Dương Gian Phán Quan

Chương 116: Đại Lục Này Quá Rắc Rối



Sau khi lớn tiếng bắn một tràng giáo huấn dài như cầu Tây Biên, Nhàn Vân Lão Nhân hai tay đặt lên bàn, rồi cứ thế thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm.

Cái này đương nhiên không phải lão nhân suy yếu hết hơi, mà là do bị tức giận, phi thường tức giận.

Cao Cường theo bản năng rót cho sư phụ một chén trà, miệng thì tủm tỉm cười. Hắn trong đầu bỗng chốc xẹt qua ký ức hình ảnh năm tháng Hổ lão vẫn còn tại thế.

Hổ lão năm tháng cuối đời cũng đủ vất vả, hết chăm nom từng bữa cơm, lại đến bảo ban hắn tu luyện. Và không thể thiếu đó là thường xuyên bị chọc cho nổi điên lên.

Có điều đã khiến Hổ lão khi trước, và Nhàn Vân Lão Nhân hiện tại đều bị tức lộn ruột, xong Cao Cường không có nửa điểm cảm giác tội lỗi gì cả.

Nhìn chung cả hai vị lão sư phụ tuổi đều cao rồi, sinh hoạt hàng ngày tẻ nhạt đừng hỏi đi.

Hắn thi thoảng giả ngu, để sư phụ có dịp giáo huấn, cuộc sống qua đó liền sẽ thêm phần đặc sắc.

Nhàn Vân Lão Nhân mà biết được suy nghĩ củ chuối này của đệ tử. Đảm bảo sẽ chỉnh cho hắn một trận xuống ruộng, tơi bời tới nỗi không bò lên nổi bờ nữa thì mới thôi.

May mắn thay, Nhàn Vân Lão Nhân không biết.

Hay đúng hơn Nhàn Vân Lão Nhân đang bị tròng mắt có điểm ươn ướt của hắn khiến cho chóng mặt. Đến sau cùng lão nhân gia không nhịn được, cau mày đối với hắn mà hỏi:

“Mới mắng có vài câu mà tiểu tử ngươi rơi nước mắt là sao?”

Cao Cường tỉnh hồn, mau chóng ổn định tâm tình, khẽ cười đáp:

“Haha, ta là nghĩ tới nếu như Hổ lão sư phụ còn sống vậy thì tốt. Đến lúc đó nhờ sư phụ ngài xem qua thương thế, biết đâu lại chữa trị được”

Cao Cường có điều không biết, sở dĩ Nhàn Vân Lão Nhân có ý định thu đệ tử, phần lớn là vì cảm động trước tình cảm mà hắn giành cho Hổ lão.

Nguyên nhân này không thua kém gì việc Cao Cường nắm giữ truyền thừa. Thậm chí nếu cân đo đong đếm cẩn thận, có khi còn lớn hơn chút.

Khi trước không thiếu lần Nhàn Vân Lão Nhân ganh tị với Hổ lão đâu đấy. Có điều hiện giờ không còn như vậy nữa, Cao Cường bái sư rồi a.

Nhìn chung mọi chuyện cũng đã thế rồi, có ước ao này nọ cũng chẳng ích lợi gì. Cao Cường liền lái câu chuyện sang hướng khác:

“Sư phụ, không ít lần ngài nhắc tới tu hành giới, là tên gọi chính thức của giang hồ giới sao?”

“Haha” – Cười sang sảng một tiếng, Nhàn Vân Lão Nhân nhẹ vuốt chòm râu và đáp:

“Giang hồ giới là tên gọi mà nhóm tu sĩ trên đại lục Thiên Nhãn tự xưng mà thôi. Còn tu hành giới thì bao hàm ý nghĩa rộng lớn hơn gấp nhiều lần”

Có điều hiểu ra, Cao Cường buột miệng nói:

“Ý sư phụ là bao gồm cả những tinh cầu ngoài tinh không vũ trụ?”

Khẽ lắc đầu, Nhàn Vân Lão Nhân đơn giản gợi ý:

“Phương diện đó quá xa xôi. Ý ta là ám chỉ ngay ở trên Thiên Nhãn tinh cầu này”

Ách.. Nói như vậy là còn khối đại lục khác nữa? Càng nghĩ Cao Cường lại càng hiểu ra được nhiều điều. Bảo sao khoa học phát triển siêu khủng, lại không thấy đả động gì tới ngoài biển xa.

Kiến thức trường lớp sách vở cũng chỉ giới thiệu vỏn vẹn có 500 hải lý xung quanh thềm lục địa. Xem ra là gặp phải tu hành giới ngăn cấm, không thể tiến hành mở rộng tìm tòi nghiên cứu.

