Dương Gian Phán Quan

Chương 126: Món quà sư phụ bù đắp



Nhóm công tử ca đi tới, Hà Đông ngồi bên cạnh vẻ mặt cổ quái phi thường đặc sắc, Cao Cường tò mò liền quay sang nhỏ giọng hỏi:

“Đám này thế nào mà người trông bất đắc dĩ vậy?”

Không vội trả lời, Hà Đông đánh mắt ra hiệu rồi đứng dậy. Hiểu ý hắn là gì Cao Cường liền quay sang đối Lão Phệ nói:

“Ngươi tiếp khách, ta ra ban công xem dân tình phía dưới chơi bời thế nào” 

Lão Phệ mặt mũi muộn phiền nặng nề gật đầu.

Liếc nhìn nhóm công tử ca nhao nhao ngồi xuống ghế, Cao Cường khe khẽ lắc đầu rồi mang theo li rượu đi hướng về vị trí ban công mà Hà Đông đang đứng.

“Uỳnh.. Uỳnh..” – Đủ thứ âm thanh nặng nề vang dội. Ánh sáng mờ ảo lấp loé không ngừng.

Phía dưới là những dãy bàn đứng xếp đặt san sát, nhung nhúc toàn người là người, đông như kiến. Khói thuốc bốc lên nghi ngút, hoà quyện dày đặc trên không.

Già có, trẻ có, và ngay cả lứa tuổi choai choai mặt mũi non choẹt cũng có. Đủ mọi thành phần tề tụ lại đây, nốc rượu cắn thuốc, thả hồn bay bổng theo tiếng nhạc xập xình.

Cao Cường chép chép miệng:

“Nhìn đám người phía dưới kia tay chân khoắng khoắng, ta có cảm giác đang nhìn một đàn bọ gậy”

“Haha” – Hà Đông cười lớn nói:

“Lão bản mấy năm trước cũng là trong đàn bọ gậy này một thành viên”

Quay người nhìn về hướng Lão Phệ đang ngồi cụng li chan chát, Cao Cường cổ quái một câu:

“Con bọ gậy này có chút mập”

“Haha” – Lần nữa cười sang sảng, Hà Đông cũng quay lại, vừa nhìn về đám Lão Phệ vừa nói:

“Hoa Tân, cha là gia chủ Hoa Gia, một trong bốn cỗ thế lực lớn nhất Bắc Hải thành. Chỉ có điều tiểu tử này là con rơi, không nhận được sự hậu thuẫn như đám huynh đệ cùng cha khác mẹ. Lão bản từng nói rằng thế gia đại tộc nước quá sâu, tiểu tử này muốn sống thì bắt buộc phải giả ngu”

“Ồ..” – Cao Cường càng thêm khó hiểu:

“Giả ngu còn tới cà khịa Lão Phệ?”

“Không phải vậy” – Khẽ lắc đầu, Hà Đông thở dài giải thích:

“Có ta phụ tá lão bản, đến gia chủ Hoa Gia còn phải đắn đo được mất. Huống chi tiểu tử này chỉ là đứa con rơi, sao dám liều lĩnh ngu xuẩn. Nói thẳng ra thì có thời gian lão bản từng nâng đỡ hắn, đáng tiếc tiểu tử này quá trẻ trâu không dậy nổi. Sau lão bản buông bỏ, thuận tiện cắt đứt liên hệ”

Quay người lần nữa nhìn xuống tràng cảnh nhảy múa điên cuồng phía dưới, Cao Cường lạnh nhạt nói:

“Ngươi ngắn gọn nói không phải tìm tới gây chuyện là được rồi. Thân phận hắn là gì không trọng yếu.. Ách.. Bà mẹ nó lại còn có múa thoát y? Cái nơi này đúng là thật đủ loạn a”

Cũng quay người nhìn xuống, Hà Đông cười cười:

“Đời là mấy tí, không tranh thủ chơi, chẳng mấy chốc liền già hom hem rồi”

“Haha, vậy cũng đúng” – Cao Cường vạn phần cảm khái nói: “Ta không vì duyên cớ rồi trở thành tu sĩ, chưa biết chừng có khi hiện tại cũng là một thành viên bên trong đàn bọ gậy ý chứ”

“Hửm?” – Đúng lúc này cảm nhận khí tức tu sĩ tiếp cận, cả Cao Cường lẫn Hà Đông quay phắt lại nhìn.

Rất nhanh trong tầm mắt họ, một nhóm người lạnh lùng hướng phía bàn Lão Phệ đang ngồi mà đi tới. Cao Cường híp mắt đối Hà Đông nhỏ giọng nói:

“Ta có liễm tức, đứng ngoài tầm mắt đối phương thì sẽ ưu thế hơn nếu như giao chiến phát sinh”

Hà Đông hiểu ý tứ, khẽ gật đầu rồi một mình chạy trở về thủ hộ, thuận tiện nói thầm vào tai Lão Phệ. Mặt mũi tỉnh bơ như không, Lão Phệ len lén hướng Cao Cường bật ngón tay cái.

]

Thấy vậy Cao Cường mới chuyển hướng quan sát nhóm người đang lại gần.

