Dương Gian Phán Quan

Chương 100: Tổ Đội Mới Của Diên Lộc



Bao gồm Diên Lộc thì có tất cả là năm tu sĩ Cấm Quân chạy đến điều tra cái chết của Trịnh Đình Dũng.

Sau khi xem bản ghi chép mà phía cảnh quan cung cấp, nhóm Cấm Quân liền chia ra tiến hành điều tra.

Người thì chạy quanh sân.

Người thì leo lên kiểm tra gác mái.

Người thì lượn lòng vòng bên ngoài căn biệt thự.

Và không thể thiếu rà soát từng ngóc ngách bên trong biệt thự.

Sau nửa giờ bới lông tìm vết từng li từng ti một, nhóm Cấm Quân liền tề tụ lại trong gian thư phòng.

Thoáng nhìn qua lão Trịnh Đình Dũng chỉ còn là cỗ thi thể lạnh ngắt cứng đờ nằm dưới sàn. Diên Lộc quay sang nói với nữ nhân duy nhất trong nhóm:

“Tiểu Phượng tỷ, không mở video camera an ninh quay được cho mọi người xem sao?”

Hắn vừa dứt lời, nữ nhân có khuôn mặt thanh tú này liền liếc mắt và nói:

“Gọi là Diễm Phượng tỷ”

Nàng ta giọng nói phi thường nhỏ nhẹ, xong cũng đủ để khiến Diên Lộc sợ hãi rụt hết cả cổ lại.

Đơn giản vì nàng ta là Tiêu Diễm Phượng, vị đội trưởng tàn bạo nhất trong những đội trưởng Cấm Quân.

Thông thường sẽ chẳng có gì đáng nói, vì Tiêu Diễm Phượng không phải là người để ý tiểu tiết vụn vặt.

Nhưng một khi nàng ta đã lên tiếng nhắc nhở mà còn dám tái phạm, vậy xin chúc mừng, ngươi sẽ có một vé nằm liệt giường vài tháng không tài nào dậy nổi.

Đáng sợ ở chỗ Tiêu Diễm Phượng thực lực siêu cường, gia thế nghe đồn cũng phi thường khủng bố.

Không thiếu con ông cháu cha bị nàng ta hành hạ sống dở chết dở. Chạy về gia tộc để tố khổ, ai ngờ bị người lớn trong nhà tẩn cho thêm một trận nhớ đời.

Hiện giờ bị nàng ta nhắc nhở, Diên Lộc có muốn không sợ cũng chẳng được. Bởi vì cả thực lực lẫn gia thế của hắn đứng trước nàng ta đều không có gì dùng.

Cảnh cáo Diên Lộc một câu, Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt nhìn mấy người còn lại và nói:

“Trước tiên các ngươi nói ra cái nhìn của mình đi xem nào”

Trong ba tu sĩ Cấm Quân còn lại, một người có hình thể to cao nhất liền dơ tay ra hiệu.

Tiêu Diễm Phượng khẽ gật đầu:

“Đại Hùng ngươi trước”

Hình thể to cao Hoàng Đại Hùng ngay lập tức nói ra:

“Đội trưởng, theo cái cách lừa phá hệ thống báo động, cùng những dấu vết bụi đất lưu lại trên gác mái và cửa ra vào. Ta cảm thấy hung thủ là một kẻ rỗi hơi không hơn không kém. Gã tốn thời gian làm việc vô bổ, xong rồi lại để mặc camera trong biệt thự quay chụp. Ta thật sự cảm thấy khó hiểu”

Nghe hắn hùng hồn nhận xét, bốn người còn lại trong phòng đồng loạt đưa tay lên xoa huyệt thái dương.

Nhìn cảnh này Hoàng Đại Hùng vô cùng bất mãn nói thêm:

“Các ngươi đây là ý gì? Ta nói sai gì sao?”

Thân là đội trưởng, Tiêu Diễm Phượng liền kiên nhẫn giảng giải:

“Lừa phá hệ thống báo động sau đó ngồi chờ dân cư xung quanh ngủ say. Tiếp đó lại cất công đi đánh thuốc mê từng phòng bên trong biệt thự. Tất cả những việc làm này mục đích chỉ có một, đó là để nhắn nhủ cho Cấm Quân chúng ta biết rằng gã không phải kẻ lạm sát người vô cớ”

Tiêu Diễm Phượng dứt lời, Diên Lộc đứng một bên liền bổ sung:

“Từ nội dung trên mảnh giấy lưu lại thì có thể thấy đây là một vụ báo thù, thế nhưng gã không hề đụng tới vợ con của nạn nhân. Càng chứng tỏ gã này không phải là kẻ hiếu sát”

Vẫn có chút không phục, Hoàng Đại Hùng khẽ làu bàu trong miệng:

“Càng chứng tỏ gã là một kẻ lòng dạ hiểm ác thâm sâu mới đúng”

Lần này không ai tỏ thái độ phản đối, nhưng Tiêu Diễm Phượng thì vẫn lạnh nhạt mà nói:

“Lần này ngốc tử ngươi nói không sai. Chỉ có điều bản chất của gã tốt xấu thế nào cũng được, đó không phải là vấn đề chúng ta cần phân tích. Cho nên ngươi đứng chơi một bên đi”

Hoàng Đại Hùng mặt mũi liền đần thối.

