người nhất trí đồng ý, về phần Tô Tiểu Miêu thì sao, cô thật sự đã mừng đến nỗi muốn bay lên rồi.

Chỉ có bản thân cô biết, hình ảnh còn ghi lại sâu đậm nhất trong trí nhớ cô thời thơ ấu chính là buổi đi dã ngoại. Đó là hoạt động xa xỉ một năm chỉ có một lần thôi…

Biệt thự Đường gia được xây gần sườn núi, cho nên đi dã ngoại rất tiện, lái xe đi từ đó không xa sẽ có một khoảng đất rộng rãi, có cỏ xanh có núi xanh, còn có một hồ nước trong vắt không thấy đáy.

Mọi người lấy củi nhóm lửa, xuống hồ bắt cá, lên núi hái quả, non xanh nước biếc, trời nước một màu. Cuộc sống như thế này, còn cầu cái gì nữa đây.

Ăn uống no đủ, Tô Tiểu Miêu nằm trên bãi cỏ lăn hai vòng rồi bắt đầu phơi nắng.

Thế này thực giống như ở thiên đường vậy, nhất là khi được ở cùng người nhà.

Đúng vậy, người nhà. Mỗi khi nghĩ vậy, lòng cô đều dâng lên một cảm giác ấm áp. Thật may mắn, cô cũng có thể có được một cuộc sống như vậy.

Không còn là một người. Mỗi ngày về nhà sẽ có người đứng ở cửa gọi tên cô, sẽ có người vẫy tay chào cô, sẽ có người bận rộn ở phòng bếp cùng cô, sẽ có người cùng cô ăn cơm chiều, sẽ có người bước đi tập tễnh vào phòng đắp lại chăn cho cô.

Người ở Đường gia bình thường mà mộc mạc, cuộc sống ở Đường gia bình thản mà hạnh phúc, không xa xỉ, không hoa lệ, tất cả đều rất tự nhiên và chân thật như thế, cô không cần lo lắng điều gì, không cần chống lại điều gì, không cần giãy giụa, cứ hãm sâu vào trong đó từng chút từng chút một mà không thể kềm chế.

“Ông, bà,” cô nằm dưới ánh mắt trời, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói:”Về sau rời đi nơi này, cháu sẽ rất nhớ mọi người …”

Cô không hề biết ba người già đứng phía sau đều đang cười bí hiểm.

Cô bé ngốc, còn không rõ sao, đã có người không cho cháu đi rồi…

**** **** ****

Cách đó hàng ngàn dặm. New York.

Mười giờ tối, Đường Kính thoát khỏi tiệc rượu nhàm chán, thừa dịp bóng đêm để thoát khỏi thế lực khắp nơi đang muốn dây dưa với hắn, một mình trở lại khách sạn.

Người đàn ông vừa bước vào phòng đã cởi áo vest ném lên sô pha trong phòng khách, rồi lập đi vào thư phòng, mở máy tính ra, kết nối tần số trên mạng.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy được đoạn video truyền đến từ bên kia đại dương, máy tính tự động truyền phát tin.

Hình ảnh trong mỗi video đều là cô.

—— Buổi sáng, thấy bộ dáng cô lười biếng chui ra từ ổ chăn, trêu chọc lão quản gia, sau đó vui vẻ xuống tầng ăn sáng.

—— Buổi tối, cô về nhà vây quanh người khác trong phòng bếp, tưới nước cùng người làm vườn, ăn cơm chiều với mọi người, cuối cùng là bộ dáng cô một mình trở lại phòng ngủ rồi tiến vào ổ chăn nằm sấp xuống, bình yên ngủ say.

Hết hình ảnh này đến hình ảnh khác, ảnh nào cũng là cô.

Người đàn ông vừa xem video vừa pha cho mình một tách cà phê, nhìn đến hình ảnh cuối cùng không nhịn được cầm chuột dừng đoạn video lại.

Video đó dừng lại, dừng ở một giây cuối cùng trong đoạn video ——

Cô nằm trên bãi cỏ xanh biếc, nhắm mắt lại nói: cháu luyến tiếc.

Đường Kính nở nụ cười.

Cô ngốc, anh sẽ làm em càng ngày càng luyến tiếc.

Chỉ chốc lát sau, quản gia gọi điện thoại đến.

Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của quản gia là tuyệt đối cung kính:”Thiếu gia, còn muốn tiếp tục?”

Đường Kính đáp đơn giản một tiếng ‘đúng’.

Quản gia xoa xoa cái trán ướt mồ hôi:”Chuyện này cũng không thành vấn đề, nhưng mà hô thẳng tên thiếu gia… nếu bị người ở Đường gia Dịch thiếu biết được, tôi thật sự không biết giải thích thế nào…”

“Không cần giải thích, ” hắn thản nhiên mở miệng: “Người sống cùng tôi sau này là cô ấy, không phải người của Đường gia.”

Quản gia lên tiếng đáp lời.