Đoán biết suy nghĩ trong đầu hắn lúc này, Nhàn Vân Lão Nhân liền giảng giải cặn kẽ:



“Thiên Nhãn tinh cầu lớn hơn nhiều so với kiến thức ngươi được học. Tuy nhiên được toàn thế giới công nhận là đại lục thì chỉ có duy nhất mảnh đất nơi chúng ta đang sinh sống mà thôi”

“Tại hải vực thì lớn nhỏ gì cũng đều gói gọn với danh xưng là đảo. Cụ thể bao nhiêu hòn đảo thì khó nói, bởi nhiều khu vực ngay cả tu sĩ siêu cấp cũng không dám mạo hiểm tới thăm dò”

“Mặc dù hải vực mới là sân chơi chính giành cho tu sĩ, xong với thực lực của tiểu tử ngươi hiện tại thì còn chưa phù hợp lăn lộn. Khi nào cảm thấy ngươi hợp cách thì sư phụ sẽ nói thêm”

Mường tượng ra hình ảnh tu sĩ chân đạp kiếm đạp đao phi hành trên bầu trời, phía dưới là đại dương mênh mông xanh thẳm. Tư thái phong cách tiêu diêu tự tại thì đừng hỏi luôn đi.

Cuộc sống đô thị quá nhiều điểm hạn chế, chưa đến nỗi chết người nhưng ràng buộc cũng đủ khó chịu. Cao Cường thật mong chờ háo hức tới ngày hắn được xông pha ngoài hải vực.

Hắn muốn được tự do như cánh chim hải âu bay liệng trên bầu trời..

Đúng lúc này Nhàn Vân Lão Nhân kéo hắn ra khỏi trạng thái mơ mộng:

“Nói xem, ngươi hiểu biết bao nhiêu về giang hồ giới?”

Trong đầu thoáng hồi tưởng, kiến thức khi trước Hổ lão truyền đạt cho, được hắn vanh vách liệt kê ra. Kèm theo đó là chút một chút cảm nhận qua hai lần chạm trán tu sĩ Cấm Quân.

Có thể nói rằng kiến thức của Cao Cường về giang hồ giới là ít ỏi đến đáng thương.

Nhưng tình huống này hoàn toàn có thể cảm thông. Bởi xã hội phát triển đi kèm quản chế ngày càng nghiêm ngặt, tu sĩ thực lực dế nhũi như hắn là rất khó chạy đây chạy đó tìm hiểu.

Hơn nữa không có ai dẫn lối vào đời, hắn biết đi đâu mà lần mò giang hồ giới?

Thấu hiểu điều này, Nhàn Vân Lão Nhân cũng không chê bai gì, thuận tiện giáo dục một phen:

“Hiện tại ta liền nói cho ngươi hiểu bố cục giang hồ giới tại Thiên Nhãn đại lục đi”

Cao Cường khẽ gật đầu, dáng ngồi nghiêm chỉnh hẳn lên.

Nhấp một ngụm trà cho cổ họng trơn tru, sau đó Nhàn Vân Lão Nhân mới chậm rãi giảng giải:

“Thực ra đại lục chính là nguồn cội của tu hành giới. Chỉ là sau này có những nhóm tu sĩ chạy ra hải vực khám phá. Nhận thấy hoàn cảnh ngoài đó tốt hơn, liền lũ lượt kéo nhau ra khơi”

“Chỉ còn rất ít thế lực nhỏ yếu bám trụ, và có ở lại thì cũng sống ẩn minh nơi rừng núi. Mấy vạn năm nhanh chóng trôi qua, những thế lực nhỏ này còn tồn tại hay không thì chẳng ai rõ”

“Khi một vài nhóm tu sĩ trở về săn tìm thiên tài địa bảo, bọn họ ngỡ ngàng khi thấy hiện trạng đại lục đã thay đổi hoàn toàn. Khoa học kỹ thuật, rồi vũ khí đạn dược chiến tranh triền miên”

“Có thể nói nhiều nơi trên đại lục rơi vào tình cảnh bị phá hư vô cùng nghiêm trọng. Đặc biệt là khí quyển hỏng bét, tu sĩ mà ngây ngốc trên đại lục là khỏi mơ mộng gì tới việc tu luyện nữa”

Nhàn Vân Lão Nhân nói tới đây, Cao Cường liền nghĩ tới hai chữ “thanh trừng”.

Máu chảy thành sông, xương cốt rơi vãi đầy đường.. Chắc chắn sẽ là như vậy đi..

Có điều sư phụ lão nhân gia, ngài đi lạc đường tám trăm ngàn dặm rồi đấy a. Quá nhiều muộn phiền, Cao Cường thật không biết nói sao cho phải đây.

