Tỉnh dậy sau giấc ngủ, xuất hiện trong tầm mắt của hắn, không phải là trần nhà treo bộ đèn chùm sa hoa trong một gian phòng sang chảnh nào đó..
Mà là những thanh kèo gỗ chạy ngang chạy dọc, gánh đỡ lấy từng miếng ngói đỏ nay đã bạc màu.
Hiện thực chính là đây, nhưng đáng chết ở chỗ cảm xúc của hắn vậy mà có đôi chút gì đó thất vọng.
Cao Cường không khỏi chép miệng, khe khẽ thở dài.
Thẳng thắn để mà nói thì ảo cảnh đêm qua như nhát dao chọc vào vết thương ẩn sâu trong lòng hắn.
Vốn tưởng rằng tụng niệm Độ Tâm Kinh hấp thu Âm Đức lực lượng, xong ngủ một giấc rồi sẽ qua thôi.
Nào ngờ đâu vẫn vào đấy.. thật là phiền phức..
“Meoooooooooooooooo..”
Đúng lúc này vọng tới tiếng Lão Hổ kêu réo ầm ĩ.
Âm thanh bén nhọn như thể hoá thành trăm ngàn nhát kiếm, trong giây lát liền chém tan cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn.
Chỉ có một lý do duy nhất để Lão Hổ kiếm chuyện mà thôi.
Đó là nó bắt đầu thấy đói bụng rồi.
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã là 12 giờ trưa, Cao Cường liền ngửa cổ nói lớn:
“Trật tự đi. Ta dậy rồi đây”
Lời nói phải đi đôi với hành động, Cao Cường ngay lập tức rời giường rồi chạy đi đánh răng rửa mặt.
Khác với thường ngày vẫn nằm nghịch ngợm bên ao cá, hôm nay Lão Hổ phá lệ chạy theo hắn vào bếp.
Tất nhiên Lão Hổ là không phụ giúp được cái gì trong khoản nấu nướng. Nó đơn giản là nhảy lên nằm ở nóc tủ lạnh, rồi cứ thế mà nhìn hắn chằm chằm.
Mới đầu Cao Cường tưởng rằng Lão Hổ là đói bụng quá nên mới vậy. Nhưng khi thấy ánh mắt nó chứa đựng đầy vẻ quan tâm, hắn liền biết là hiểu lầm.
Yêu tinh có khác, không thể đánh giá theo sách vở thông thường được.
Mặc dù Lão Hổ chỉ là một nhóc mèo, nhưng nhìn chung có kẻ quan tâm tới, cảm giác rất không tồi.
Bởi vậy Cao Cường cũng phá lệ một phen, từ chảo trên bếp lựa chiếc đùi gà đã chiên chín vàng ươm. Cắt lát mỏng xếp vào đĩa, đưa tới trước mặt để Lão Hổ sớm được đánh chén đi.
---
3 giờ chiều, theo thường lệ Cao Cường đi ra sân tập luyện võ kỹ.
Lão Hổ cũng chạy ra nằm ở hiên nhà hóng hớt.
Trong đầu toát ra ý tưởng, Cao Cường liền nhìn Lão Hổ và nói:
“Lão Hổ, tới cùng ta luyện luyện”
“Vèo..” – Lão Hổ nhanh như làn gió lao tới, rồi đứng nhìn hắn như muốn hỏi “ta cần làm những gì”
Cao Cường ngay lập tức thủ thế, mỉm cười nói:
“Toàn lực tấn công ta đi”
“Vèo..” – Bóng đen chớp loé.
“Chát..” – Kèm theo đó là âm thanh chát chúa vang lên.
Nằm ngã vật trên mặt đất, từ gò má trái truyền tới cảm giác đau ê ẩm, Cao Cường nhịn không nổi đành phải dùng tay khẽ xoa xoa.
Bà mẹ nó, quá nhanh.
Vẫn biết Lão Hổ có tốc độ đáng gờm, thế nhưng khủng bố đến nước này thì đỡ làm sao được đây.
Còn may Lão Hổ thu hồi lại móng vuốt, chứ không thì nó cào nát mặt hắn rồi cũng chưa biết chừng.
“Vụt..” – Cao Cường dùng phương pháp bật tôm để đứng dậy, mau chóng lần nữa thủ thế và nói:
“Lão Hổ, lại tới”
“Vèo..” – “Chát..”
Không chút huyền niệm, và cũng chẳng chút sai biệt nào.
Cao Cường một lần nữa ngã chổng cả vó, tất nhiên là do bị Lão Hổ tát cho như thể tát một con gián.
Lão Hổ lực đạo cũng không bao nhiêu lớn, nhưng má trái của hắn hình như có chút sưng, Cao Cường phi thường muốn rơi nước mắt.
