Dương Gian Phán Quan

Chương 109: Tội Nghiệt Chồng Chất



Tiếng tăm đồn thổi không sai, món bánh tôm bán tại hồ Hoàng Ngưu có thể nói là vô cùng ngon miệng.

Bánh to, chiên vàng ươm thơm nức mũi, Cao Cường vì thế liền mua luôn năm mươi chiếc mang về.

Cứ tưởng giỏi lắm ăn hết hai mươi chiếc là cùng, nào ngờ hắn với Lão Hổ tranh nhau thoáng một cái liền đánh chén cho bằng sạch luôn rồi.

“Meo.. meo.. meo..” – Nằm phơi ra cái bụng căng tròn, Lão Hổ liên tục khoắng chân và kêu gào.

Lão Hổ là đang trách móc hắn sao mua về quá ít?

Cao Cường khó tránh khỏi cảm thấy hạn hán lời.

Mặc kệ cho Lão Hổ tiếp tục nằm đó kêu gào như ông kễnh đi. Cao Cường đem mâm cơm dọn dẹp.

Sau đó hắn liền trở về phòng ngủ của mình, leo lên giường, tranh thủ ngồi thiền vận công tu luyện.

Hấp thu Âm Đức lực lượng đúng là trợ giúp hắn tích luỹ chân khí nhanh thật đấy, nhưng không vì thế mà Cao Cường hoang phí Vô Thượng Lôi Kinh.

Nhất là khi kết hợp với tụng niệm Độ Tâm Kinh, hắn có hấp thu lôi linh khí đến lòi báng họng, cũng không cần phải lo tiên căn dở trò quậy phá gì hết.

Hay nói chuẩn xác hơn thì Độ Tâm Kinh trợ giúp kìm hãm sự phát triển của tiên căn, khiến tốc độ tăng trưởng của nó gần như không có gì đáng kể.

“@#$%@#$%@#$%..” – Câu kinh tối nghĩa khó hiểu khe khẽ vang lên.

Vận chuyển Vô Thượng Lôi Kinh, Cao Cường giống như chiếc máy hút có công suất siêu cấp, phút chốc liền hấp dẫn lôi linh khí từ bốn phương tám hướng đổ xô tới nơi đây.

Kéo theo đó là những tiểng nổ “tách.. tách.. tách..” thi thoảng vang lên trong phòng.

Không cần mở mắt quan sát, Cao Cường cũng biết lúc này nồng độ lôi linh khí đã vô cùng dày đặc.

Một giờ trôi qua rất nhanh, kinh mạch cũng xuất hiện dấu hiệu căng tức, Cao Cường liền thu công.

Đem mắt mở ra, Cao Cường ngay lập tức phát hiện Lão Hổ đang nằm bên cạnh. Bộ lông vốn đen mượt hiện giờ đã dựng đứng hết cả lên, nhìn trông buồn cười vô cùng.

Chắn hẳn là vì Độ Tâm Kinh, thành ra cứ mỗi khi Cao Cường tu luyện là Lão Hổ lại chạy tới nằm cạnh.

Lo lắng lôi linh khí gây tổn thương tới nó, Cao Cường đã từng dặn dò Lão Hổ không nên lại gần. Nhưng mà Lão Hổ vẫn chứng nào tật đấy, hết cách hắn đành tuỳ nó vậy.

Đưa tay nhấc Lão Hổ đặt nằm trên đùi, Cao Cường chải vuốt cho lông của nó xẹp xuống và nói:

“Nhìn ngươi xem, nói không chịu nghe, giờ lông lại xù hết lên trông có khác gì con nhím?”

“Mèo méo meo meo meo..” – Một tràng miêu ngữ tuôn ra.

Không ốm sốt gì nhưng Cao Cường thấy vô cùng chóng mặt, vội vàng bịt miệng Lão Hổ rồi nói:

“Thôi mệt quá, tuỳ ngươi muốn làm gì thì làm đi”

Nói dứt lời liền đặt Lão Hổ xuống giường, còn hắn thì đi mở rương lấy dụng cụ luyện tập vẽ phù lục.

Mang theo đống vật dụng ra ngoài phòng khách, vừa đi vừa nhớ tới đám quỷ hồn trong bảng danh sách. Một số loài phải công kích bằng dược thuỷ mới có hiệu quả.

Xem ra phải dành chút thời gian chạy tới Nhàn Vân Các tìm mua dược liệu đem về pha chế sẵn luôn. Chứ để nước đến chân mới nhảy thì không được ổn cho lắm.

Như thường lệ, Cao Cường ngồi hoạ vẽ phù lục trên sập gụ.

Tuy chỉ là bổ sung Hoả Cầu Phù với Tịnh Hoá Phù, nhưng hắn vẫn chăm chú vô cùng. Ngay cả Lão Hổ chạy tới nằm hóng hớt từ bao giờ mà cũng không hề hay biết.