Không biết đệ tử trong đầu ẩm ương cái gì, Nhàn Vân Lão Nhân tiếp tục thao thao bất tuyệt:

“Nói thế nào thì đại lục cũng là cố thổ của tu hành giới, chưa tính tới đại địa rộng lớn sinh sôi nảy nở không thiếu tài nguyên quý giá. Ngay sau đó có lượng lớn tu sĩ được cử trở về”

“Nhiệm vụ của nhóm tu sĩ này là âm thầm cướp lại quyền chưởng khống đại lục. Không để chiến tranh tàn phá khắp nơi nữa, qua đó giúp môi trường chậm rãi hồi phục trở lại như xưa kia”

“Chỉ tiếc rằng lại mấy vạn năm qua đi, đại lục chỉ phục hồi được phần nào. Những thế lực tu sĩ cường đại cũng dần mất đi hứng thú với mảnh đại địa cố thổ này, lần lượt rút quân rời đi”

“Những thế lực nhỏ yếu vì không lăn lộn được ngoài hải vực, liền lưu lại và dần hình thành giang hồ giới như ngày nay. Dựa vào cách tính của tu hành giới để phân cấp thế lực địa bàn”

Phân cấp thế lực địa bàn?

Sư phụ sắp nói tới chính đề rồi đây, Cao Cường lần nữa nghiêm túc lắng nghe.

Ngừng lại uống một ngụm trà, trơn họng rồi Nhàn Vân Lão Nhân mới tiếp tục giảng giải:

“Thực ra cách tính rất đơn giản, dựa vào tu vi mà phân cấp. Có tu sĩ Kim Đan toạ trấn là thế lực tam lưu. Có tu sĩ Nguyên Anh toạ trấn là thế lực nhị lưu. Có tu sĩ Hoá Thần toạ trấn liền là nhất lưu thế lực. Nếu là võ môn tu sĩ thì cần tu vi tương ứng Huyền Khí, Địa Khí, Thiên Khí cảnh”

“Có tu sĩ cảnh giới cao hơn nữa toạ trấn liền là siêu cấp thế lực. Nhưng tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên là thoải mái lăn lộn hải vực rồi, thành ra tu sĩ tại đại lục có tu vi khá là thấp. Theo ta được biết thì nhất lưu thế lực miễn cưỡng đạt tới con số 4, tu sĩ toạ trấn cũng đã tuổi lão niên”

Khẽ cau mày, Cao Cường liền hỏi ra nghi vấn đã từ lâu:

“Sư phụ, vương tộc cai quản các vương quốc phải chăng là gia tộc thế lực tu sĩ?”

“Haha..” – Cười lớn một đợt, Nhàn Vân Lão Nhân gật đầu đáp:

“Không có nhị lưu thế lực trình độ thì đừng mơ xưng vương. Ngoài ra văn võ bá quan phần lớn xuất thân từ tu sĩ gia tộc. Sư phụ không ngại nói cho tiểu tử ngươi biết luôn, phàm nhân muốn đặt chân vào vương đô còn khó hơn là hái sao trên trời”

Củ lạc giòn tan.

Cái thế giới này xem ra sao mà quá lằng nhằng rắc rối.

Cao Cường cứ tưởng sẽ như trong tiểu thuyết, các thế lực chiếm lấy mảnh bảo địa, thành lập môn phái. Lâu lâu hồng trần lịch duyệt, nghĩ thôi đã thấy phong cách thần bí ảo diệu mê người rồi.

Đằng này lại cứ lăn lộn trần thế xây dựng vương triều này nọ thì mới chịu?

Sặc mùi tiền tài danh vọng, nghe sao nó tục không chịu nổi.

Giống như đoán ra được hắn đang nghĩ ngợi cái gì, Nhàn Vân Lão Nhân khẽ cười nói:

“Ngoài tên gọi hình thức thì vương triều với môn phái phương diện hoạt động có khác gì nhau đâu nào? Tóm lại miễn sao thuận tiện thu gom tài nguyên phát triển thế lực lớn mạnh là được a”

Ồ, đúng vậy.

Dù sao thời thế đã thay đổi, tình huống đại lục cũng không còn được như thời cổ đại. Ẩn cư núi rừng sớm muộn có ngày chết đói, như vậy chủ động xuống phố kiếm cơm cũng không sai.

Nhận ra điểm này tâm trạng Cao Cường tốt hơn hẳn.

Có điều sư phụ nói ra chuyện này chắc không đơn giản chỉ là cho vui. Thoáng trầm tư suy nghĩ cẩn thận một phen, thật lâu sau hắn mới ngập ngừng đối Nhàn Vân Lão Nhân mà dò hỏi:

“Sư phụ, lão nhân gia ngài không phải muốn ta cướp đoạt ngôi vua đấy chứ?”

“Cạch..” – Đáng thương bộ trà cụ bằng ngọc thạch, kể từ giây phút này liền thiếu hụt một chiếc chén.

Nhắm chặt hai mắt, hít vào thở ra thật sâu nhiều lần. Sau khi ổn định lại cảm xúc, Nhàn Vân Lão Nhân mới vẻ mặt đầy cầu xin đối với hắn nói ra:

“Đệ tử ngoan, ngươi bớt suy đoán bậy bạ đi có được hay không hả? Sư phụ mong ngươi sớm ngày tung hoành hải vực kia kìa. Chứ tranh ngôi vua để làm cái quỷ gì cho lãng phí khí lực a?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.