Dương Gian Phán Quan

Chương 124: Dẫn ngươi đi mở mang đầu óc



Cao Cường phi thường muốn nói với Lão Phệ rằng là do hộ vệ của ngươi yếu quá có được hay không? Nhưng làm như vậy thì quá là châm chọc người ta mất rồi, không hay cho lắm.

Có điều vẫn nên giảng giải thoáng một chút, Cao Cường buồn bực đối Lão Phệ nói:

“Ngươi không thấy ta chỉ đứng im hay sao? Hắn là do vận dụng chiêu số ngoài khả năng cho phép nên mệt mỏi quá độ, giờ đưa về phòng nằm nghỉ ngơi chốc lát liền không việc gì”

Lão Phệ bán tin bán nghi hỏi lại: 

“Thật sự? Không phải do tiểu tử ngươi làm?”

Đã xuống nước rồi lại còn.. Cao Cường tức tối lớn tiếng nói:

“Làm cái quần mà làm. Ta xuất thủ mà hắn còn thở được sao? Xin lỗi chứ ta ban nãy mà đánh ra tiếp một quyền thôi, đám các ngươi tất bật chuẩn bị lo chôn cất cho hắn là vừa”

Hắn giận mặc hắn giận, Lão Phệ quay sang phất tay ra hiệu cho mấy người hộ vệ mang Hà Đông trở về biệt thự. Đợi bọn họ đi hết rồi, Lão Phệ mới áy náy cười nói:

“Ca với bọn họ xem là không có hiểu cách thức các ngươi chiến đấu. Khó mà phán đoán được diễn biến tình hình thực hư thế nào. Tiểu Cường ngươi đừng chấp nhặt”

Xua tay tỏ ý không vấn đề, Cao Cường thở dài nói ra sự thật:

“Hắn quá cứng đầu, vì không muốn thua mà vận dụng tới lực lượng tinh thần ý niệm. Ban nãy hắn mà không biết điều buông bỏ, ta một kích thôi là hắn chết không phải nghi ngờ. Thế nhưng cũng bởi thua trận mà hắn gặp đả kích không hề nhỏ. Àiii, có điểm khó nói”

Lão Phệ mặt mũi tràn đầy lo âu vội hỏi:

“Điểm gì thì tiểu tử ngươi nói mau. Chẳng lẽ hắn là bị phế bỏ?”

Liếc xéo Lão Phệ một cái, Cao Cường chép miệng giải thích:

“Không đến nỗi bi đát như thế, thậm chí đả kích lần này còn là cơ duyên tạo hoá của hắn. Nhưng với điều kiện là hắn phải đập tan bóng ma trong lòng thì mới được”

“Nha..” – Như có điều hiểu ra, Lão Phệ hào hứng hỏi thăm:

“Giống trong tiểu thuyết? Tâm cảnh đột phá? Tu vi đột phá?”

Khoé miệng giật giật, Cao Cường cười khổ gật đầu mà đáp:

“Đúng là như vậy, không sai một chút nào”

Dưới sự chỉ dạy tận tình của sư phụ, Cao Cường học thêm rất nhiều kiến thức. Qua đó phát hiện không thiếu điểm tương đồng với tiểu thuyết trên Truyện Convert. Hắn thật sâu hoài nghi bao lâu nay có một đám tu sĩ đang rảnh trứng ngồi gõ truyện đăng lên mạng đấy.

Liếc mắt thấy vẻ mặt Lão Phệ bỗng dưng biến ảo khôn lường. Đoán ra được vị lão ca mập mạp này đang ảo tưởng cái gì, Cao Cường đưa tay xoa huyệt thái dương nói:

“Tiểu thuyết đúng là trộn lẫn một vài yếu tố tâm đắc tu hành. Nhưng có 99,99% là viết bậy để hố người. Lão Phệ ngươi đừng có dại dột mà kêu đám hộ vệ học theo”

Không quan tâm Lão Phệ mặt mập xấu hổ ra sao, Cao Cường vỗ vỗ bả vai hắn nói tiếp:

“Chúng ta cũng trở vào trong thôi, ít ra cũng cần cho hắn uống chút thuốc ổn định lại khí huyết”

Kế đó hai người sánh vai trở về biệt thự, rồi qua báo cáo của mấy người hộ về liền đi lên luôn lầu hai. Một đường tiến thẳng tới gian phòng riêng của gã Hà Đông.

Đã sớm bàn bạc, vừa vào tới phòng Lão Phệ liền ra hiệu mấy người hộ vệ rời khỏi.

Cao Cường thì đi tới cạnh giường, từ trữ vật giới lấy ra một lọ thuỷ tinh có màu xanh lóng lánh như ngọc. Đem toàn bộ dược thuỷ trong lọ đổ vào miệng gã Hà Đông.