Nói nghe đông vậy chứ thực tế nhóm này cũng chỉ có ba người. Đi trước là cặp đôi nam nữ trẻ tuổi, người nam khí chất cao ngạo, ánh mắt hững hờ coi trời bằng vung.

Người nữ.. thì thôi đi.

Theo tại đằng sau là một lão giả thân hình cao lớn, toả ra khí tức thô bạo ngang ngược. Bởi vì lão giả này cố tình bộc phát khí tức, thành ra trên quãng đường dọc theo lối đi, đám người đang cười nói vui vẻ, bỗng dưng không hiểu thấu cảm thấy trong lòng hốt hoảng và lo sợ.

Già mà hư đốn.

Thành phần này mà để Đàm lão nhìn thấy thì đảm bảo sau một nốt nhạc tu vi không còn.

“Hừmm..” – Vừa nghĩ tới Đàm lão, ký ức hình ảnh cái lần lão nhân này ghé thăm Nhàn Vân Các ùa về. Cao Cường không tránh khỏi liên tục rùng mình run như cầy sấy.

Rõ ràng sư phụ dàn xếp tỉ sổ với Cấm Quân rồi, ấy thế mà Đàm lão đầu vẫn cứ là phải lôi Cao Cường hắn ra tẩn cho một trận bõ tức thì mới chịu, khổ quá trời quá đất.

Đã thế sư phụ chẳng thèm can thiệp, cứ thế ngồi vuốt râu nhàn nhã uống trà, mỉm cười nhìn hắn bị vùi dập ngay tại sân. Quá nhục nhã, không còn cảm giác vì quá đau.

Nhóm người này đi tới, gã trẻ trâu không dậy nổi Hoa Tân bỗng đứng lên lễ phép hô:

“Đại ca”

Á đậu, huynh đệ tương tàn? Tranh quyền đoạt vị diệt trừ nhau? Ký ức đau thương bị ném ra sau đầu, Cao Cường hứng thú híp mắt quan sát diễn biến bên bàn rượu.

Hoa Tân cúi chào ngoan ngoãn là vậy, xong đáp lại hắn chỉ là ánh mắt đầy chán ghét của gã thanh niên. Mặt lạnh như băng, gã thanh niên quay sang nói với Lão Phệ:

“Phệ ca, tin tưởng ngươi là người hiểu tình huống. Hoa Gia chúng ta không hi vọng chứng kiến ngươi với tiểu tử này tiếp tục qua lại”

Uống cạn li rượu, Lão Phệ nhếch miệng cười nói đầy mỉa mai:

“Hoa Gia các ngươi tất nhiên người đông thế mạnh. Nhưng từ khi nào Lão Phệ ta làm việc lại phải nhìn sắc mặt Hoa Gia các ngươi? Hơn nữa cho dù muốn thoả hiệp với Lão Phệ ta đây, thằng nhóc như ngươi còn chưa đủ tư cách đó”

“Hừ..” – Lão giả cao lớn hừ lạnh bước lên trước.

“Hừ..” – Hà Đông không chút yếu thế, cũng tiến lên.

Bầu không khí phút chốc trở nên hết sức căng thẳng. Nhìn tình huống thì có vẻ hai người này sẵn sàng động thủ ngay tại đây. Không thấy xung quanh rất nhiều ánh mắt hay sao???

Lúc này thái độ gã thanh niên càng thêm gay gắt, hắn hướng Lão Phệ gằn giọng:

“Gọi một tiếng Phệ ca, đừng tưởng ngươi có bao nhiêu cân lượng. Loại người như ngươi vĩnh viễn không đấu lại nổi một gia tộc. Cũng đừng vọng tưởng bên cạnh kè kè tu sĩ là có thể đảm bảo an toàn. Ra đường chết lúc nào không hay đâu. Hừ..”

“Vậy sao?” – Gã thanh niên vừa dứt lời, bên tai hắn vang lên một giọng nói lạnh như băng. Không những thế trên cổ hắn bị gác lên một lưỡi dao sắc lẹm từ lúc nào cũng chẳng hay.

Cổ họng mát lạnh, ẩn ẩn đi kèm cảm giác đau nhức. Muốn giữ dáng vẻ cao ngạo vốn có cũng không nổi, gã thanh niên mặt mũi tái nhợt run giọng hỏi:

“Ngươi.. ngươi là ai a? Ngươi.. ngươi biết mình đang làm gì không?”

Không tiếp tục cùng Hà Đông hằm hè, lão giả cao lớn ánh mắt sắc bén đối Cao Cường gằn giọng:

“Ngươi khôn hồn đừng có làm tổn thương tới hắn. Nếu không lão phu đảm bảo ngươi sống không quá nổi ngày hôm nay. Lão phu nói được là làm được”

“AAAA.. Đau quá.. Ngừng tay.. Đừng giết ta..” – Lão giả vừa dứt lời, gã thanh niên liền kêu la oai oái. Kèm với đó còn là nước mắt nước mũi giàn dụa.

Đơn giản là vì cổ của gã vừa mới bị cứa một nhát.