“Tích.. tích.. tích..” – Thơi gian chậm rãi trôi qua, chuông hẹn giờ vang lên, báo hiệu đã tới 11 giờ.

Cao Cường vươn vai cho bớt mỏi, mới để ý thấy Lão Hổ nằm lù lù gần bên.

Lão Hổ không còn lười biếng ham ngủ như mấy ngày đầu mới tới đây, kể ra có điểm hơi kỳ lạ.



Có điều Cao Cường cũng chẳng quá bận tâm về vấn đề này, hắn đưa tay xoa nhẹ đầu nó và nói:

“Đợi ta thay đổi y phục, ngươi chuẩn bị dẫn đường đi”

---

Cứ tưởng phải chạy bộ lạch bạch vòng vèo dưới mặt đất, không nghĩ tới Lão Hổ thế mà dẫn Cao Cường vượt qua nóc những mái nhà.

Chắc hẳn mỗi khi rảnh rỗi, Lão Hổ cũng chăm chỉ dạo quanh tìm hiểu địa bàn phố phường lắm đấy.

Có điều cũng không vì thế mà ngay lập tức đến đúng được địa chỉ.

Chính xác thì Lão Hổ dẫn Cao Cường tới những nơi mà tám gã kia đã từng dừng chân.

Đầu tiên là một nhà thuốc tư nhân, tuy đoán ra được vấn đề xong Cao Cường cũng không ý kiến gay gắt gì cả. Chỉ nhẹ nhàng nói Lão Hổ tiếp tục dẫn đường.

Tiếp theo là một tiệm massage đèn mờ.

Tiếp theo nữa là một ngôi nhà có treo tấm biển [Miến Ngan Gia Truyền].

Hành trình sau đó là tiến nhập một khu dân cư, đầu đường có treo tấm biển [Làng Tôn Thượng].

Làng Tôn Thượng nằm cách Y Đại Tân Long có 15 phút đi bộ, và cách tiểu khu hiện tại Cao Cường đang sống cũng chỉ khoảng 15 tới 20 phút đi bộ mà thôi.

Cao Cường cũng chẳng xa lạ gì Làng Tôn Thượng.

Bởi từ hồi mới nhập học tại Y Đại Tân Long, hắn đã được tiền bối trong trường nhắc nhở phải tránh xa cái ngôi làng có thành phần dân cư hết sức phức tạp này.

Nghe đồn ngôi làng này có truyền thống sản sinh ra đầu gấu đầu mèo.

Bé nứt mắt đã thể hiện ra tính hổ báo cáo chồn, tổ chức trấn tiền bạn học các thứ này nọ.

Rồi thì nghiện ngập tù tội, rồi thì cờ bạc rượu chè đĩ điếm.. Tóm lại là không chừa một tật xấu nào.

Nếu những lời đồn thổi là đúng sự thật, rất có khả năng tám gã bặm trợn ban chiều trú ngụ tại nơi đây.

Bởi vậy Cao Cường liền huýt sáo ra hiệu để Lão Hổ giảm tốc độ xuống. Rồi vừa nhảy qua các mái nhà, vừa tập trung cảm nhận khí tức dọc theo đường đi.

Đường xá tuy chẳng có người nào qua lại, xong phần lớn những ngôi nhà nơi đây vẫn còn sáng đèn.

Chú ý lắng nghe thì thấy đa số những ngôi nhà này đang tổ chức bài bạc. Chủ yếu là bốn năm người cắm đầu chơi trò sát phạt bằng bộ bài 52 lá tú lơ khơ.

Cá biệt có vài ngôi nhà tụ tập đông người một chút, bộ môn mà đám người này chơi là xóc đĩa. Liên tục phát ra những âm thanh mắng chửi hết sức ồn ào.

Dám chắc phải được đám chức quyền bật đèn xanh, thì những sới bạc này mới dám hoạt động vậy a.

Có thể thấy lối sống ở Làng Tôn Thượng này loạn thì đừng hỏi đi.

Mãi mà không phát hiện khí tức của tám gã ban chiều, Cao Cường chẳng buồn để ý thêm nữa, liền huýt sao ra hiệu để Lão Hổ lần nữa tăng nhanh tốc độ.

Chẳng mấy chốc Lão Hổ dẫn hắn vào sâu trong Làng Tôn Thượng, nhà cửa cũng dần thưa thớt hơn.

Không những thế lại còn xuất hiện đường đất, với rất nhiều luỹ tre mọc đủ mọi nơi.

Tiến vào sâu hơn thậm chí còn chẳng thấy ngôi nhà nào nữa cả, hết luỹ tre lại tới ao nước, không đèn đóm chiếu sáng nên khu vực này cứ là tối om om.

Giữa thành phố mà bảo tồn được nơi hoang vu thế này thì kể ra cũng hơi kỳ quặc.

Mà cái đám bặm trợn kia thần kinh cũng đủ vững, chứ Cao Cường khi xưa có được cho kẹo cũng chẳng dám bén mảng tới nơi lắm luỹ tre như thế này đâu.