Thần kỳ một màn diễn ra, chỉ thấy Hà Đông nằm đó bỗng chốc toả ra thứ hào quang màu xanh lục trông khá là dịu mắt. Lão Phệ đứng nhìn mà tấm tắc luôn mồm:

]

“Tiểu Cường, một quãng thời gian ngắn mà ngươi để Phệ ca không biết nói gì cho phải nữa rồi a”

Đem chiếc lọ thu trở về trữ vật giới, Cao Cường điềm nhiên nói:

“Nghĩ ngợi thứ không thể thay đổi liệu có đáng? Để giành sỏi trong đầu mà tính kế kiếm tiền đi a”

“Haha” – Lão Phệ ngửa cổ cười rung cả mỡ, giọng điệu thoải mái hơn hẳn:

“Cái đê ma ma tiểu tử ngươi nói thật không sai. Có thời gian nghĩ chuyện không đâu, ca thà ngồi cào cào bàn phím, đong đưa đám muội tử xinh đẹp còn sướng hơn”

Vâng vâng vâng.. Muội tử hay TRAP còn khó mà nói được..

Không bận tâm mặt mũi Cao Cường ngán ngẩm ra sao, Lão Phệ lúc này ánh mắt chuyển sang ngắm nghía săm soi chiếc trữ vật giới chỉ đeo trên ngón tay hắn.

Phát hiện điểm này Cao Cường liền cười cười trêu đùa:

“Thứ này Lão Phệ ngươi chỉ có thể ngắm, chứ không dùng được”

Ánh mắt đảo như rang lạc, Lão Phệ dụng tới chiến thuật ai oán:

“Tiểu Cường a, ngươi thế này là rất không được. Đến thăm Phệ ca thì ít ra cũng phải quà cáp gì đó mới phải phép. Hơn nữa hiện tại đang lễ Tết đấy, xem thế nào..”

“Cầm” – Không để cho Lão Phệ nhăng cuội hết câu, Cao Cường liền ném tới một chiếc giới chỉ.

Ngắm nghía vuốt ve chiếc nhẫn ngọc màu trắng sứ với những đường nét hoa văn màu đỏ kỳ ảo trong tay, Lão Phệ hiếu kỳ gần chết vội hỏi:

“Đẹp mắt đấy. Tiểu Cường ngươi nói mau, đồ chơi này có điểm nào thần kỳ?”

Cao Cường đi tới chiếc ghế bành duy nhất trong phòng ngồi xuống, sau đó mới nhún vai:

“Đồ vật thần kỳ cũng phải tu sĩ mới sử dụng được. Tuy nhiên không thể khinh thường chiếc nhẫn này công dụng, bởi nó thanh lọc những thứ dơ bẩn, đảm bảo Lão Phệ ngươi cơ thể luôn được khoẻ mạnh. Ta phải năn nỉ muốn gãy cả lưỡi thì sư phụ lão nhân gia mới chịu cho đấy”

Liên tục xua tay, Lão Phệ đầy chân thành nói ra:

“Đồ vật tiểu tử ngươi tặng thì có là hàng mỹ nghệ rẻ tiền, Phệ ca cũng không bao giờ chê bai”

“Giả dối phát tởm” – Cao Cường bĩu môi đáp lại một câu. Nói dứt lời liền đứng dậy rời khỏi căn phòng.

--- 

Dự tính mấy ngày Cao Cường tới chơi, sẽ đưa đi đây đi đó cho biết mùi đời.

Ngặt một nỗi Hà Đông xảy ra chuyện, ra ngoài ăn chơi vào lúc này là không sáng suốt. Lão Phệ đành cho hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu để hai huynh đệ bù khú tại nhà.

Nửa đêm, khi mọi người đã say giấc nồng, bỗng chốc không gian như thể bị thứ gì đó đè nén. Vài giây ngột ngạt khó thở khiến toàn bộ hoảng hốt giật mình thức tỉnh.

Lão Phệ qua loa trấn an em gái xinh tươi vài câu, rồi xuống giường mặc vội y phục và rời khỏi phòng. Vừa ra cửa liền thấy Cao Cường sớm đứng đợi sẵn bên ngoài:

“Tiểu Cường, biết là chuyện gì sao?” – Lão Phệ lại gần nhỏ giọng dò hỏi.

Khẽ gật đầu, Cao Cường sải bước đi trước và khe khẽ trả lời:

“Đi thôi, Hà Đông hắn tỉnh. Với diễn biến vừa xảy ra thì 100% là chuyện tốt”

Luôn nhận đầu lắm sỏi, Lão Phệ mau chóng đoán ra được ý tứ:

“Có nghĩa là Hà Đông tâm cảnh tu vi đột phá?”

Chậm rãi đi đằng trước, Cao Cường kiên nhẫn giảng giải thêm:

“Hắn tâm cảnh vừa đột phá là không cần nghi ngờ. Còn về tu vi thì đâu dễ gì đột phá được, thứ này còn liên quan tới tích luỹ khí trong thể nội. Thôi tranh thủ tới xem hắn tình huống cái đã”

Rất nhanh hai người đi tới gian phòng của Hà Đông, chứng kiến đám hộ vệ nhốn nháo tụ tập ngoài cửa. Lão Phệ nhíu mày gằn giọng quát mắng:

“Cái đê ma ma các ngươi ồn ào cái gì? Có mau mau cút hết về phòng đi ngủ không thì bảo?”