“Đúng rồi,” Đường Kính bỗng nghĩ tới điều gì đó, chậm rãi mở miệng nói: “Sau này khi cô ấy không chịu rời giường, ông không cần mặc quần áo giúp cô ấy.”

Quản gia bất lực: “Thiếu gia, anh nên biết, tôi đã sáu mươi lăm tuổi rồi …” Đối với những cô gái trẻ sớm đã không có hứng thú…

Người đàn ông ngẩng đầu, lông mi dài chớp động, đáy mắt có một tia nghiền ngẫm.

Quản gia vội vàng bổ sung: “Hay là, để bác sĩ Chương?”

“Cũng không được,” Đường Kính quả quyết từ chối: “Nam hay nữ, đều không được.”

Đáy mắt người đàn ông lướt qua một chút ý tứ sâu xa: ngay cả hắn còn chưa chạm vào cô, thì sao có thể để người khác đụng vào chứ…

Điện thoại vừa cắt đứt liên lạc, điện thoại di động lại vang lên, Đường Kính nhận cuộc gọi: “Hello?”

Trong điện thoại là tiếng nói của một người già, nhưng lại ngầm có ý cứng rắn.

“Video hôm nay xem được chứ?”

“Ừm, xem được.”

Người lớn tuổi ở đầu dây bên kia cười: “Khó trách ngay cả cậu cũng không cầm giữ được mà muốn rơi vào, cô ấy thật sự rất đáng yêu…”

Đường Kính khẽ cười, uống một ngụm cà phê, ấn nút phát lại video trên máy tính.

“Cô ấy thế nào?”

“Đã bắt đầu hồi phục rồi,” dừng một chút, rồi cười nói với hắn:”Cậu đoán đúng, cô ấy có chút tự kỷ, đây là đặc tính của trẻ mồ côi. Tâm lý của trẻ mồ côi ấy à, đại khái phân thành hai loại, một loại chính là rất chủ kiến, độc đoán, mạnh mẽ, đồng thời cũng khuyết thiếu tình cảm; còn có một loại là nhu nhược, ỷ lại, khát vọng được quan tâm đồng thời cũng biết chăm sóc cho người khác.”

Đường Kính buông tách cà phê: “Tình trạng của cô ấy thì sao?”

“Tình trạng của cô ấy có vẻ phức tạp, từ nhỏ cô ấy đã cô đơn, khi bị vứt bỏ còn chưa có trí nhớ. Tâm lý học có một hiện tượng gọi là “trữ không”, trí nhớ của cô ấy có một đoạn đứt gãy, cô ấy muốn thoát khỏi sự thật là mình đã bị vứt bỏ, cho nên cô ấy cũng rất độc lập. Nhưng tâm lý học cũng còn một vài khái niệm khác, gọi là ‘loại tồn’, ‘hợp lại nguyên’, và ‘liên tồn’, xung quanh tràn ngập không khí gia đình ấm áp khiến cho cô ấy không thể khống chế khát cầu, vì vậy khi đối mặt với những “người nhà” này, cô ấy có thể sẽ không chống cự, cũng chính là sẽ sinh ra tính ỷ lại.”

“Có đột phá gì không?”

Người già kia nở nụ cười: “Dù sao muốn can thiệp vào tâm lý của một người trưởng thành cũng rất khó, nhưng cậu may mắn vì cô ấy có nhược điểm, đối với những người yếu đuối sẽ không có phòng bị gì, cho nên vẫn có thể thuận lợi can thiệp vào tâm lý cô ấy…”

Người đàn ông cúi đầu nở nụ cười.

Người kia tiếp tục quở trách hắn qua điện thoại: “Rốt cuộc cậu đã tra xét bao nhiêu tư liệu về cô ấy hả? Cái gì mà “bữa sáng thích ăn cháo và bánh bao”, “không ăn rau chân vịt và khoai tây”, “khi ngủ thích quay về bên trái”, “hình ảnh sâu đậm nhất thời thơ ấu là được đi dã ngoại”, “chuyện thích nhất khi đi dã ngoại là xuống hồ bắt cá”… Mấy tư liệu đó mà cậu cũng có bản lĩnh tra được sao…”

“Chuyện này ấy à, ” hắn khéo đưa đẩy: “Bí mật…”

Người già thở dài: “Tôi đường đường là giáo sư Chương mà vì một cô gái phải đi đến cô nhi viện, học nấu ăn từ một đầu bếp đã về hưu, chỉ để can thiệp vào tâm lý phòng bị của cô ấy…” Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại hỏi: “Cái hồ nước cách nhà cậu không xa đó làm sao mà có thế? Tôi nhớ trước kia không có mà?”

Đường tiên sinh đáp rất đương nhiên: “Hồ nhân tạo, trước đó không lâu tôi đã bảo người làm …”

“…”

Giáo sư Chương đã bị rung động.

Không nhịn được phát ra tiếng cảm thán từ đáy lòng: “Đường Kính, cậu xuống tay thật sự là quá độc ác…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.