Không rõ khu vực này rộng bao nhiêu héc ta, chỉ biết xông thẳng vào khoảng 800 tới 900 mét gì đó thì Lão Hổ chạy ở đằng trước mới chịu dừng chân lại.

Lão Hổ thông minh miễn bàn, nó không hề kêu, mà nhảy lên vai hắn rồi dùng chi trước chỉ chỏ ra hiệu.

Cao Cường tập trung ánh mắt, xuyên qua luỹ tre liền nhìn thấy hơn 50 mét đằng trước có một ngôi nhà gỗ khá lớn, diện tích chắc khoảng 400 mét vuông.

Ngang ngửa với tổng diện tích ngôi nhà tam hợp viện bao gồm cả khoảng sân mà Cao Cường đang thuê.

Điểm quan trọng là khí tức của tám gã ban chiều đều đang ở trong ngôi nhà gỗ này. Ngoài ra còn có năm khí tức khác nữa, tổng cộng mười ba người tất cả.

Cao Cường đưa tay nhấc Lão Hổ xuống khỏi vai rồi nghiêm túc khẽ nói:

“Lão Hổ, ngươi hiện tại trở về nhà đi. Hiểu ý ta chứ?”

Lão Hổ nhìn hắn chốc lát, mới khe khẽ gật đầu.

Cao Cường hài lòng, lấy ngón tay gãi dưới cằm của Lão Hổ vài nhát rồi mới đem thả nó xuống đất.

Lão Hổ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó mới chịu tung mình chạy đi.

Cao Cường tiến vào ngôi nhà gỗ kia, chắc chắn sẽ làm ra tràng cảnh tanh máu. Nếu như để Lão Hổ chứng kiến thấy, sẽ không tốt cho nó một chút nào.

Cao Cường hi vọng Lão Hổ có một ngày tiến hoá thành yêu thú rồi bước vào tu hành đấy. Cho nên không muốn nó nhìn những hình ảnh khơi gợi ra hung tính.

Còn vì sao Cao Cường chắc chắn sẽ làm ra tràng cảnh máu tanh ư?

Đơn giản thôi.

Bởi vì hắn nghe thấy đám người trong ngôi nhà gỗ đang bàn bạc chuyện liên quan tới buôn bán ma tuý. Thứ chất độc được xếp vào hàng ngũ nguy hại bậc nhất trên thế gian này.

Và bởi vì tràn ngập không gian nơi đây là oán khí vô cùng nồng nặc. Càng thêm chứng tỏ đám người này đã gây ra tội nghiệt chồng chất, Thánh Nhân cũng chẳng thể tha thứ được.

Trừ hại cho xã hội cũng tốt, để thu lấy công đức lực lượng cũng tốt. Cao Cường đã có đầy đủ lý do để xuất thủ đem cái hang ổ hắc ám này dọn cho sạch sẽ.

Tin tưởng Lão Hổ nghe lời và đã rời khỏi, hắn liền rón rén tiếp cận ngôi nhà.

Cứ thế xông vào đảm bảo sẽ gẫy ra động tĩnh rất lớn, hắn là không có ngốc mà làm như vậy.

Nhất là cái đám buôn ma tuý luôn găm hàng nóng, lỡ bị ốt trúng vài nhát vậy liền xong đời luôn rồi.

Có điều để phế bỏ đám người này cũng chẳng khó, Cao Cường không chút tiếng động áp sát mấy ô cửa sổ, rồi búng từng nhúm nhỏ mê phấn vào bên trong.

Chưa tới một phút sau liền vang lên từng tiếng ngã đổ ầm ầm.

Động tĩnh vang lên đúng mười ba lần, hắn mới bắt đầu ngông ngênh mà tiến vào nhà.

Sau khi gom đủ mười ba gã lại gian đại sảnh chính giữa. Cao Cường chạy quanh tìm kiếm dây thừng, đem tay chân của những kẻ này trói cho thật chặt.

Mọi thứ đã ổn thoả đâu vào đó, giờ muốn tra khảo cái gì cũng vô tư thoải mái mà làm.

Bởi vậy Cao Cường liền đi tìm phòng tắm, hứng lấy một chậu nước lạnh, đem ra tạt cho đám này tỉnh.

“Ùm..” – Hắn vung tay không có nửa xu nương tình, thành ra vài kẻ bị nước táp lật ngửa cả mặt.

“Cái xyz thằng nào tạt nước đấy?”

“Cái abc thằng nào láo vậy?”

“Cái jqk, chán sống à?”

Cao Cường: “………”

Khỏi phái nghĩ, đám người này vừa tỉnh liền mở miệng chửi bới um xùm. Bọn chúng thế mà chưa kịp nhận ra bản thân là đang bị trói tay trói chân không khác gì đàn heo sắp sửa đem bán cho lò mổ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.