Lão Phệ trông lúc nào cũng dễ tính vậy thôi, chứ một khi đã nổi điên lên thì tàn nhẫn vô cùng. Đám hộ vệ là người kề cận, đương nhiên hiểu rõ phương diện này. Bởi vậy Lão Phệ vừa quát hỏi, một nốt nhạc sau liền không còn bóng dáng gã nào đứng ở đây nữa.

Vuốt mái tóc thi triển ra tuyệt kỹ dáng vẻ bảnh bao, Lão Phệ đối Cao Cường cười hỏi:

“Tiểu tử ngươi thấy Phệ ca uy nghiêm không?”

“Thần kinh” – Bĩu môi đáp một câu, Cao Cường đẩy cửa dẫn trước đi vào trong phòng. Lão Phệ không thể làm gì hơn là thu hồi dáng vẻ kệch cỡm rồi mau chóng tiến vào theo.

Trong phòng lúc này, Hà Đông bởi không tin nổi biến chuyển của bản thân mà cứ thế đần độn ngồi tại trên giường. Hắn không nhớ từ lúc tỉnh lại đã tử hỏi bao nhiêu lần nữa.

“Ta thế mà đột phá?”

Chỉ một câu nhưng trong đầu đã lặp đi lặp lại tự hỏi tới vài trăm lần luôn rồi.

Tất nhiên không phải đột phá tu vi, nhưng tâm cảnh thứ này tầm quan trọng chẳng kém gì tu vi khí lực. Nói trắng ra tâm cảnh tinh thần ý niệm còn khó tăng trưởng hơn khí lực nhiều. Sâu trong lòng hắn đang mừng rỡ phát điên, không phải đang đêm thì đã nhảy nhót tưng bừng ý chứ.

Cao Cường với Lão Phệ đã vào phòng hơn 5 phút, Hà Đông còn không hay biết gì. Vẫn cứ là ngồi yên trên giường, nét mặt lúc thì ngơ ngác, lúc thì cười tủm tỉm như kẻ thần kinh.

Lão Phệ xoắn suýt đối Cao Cường nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Cường, không phải ngươi nói hắn tâm cảnh đột phá ư? Sao ta thấy giống như bị ngu thế này? Chúng ta là huynh đệ, tiểu tử ngươi cứ việc nói thẳng đi.. Phệ ca chịu được”

Đưa tay gãi tóc gáy, Cao Cường ngưng trọng đáp:

“Lão Phệ, sợ rằng hạnh phúc đến bất ngờ, khiến gã này sướng quá hoá rồ luôn. Bệnh gì có thể chữa chứ bệnh dở hơi thì ta bó tay. Xem rồi gửi hắn cho trại tâm thần nào đó đi vậy”

“Sướng bằng ngủ với nữ nhân không?” – Lão Phệ bắt thóp Cao Cường nói bậy, liền bĩu môi đâm chọc lại một câu. Sau đó chạy tới tát tát lên mà Hà Đông và quát: “Hà Đông, tỉnh tỉnh”

“Ui da..” – Không chút phòng bị, mặt bị vả đôm đốp khiến Hà Đông bật thốt kêu đau. Sau đó đầy phẫn nộ nhìn Lão Phệ mà chất vất: “Lão bản ngươi làm gì tự nhiên đánh ta?”

“Gặp quỷ?” – Lão Phệ la toáng lên, lần nữa chạy trở về níu tay Cao Cường vội hỏi: “Tiểu Cường, sao ta đánh mà Hà Đông hắn thấy đau? Chẳng lẽ hắn bị mất hết tu vi rồi?”

Lão Phệ có mà dùng hết sức bú bình để đấm đá thì cũng chẳng khiến một vị tu sĩ Hoàng Khí cảnh trung kỳ như Hà Đông đau đâu. Thế nhưng bàn tay dùng để đánh người có đeo chiếc giới chỉ Cao Cường đưa. Thứ này công dụng gân gà, nhưng làm ra từ ngọc thạch cao cấp a.

Nghe xong hắn giải thích tường tận, Lão Phệ liền chạy đến gần Hà Đông để tiến hành thử nghiệm. Đáng thương Hà Đông, liên tiếp bị lão bản dùng hai tay luân phiên tát tới tấp. Được cái khí lực Lão Phệ chẳng đáng là gì, nên cũng chỉ là bị đau chút chút không đáng kẻ mà thôi.

Xác định Cao Cường không có lừa gạt, Lão Phệ hí hửng cười nói:

“Cái đê ma ma, có thứ này vả mặt đám tu sĩ, không phải Phệ ca ta liền rất oách sao? Tiểu Cường, vì món quà này ngày mai Phệ ca liền dẫn tiểu tử ngươi đi mở mang đầu óc”

Mở mang đầu óc? Lão Phệ lại tính bày trò quỷ gì nữa đây? Mà thôi, đợi đến ngày mai liền sẽ biết..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.