Đáng sợ ở chỗ chỉ là vết cắt ngoài da, nhưng máu chảy cứ ròng ròng. 

Chung quy bởi thứ trong tay Cao Cường không phải thanh chuỷ thủ tầm thường. Mà là món quà sau khi thu hồi phòng ngự pháp bảo, sư phụ liền bù đắp cho.

Một chuôi phi kiếm..

Mặc dù Cao Cường còn chưa cho nó hiển hoá diện mạo chân thực, xong phi kiếm vẫn cứ là phi kiếm, không vì hình dáng thu nhỏ mà bị giảm đi sự sắc bén.

Mặt đầy tiếu dung, Cao Cường hướng lão giả cao lớn hỏi kháy:

“Ta gây tổn thương hắn rồi đây. Ngươi lại có thể làm được gì?”

Lão giả vừa định buông lời đe doạ, thì thấy chuôi “chuỷ thủ” trong tay đối phương ẩn hiện lôi điện lập loè. Trong nháy mắt, lão sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đương nhiên với tu vi Hoàng Khí cảnh trung kỳ, lão không hề mảy may e ngại tiểu tử trước mắt. Nhưng đồ chơi trong tay hắn thì lão lại không dám coi thường.

Lôi điện chỉ loé lên giây lát, vẫn đủ để lão phát hiện trên chuôi “chuỷ thủ” khắc hoạ chi chít linh văn đồ án. Điều này chứng tỏ đây chính là một món pháp khí.

Nhất là với tạo hình kia thì tám chín phần mười đây là pháp khí phi kiếm.

Đánh một trận với tu sĩ nắm phi kiếm trong tay? Xin lỗi, lão sống còn chưa thấy đủ đâu.

Hơn nữa từ xưa tới nay, tu sĩ sở hữu phi kiếm thường là những kẻ có thân phận không tầm thường. Điểm này càng khiến lão giả sợ hãi hơn bao giờ hết.

Không dám chiến, có chiến cũng chưa chắc đã thắng.. Thẳng thắn để mà nói, nếu không vướng bận bảo hộ gã thanh niên, lão chuồn luôn cho nó sớm chợ rồi.

Không đến nỗi xoắn quẩy như lão giả, xong Hà Đông lúc này cũng cảm thấy cổ họng mình lành lạnh. Nghĩ lại hôm qua may mắn chưa đến nỗi ngu xuẩn, chứ lỡ chọc giận khiến Cao Cường triệu hồi phi kiếm ra chém một nhát thì.. Tết này liền là cái Tết sau cùng..

Tuy nhiên đi kèm với đó, Hà Đông trong lòng lúc này nhiều hơn là vui mừng. Cao Cường được trang bị item xịn thế kia, sư phụ hắn không phải đại năng thì phí. Nghĩ tới sang tháng sẽ được đại năng chỉ điểm, Hà Đông bỗng thấy chín tầng mây hiện ra ngay trước mắt.

Cảm nhận lão giả khí thế hư nhược thấy rõ, Cao Cường mỉm cười lên tiếng:

“Thế nào? Làm gì thì làm đi chứ? Ta còn đang đợi đây”

Lão giả vẻ mặt ngông cuồng thô bạo, lúc này biến chuyển thành cười nịnh nọt, xua xua tay nói:

“Huynh đệ, chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. Còn nữa Hoa Tiến hắn trẻ người non dạ, nói lời không phải, còn xin huynh đệ không chấp nhặt mà bỏ quá cho”

Lão giả cũng không thể bỏ mặc an nguy của gã thanh niên. Đáng tiếc Cao Cường không quan tâm lời cầu xin của lão. Hắn nhìn hướng Lão Phệ hỏi ý kiến:

“Lão Phệ, tính thế nào? Giết?”

“Không, không, đừng giết ta a” – Nghe những lời này gã Hoa Tiến liền lần nữa khóc um lên. Thậm chí đũng quần giây lát ướt sũng, là bị sợ đến vãi tè.

Lão giả cao lớn đưa tay vỗ trán, Hà Đông đưa tay vỗ trán, nhóm bảo an của quán Bar núp ở đằng xa đưa tay vỗ trán.

Tập thể rất nhiều người đang theo dõi diễn biến cũng đồng loạt đưa tay lên vỗ trán.

Lão Phệ thì không, hắn ngồi đó vẩy Zippo mồi lửa châm điếu xì gà. Tiếng nhạc ồn ào như thể biến mất, đám ngươi đều tập trung lắng nghe Lão Phệ nói gì.

Kéo một hơi thật dài rồi nhả khói, lại kéo một hơi dài rồi nhà khói. Phải kéo rồi nhả khói xong lần thứ ba, Lão Phệ mới chịu nhếch miệng cười nhạt và nói:

“Tiểu Cường, thả hắn đi thôi. Thứ sâu kiến này giết chỉ bẩn tay”

Lão Phệ ngươi diễn có cần sâu vậy không? Cao Cường trong lòng thầm mắng, thuận tiện phất tay đẩy gã Hoa Tiến về hướng lão giả cao lớn và đe doạ:

“Muốn tìm chết thì cứ tới. Ta luôn sẵn sàng hỗ trợ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.