Diên Lộc với hai người còn lại thì nhịn cười đến nỗi mặt mũi đỏ bừng bừng.

Vẻ mặt lạnh tanh, Tiêu Diễm Phượng nhìn tới người có thân hình thấp bé nhất và chỉ định:

“Choắt, ngươi nói xem”



Người bị Tiêu Diễm Phượng đặt cho biệt danh Choắt là Lâm Tiểu Tùng ngay lập tức trả lời:

“Đội trưởng, từ những dấu vết ít ỏi lưu lại, ta cho rằng gã này thiên về tốc độ. Hoặc là nắm giữ một loại bộ pháp cao minh. Còn thực lực sâu cạn thế nào thì ta không phán đoán được”

Người cuối cùng trong nhóm là Đỗ Khải thấy Tiêu Diễm Phượng liếc mắt sang liền hiểu ý nói ra:

“Đội trưởng, cái nhìn của ta tương tự với Tùng Choắt. Từ dấu chân trong biệt thự có thể thấy gã này hẳn là chuyên tâm tu luyện bộ pháp. Hình thành thói quen thi triển ngay cả lúc đi bộ thông thường”

Khẽ gật đầu thể hiện hài lòng, Tiêu Diễm Phượng liếc nhìn tới Diên Lộc:

“Ngươi thử nói xem”

Hít sâu một hơi lấy hết can đảm, sau đó Diên Lộc mặt mũi ỉu xìu xìu và nói:

“Diễm Phượng tỷ, ngoài cảm thấy gã rất lợi hại, ta không phán đoán được gì”

Không chút tỏ ra vẻ thất vọng, Tiêu Diễm Phượng gật đầu, thản nhiên nói:

“Thành thật không dấu dốt thế là tốt. Có cái gì chưa hiểu cứ việc hỏi mọi người”

Đúng lúc này Hoàng Đại Hùng dơ tay và nói:

“Đội trưởng, ta muốn được bổ sung”

Liếc mắt nhìn tới, suy tư mất mấy giây Tiêu Diễm Phượng mới khẽ lắc đầu đáp:

“Ngốc tử ngươi thì thôi đi”

Hoàng Đại Hùng: “…”

Ba người còn lại: “Khục.. Khục.. Khục..”

Tiêu Diễm Phượng liếc mắt một vòng khiến cả đám chấn chỉnh lại tác phong. Sau đó nàng ta mới chậm rãi nói ra nhận định của mình:

“Kẻ này đúng là thiên về tốc độ, cùng với thuần thục một loại bộ pháp. Nhưng các ngươi không nhìn ra một điểm quan trọng nằm tại vết thương trí mạng trên cổ nạn nhân”

Nghe vậy cả đám liền xúm tới quan sát vết vắt trên cổ lão Trịnh Đình Dũng.

Lâm Tiểu Tùng là người sớm nhất phát hiện ra điểm không đúng liền dẫn trước lên tiếng:

“Đội trưởng, ta cho rằng thủ phạm không phải võ môn”

Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt gật đầu:

“Chính xác điểm thứ nhất”

Không thể làm gì hơn, cả nhóm tiếp tục chụm đầu lại mà quan sát.

Qua 5 phút đồng hồ vẫn chưa có kết quả, Tiêu Diễm Phượng đành chép miệng nêu ra:

“Một đám ngốc tử. Không thấy vết thương là do vật sắc bén tạo thành đó sao? Nếu chân khí đã có thể ngoại phòng thì đâu cần dùng tới hung khí để giết một phàm nhân nữa”

Diên Lộc giật mình vội hỏi:

“Nói vậy hung thủ tu vi chỉ có Luyện Khí kỳ như ta sao?”

Tiêu Diễm Phượng thẳng thừng đáp:

“Nếu hắn không cố ý nguỵ tạo thì đúng là như vậy. Khác biệt là hắn mạnh gấp trăm lần ngươi”

Diên Lộc: “…”

Ba người còn lại: “Khục.. Khục.. Khục..”

Không quan tâm Diên Lộc đang buồn tủi ra làm sao.

Tiêu Diễm Phượng bật mở chiếc laptop đám cảnh quan giao cho nàng ta, rồi đặt ngay ngắn trên mặt bàn.

Cả nhóm hiểu đây là bắt đầu xem video ghi lại hình ảnh hung thủ, cho nên tập trung ánh mắt nhìn tới.

Rất nhanh hình ảnh một gã mũ mão khẩu trang che kín mặt, thong thả đi lại khắp nơi trong căn biệt thự cứ như kiểu đây chính là nhà của gã vậy đó.