Không bật tôm trang bức nữa, Cao Cường chậm rãi ngồi dậy, tiện thể trừng mắt nhìn Lão Hổ và quát:
“Nhóc ngươi đừng có chỉ nhằm đánh vào một chỗ, biến chiêu một chút đi”
Nhìn chung thì tốc độ mới là điểm mạnh nhất của Lão Hổ, nhưng Cao Cường cũng không có yêu cầu nó phải giảm tốc độ xuống làm gì.
Cao Cường là muốn thông qua sức ép lớn lao mà Lão Hổ tạo ra, thúc đẩy tốc độ cùng với giác quan phản ứng của bản thân hắn càng thêm phần nhanh nhạy.
Lịch trình sắp đặt rõ nét là thế, xong để thực thi thì không dễ dàng chút nào.
Đơn cử sau có vài tiếng tu luyện buổi chiều, tốc độ và phản ứng tiến bộ đâu chưa thấy, chỉ biết mặt mũi của Cao Cường bị Lão Hổ đập cho sưng múp béo mập.
Cao Cường cũng đã yêu cầu Lão Hổ nhắm lên người hắn mà tấn công. Oái oăm thay lực đạo của Lão Hổ không được lớn, đánh lên thân thể hắn không xi nhê gì.
Và thế là mặc kệ Cao Cường cầu xin ra sao, Lão Hổ tiếp tục cứ nhằm khuôn mặt hắn mà đập chan chát.
Tất nhiên Lão Hổ không chỉ còn nhắm vào mỗi một điểm nữa, mà nó nhè mọi vị trí trên mặt hắn để đập.
Cao Cường sớm xác định sẽ phải ăn hành rồi, có điều hành kiểu này quá khó nuốt. Cứ cái đà này không khéo bị Lão Hổ đánh cho thành kẻ ngu đần cũng nên.
“Tích.. Tích.. Tích..” – Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại từ trong phòng vọng ra.
Đang nằm thở ở sân, Cao Cường đành chậm rãi đứng dậy, rồi cứ thế ôm khuôn mặt sưng húp mà đi vào trong phòng để nhận điện thoại.
Là dãy số lạ, xong Cao Cường vẫn lựa chọn tiếp máy:
“Alo..”
“Xin cho hỏi đây là số máy của Cao đại sư phải không?” – Ngay lập tức đáp lại hắn là một giọng nói trầm thấp từ trong loa truyền tới.
Cao đại sư? Lẽ nào..
Trong đầu đoán ra được phần nào, Cao Cường liền trả lời:
“Đúng vậy, xin hỏi tìm ta có chuyện gì không?”
Giọng nói trầm thấp lần nữa truyền tới:
“Thật sự là Cao đại sư?”
Ài.. Đối phương thấy Cao Cường hắn trẻ trung nên tỏ ý nghi ngờ đây mà.
Có chút bất đắc dĩ, Cao Cường huỵch toẹt nói thẳng:
“Đúng là ta. Nếu ngươi không tin tưởng được thì treo máy rồi tìm người khác đi”
Giọng nói trầm thấp áy náy đáp lại:
“Xin lỗi, có gì ta sẽ liên lạc lại sau”
Nghe vậy Cao Cường liền cúp máy rồi đặt lại xuống bàn.
Sau đó hắn trở về phòng ngủ, từ trong rương đồ lấy ra một chai rượu thuốc, rồi mới chạy xuống phòng tắm để soi gương xem mặt mũi mình hiện tại nó ra làm sao.
Phản chiếu trong gương là một khuôn mặt với chi chít những cục u tím bầm nổi gồ lên.
Trông rất có phong phạm của quái vật quái đản trong phim ảnh.
Và chỉ có thể dùng câu thê thảm để mà nhận xét.
May mà có sẵn rượu thuốc ngâm từ lâu, Cao Cường nhịn đau vừa bôi vừa xoa nhẹ. Cũng chẳng mấy chốc thì những cục u trên mặt hắn cũng xẹp hết cả xuống.
Buồn một nỗi là vẫn lưu lại một vài vết tím lờ mờ, chắc hẳn phải một hai ngày nữa mới tan hết được.
Đem chai rượu thuốc cất vào rương đồ, Cao Cường lần nữa đi ra ngoài sân.
Hắn vừa định mở miệng đe doạ Lão Hổ vài câu gỡ gạc, thì bên ngoài cổng có người réo gọi ầm ĩ:
“Có ai ở nhà không? Nhanh ra mở cửa đê”
Giọng điệu rất chi là kệch cỡm gây chuyện, Cao Cường vừa nghe liền nhíu chặt lông mày.
“Ồ..” – Để cho hắn phải bất ngờ đó là bên ngoài cổng lúc này, vậy mà có vài khí tức đã từng chạm mặt. Không một chút chần chừ, Cao Cường liền đi ra mở cổng.