Căng mắt ra quan sát thật cẩn thận, trong đầu khẳng định không sai được. Diên Lộc ngẩng lên nhìn Tiêu Diễm Phượng và nói:

“Đội trưởng, ta biết người này”

“Ồ” – Khẽ hô ngạc nhiên, Tiêu Diễm Phượng ngay tức thì hỏi lại cho chắc:

“Tiểu tử ngươi biết hắn? Là ai?”

Đưa tay xoa tóc gáy, Diên Lộc vội vàng giải thích rõ ràng:

“Cũng không phải ta biết rõ thân phận của hắn. Mấy hôm trước ta kể cho các ngươi rồi đó, người này chính là tu sĩ bí ẩn đã ra tay cứu giúp tiểu đội của ta trong nhiệm vụ tại thôn Hưng Dương”

“Ồ” – Lần nữa khẽ hô, Tiêu Diễm Phượng đưa mắt nhìn tới màn hình laptop và hỏi:

“Ngươi chắc chắn? Không nhận lầm chứ?”

Diên Lộc tức thì đứng thẳng lưng và đắp:

“Từ y phục cho đến dáng người, rồi cả dáng đi của hắn nữa. Không thể nào sai được”

“Tích.. Tích.. Tích..”

Đột ngột có tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên.

Tiêu Diễm Phượng lấy ra điện thoại, không chút nghĩ ngợi liền nghe máy.

Cuộc điện thoại không kéo dài, chỉ vỏn vẹn có 15 giây. Tất nhiên với thính giác của tu sĩ thì cả nhóm đều nghe rõ ràng nội dung là gì.

Ngừng cuộc điều tra tại đây.

Và người hạ mệnh lệnh này không ai trong nhóm có thể ngờ tới.

Bởi vì đó là Đàm lão - Tổng Thống Lĩnh căn cứ Cấm Quân trú đóng tại ngoại vi thành phố Tân Long.

Tiêu Diễm Phượng, Diên Lộc, cùng thành viên còn lại trong nhóm đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Đàm lão là một người phi thường nóng tính.

Mặc dù cũng chưa hẳn đã là một người trí công vô tư.

Thế nhưng Đàm lão cực kỳ chán ghét tu sĩ “bắt nạt” dân thường.

Không cần biết lý do của ngươi chính đáng hay không, cứ cậy có khả năng siêu phàm chạy đi bắt chẹt thường dân, để Đàm lão biết tới thì tập xác định tu vi bị phế luôn đi.

Có thể nói là Đàm lão cực kỳ cứng nhắc trong vấn đề này.

Ấy thế mà hôm nay Đàm lão thay đổi hành vi tới 180 độ, tự mình hạ lệnh không điều tra gì thêm.

Mà ra lệnh ngừng điều tra vẫn chưa là gì.

Khi mà Đàm lão còn dặn dò thêm một câu:

“Chỉ cần là vụ án có liên quan tới kẻ này, Cấm Quân đều từ chối xử lý”

Vậy thì khác quái nào Đàm lão muốn để mặc cho gã tu sĩ bí ẩn này tuỳ hứng làm bậy?

Bầu không khí bỗng chốc trầm hẳn xuống. Quan sát toàn thể đồng đội cau mày nhăn nhó, tâm tư đơn giản Hoàng Đại Hùng xanh rờn nói ra nghi vấn trong lòng:

“Hay kẻ này là con riêng của Đàm lão?”

Không buồn liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, Tiêu Diễm Phượng nhàn nhạt lên tiếng:

“Đánh hắn”

“Oành.. Ui da.. Oành.. Đội trưởng tha mạng.. Oành.. Bà mẹ các ngươi nhẹ tay.. Oành..”

Trong khi Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải xử đẹp Hoàng Đại Hùng. Kẻ yếu nhớt như Diên Lộc liền tới gần Tiêu Diễm Phượng rồi nói ra suy đoán của bản thân:

“Kẻ này dùng phù lục khác biệt với những gì ta biết tới. Ta hoài nghi hắn là đệ tử của đại năng nào đó. Rất có thể vì lý do này nên Đàm lão mới châm chước một hai”

Tiêu Diễm Phượng xua tay đáp:

“Tổng Thống Lĩnh đã ra lệnh thì chúng ta cứ theo đó mà làm. Không nghi ngờ, không suy đoán, không phản bác. Tiểu tử ngươi tốt hơn hết chú tâm vào việc tu luyện nâng cao thực lực đi”

Nói dứt lời Tiêu Diễm Phượng nhìn tới ba thành viên còn lại và khẽ quát:

“Dọn dẹp thu quân”

Trong lòng không tránh khỏi thở dài thườn thượt, bởi Diên Lộc thừa hiểu Tiêu Diễm Phượng nói một đằng nhưng tâm tư lại một nẻo. Hắn dám chắc khi trở về kiểu gì đội trưởng cũng chạy đi tìm Đàm lão để hỏi cho ra nhẽ.

Bởi vì nàng ta có một tật xấu, đó là luôn muốn theo đuổi kết quả điều tra tới cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.