Cánh cổng bằng gỗ mở toang, xuất hiện trong mắt hắn là một nhóm gồm tám gã với dáng vẻ bặm trợn.
Cao Cường đứng giữa cổng, lạnh nhạt nói:
“Có chuyện gì?”
Thái độ có phần khinh khỉnh của Cao Cường, khiến đám người này khó chịu ra mặt. Xong bọn chúng cũng không vội phát tác, một gã thậm chí mỉm cười và nói:
“Không mời chúng ta vào nhà nói chuyện được sao?”
Cao Cường nể nang đám người này mới là chuyện lạ, hắn cười lạnh đáp:
“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Có gì trình bày luôn đi. Còn không thì cút”
Câu nói của Cao Cường không khác gì mồi lửa châm vào thùng thuốc súng. Một gã đứng đằng sau ngay tức thì vọt lên, vừa quát chửi, vừa vung tay đánh tới một quyền:
“Bà nội ngươi, muốn chết”
Khi những kẻ còn lại đinh ninh rằng một quyền này sẽ đánh cho Cao Cường đẹp mặt.
Thì cũng là lúc gã ngu ngốc này ăn chọn một cước vào bụng, hoá thành đạn pháo bắn ngược về sau. Tiện thể va đổ bốn gã đồng bọn, khiến cả đám ngã nằm lăn lộn.
Không quan tâm năm gã này nằm đó rên rỉ ra làm sao, Cao Cường lạnh lẽo liếc ba gã còn lại và nói:
“Cút”
Hít sâu một hơi, gã khi nãy lên tiếng nhìn đồng bọn của mình và phất tay ra hiệu. Mấy kẻ này hiểu ý gã, ngay lập tức dìu nhau và rời khỏi.
Tuy có vài lần ngoái lại nhìn, xong đám này cũng không có buông lời đe doạ gì cả. Chẳng mấy chốc liền đi khuất khỏi tầm mắt Cao Cường.
Cứ vậy thả chúng đi? Không bao giờ có chuyện đó.
Cao Cường đứng luôn tại cổng khẽ hô:
“Lão Hổ đâu?”
“Vèo..” – Âm thanh xé gió vang lên, Lão Hổ như bóng ma xuất hiện trên vai hắn.
Cao Cường đưa tay xoa đầu nó và nói:
“Ta muốn ngươi theo dõi xem đám người vừa rồi trú ngụ ở đâu. Làm được chứ?”
“Meo..” – Lão Hổ khẽ kêu một tiếng, đi kèm với gật đầu cái rụp.
Cao Cường mỉm cười phất tay, nói:
“Vậy đi đi, làm tốt sẽ có thưởng”
“Vèo..” – Hắn vừa dứt lời, Lão Hổ liền tung người chạy đi, tốc độ có thể nói là phi thường thần thánh.
Nhìn chung cử Lão Hổ đi do thám, Cao Cường không có nửa xu lo lắng. Đến tu sĩ như hắn còn bị Lão Hổ bám đuôi tìm tới tận nhà luôn nữa là.
Vấn đề bây giờ là phải nghĩ xem thưởng cái gì cho Lão Hổ đây?
Nhóc này tham ăn vô cùng, nấu một món gì đó thơm lừng một chút là ổn..
“Hay là làm bữa thịt chó?” – Cao Cường đứng đó vê vê cằm đắn đo suy nghĩ..
Cầy tơ bảy món đúng là rất đặc sắc, thế nhưng Cao Cường cũng vô cùng ưa thích đám tiểu cẩu. Thành ra món ăn này rất nhanh bị gạt ra khỏi danh sách đề cử.
Nghĩ tới nghĩ lui Cao Cường quyết định lấy xe phóng lên hồ Hoàng Ngưu. Nơi này có bán món Bánh Tôm phi thường nổi tiếng, hắn vẫn chưa có dịp ăn thử đâu.
Có điều vừa ra tới đầu tiểu khu, thấy Túc lão hôm nay cũng không bày bán hàng.
Chẳng hiểu sao Cao Cường bỗng có cảm giác lão đầu này gặp chuyện gì đó không hay thì phải.
Lựa chọn tin tưởng giác quan, Cao Cường đỗ xe lại, đi tới quan sát vị trí Túc lão hay ngồi bán hàng.
Không tốn nhiều thời gian, Cao Cường dễ dàng phát hiện dấu vết nứt vỡ còn rất mới ở dưới nền gạch.
Lại liên tưởng tới sự xuất hiện của tám gã bặm trợn kia, Cao Cường ngay lập tức nghĩ tới có một chiêu trò bẩn thỉu nào đó đổ ập xuống tiểu khu cũ nát này.
Nói chung trước mắt hắn phải chạy xe đi mua Bánh Tôm cái đã. Còn hắc ám gì đó hàng lâm tiểu khu thì đợi Lão Hổ trở về rồi tiến hành điều tra sau cũng được.