Sau một buổi chiều rèn luyện, Cao Cường toàn thân một màu tím sẫm, mái tóc nếu dài ra liền sẽ giống y hệt hư ảnh khi thi triển Thế. Ngặt một nỗi màu tím trên cơ thể hắn lúc này không phải là lôi quang tích tụ.
Mà là bởi vì bị hai cỗ mộc nhân cầm côn bổng đánh cho sưng tím.
Hắn cũng không nhớ rõ đã phải đón nhận bao nhiêu ngón đòn hiểm ác. Hết quất lại đến quật, hết đâm rồi đến chọc, chắc khoảng xấp xỉ 300 gậy đi. Thật là đáng giận mộc nhân.
Cảm nhận thấy sư phụ lại gần, Cao Cường dùng chút khí lực sau cùng than vãn:
“Cứ thế này tiếp diễn, không khéo ta bị đánh cho hỏng người đó sư phụ”
Ngồi xổm xuống ngay bên cạnh hắn, Nhàn Vân Lão Nhân cười hắc hắc mà nói:
“Không hỏng được. Ngâm dược thuỷ là lại nhảy nhót tưng bừng thôi a”
Khóc không ra nước mắt, và cũng chẳng còn sức lực để mà kêu ca. Cao Cương phiền muộn trôi lơ lửng sau lưng sư phụ rời khỏi tầng ngầm. Đích đến vẫn cứ là gian phòng tắm.
Được cái lần này Nhàn Vân Lão Nhân không quẳng bừa như lúc ban trưa. Mà phất tay khống chế để hắn phần chân xuống trước, rồi điều chỉnh cho hắn gối đầu lên thành thùng.
Dược lực từng chút từng chút thẩm thấu vào cơ thể, đi kèm với cảm giác ấm áp dễ chịu ngang dọc toàn thân, chẳng mấy chốc Cao Cường cứ thế đắm chìm vào trong giấc ngủ.
---
Vừa ăn xong bữa tối, Nhàn Vân Lão Nhân ném cho hắn một tập hồ sơ rồi phất tay đuổi cổ. Thu cất vào trữ vật giới, Cao Cường mang vẻ mặt bất đắc dĩ rời khỏi Nhàn Vân Các.
Về tới nhà, Cao Cường leo lên sập gụ ngồi, từ trữ vật giới lấy ra tập hồ sơ cùng với laptop.
Sớm dùng thần thức quét qua, hắn đương nhiên đã biết đây là hồ sơ vụ án mà bên Cấm Quân đưa tới. Hiện tại lên mạng kiểm tra xem có thông tin gì nữa hay không mới được.
Vừa tra thông tin trên mạng, vừa so sánh với ghi chép trong tập hồ sơ. Rất nhanh Cao Cường tìm ra một vụ nồng đậm vấn đề. Giải quyết chưa đâu vào đâu mà tin tức đã dừng.
Đây là một vụ án liên quan tới hàng loạt vụ mất tích trẻ em.
Điều đáng nói là những đứa trẻ bị mất tích có hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Đó là chúng đều thuộc diện được nuôi dưỡng tại trại trẻ mồ côi có cái tên gọi là Lạc Đề cô nhi viện.
Những đứa trẻ này tại sao phải sống trong cô nhi viện thì thôi không nói, nhắc đến chỉ thêm đau lòng. Biết rằng chúng đa số là bị cha mẹ bỏ rơi đi, như thế là được rồi chứ?
Theo thông tin trên mạng, cũng như ghi chép của Cấm Quân thì vụ việc bắt nguồn từ những lá thư nặc danh gửi tới nhiều tổ chức báo trí, tố cáo viện trưởng buôn bán trẻ em.
Nếu chỉ có mỗi vậy thì chẳng ai rảnh trứng mà tin tưởng. Bởi vì Lạc Đề cô nhi viện trước giờ tiếng lành đồn xa, không thiếu cơ quan báo đài đăng tin ca ngợi này nọ đâu đấy.
Thế nhưng đi kèm với thư nặc danh, còn có một bảng danh sách gồm mấy chục cái tên. Cụ thể là những đứa trẻ vô duyên vô cớ mất tích, có ghi rõ ngày tháng mất tích hẳn hoi.
Vụ mất tích đầu tiên xảy ra đã từ 7 năm trước, rồi cứ cách vài tháng lại có một đứa trẻ bốc hơi. Từng có một tổ chức từ thiện chất vấn việc này, câu trả lời chỉ gói gọn là đã có người nhận nuôi chúng. Rồi đưa ra đống giấy tờ thủ tục “ghi tay”, nhìn vào là thấy thiếu sự minh bạch rồi.
Ấy vậy mà không hiểu có phép nhiệm màu nào diễn ra, khi đó vụ việc rất nhanh thì chìm xuống. Để rồi cách đây mấy tháng có thư tố cáo mới lại ngoi lên. Đáng tiếc chỉ dậy sóng được có hơn một tuần lễ thôi, không thấy tin tức gì mới, lẽ dĩ nhiên một lần nữa chìm vào quên lãng.
Lật mở xem điều tra của Cấm Quân, liền có được đáp án.
Vị viện trưởng kia đúng là đã có hành vi buôn bán trẻ em. Thế nhưng trong hồ sơ lại nằm chình ình một dòng ghi chú: “hành vi buôn bán này có thể châm chước cho qua”.
Đi kèm là danh sách những đứa trẻ mất tích, trong đó có tên tuổi hiện tại, cha mẹ nuôi là ai, tình huống gia cảnh thế nào.. Bà nội nó, toàn đại gia giàu nứt đổ tường thành.
Cùng một đặc điểm giàu nhưng hiếm muộn, muốn giữ kín chuyện nhận con nuôi. Thành ra mỗi khi viện trưởng kia gặp rắc rối, đám người này liền âm thầm giúp đè xuống.
Nếu đám đại gia không nhiễu sự, thì viện trưởng kia cũng chẳng việc gì phải che giấu. Nói chung thuộc diện tình ngay lý gian, Cấm Quân phán câu cho qua cũng dễ hiểu.
Có điều bắt đầu từ nửa năm trước, vụ việc rẽ sang một hướng khá là phức tạp. Số lượng những đứa trẻ tại cô nhi viện Lạc Đề bỗng dưng bị mất tích tăng nhiều chóng mặt.
Qua điều tra sơ bộ, Cấm Quân kết luận vụ việc không có liên quan gì tới vị viện trưởng kia, bởi vì bà ta đã về hưu từ hơn 2 năm trước. Hơn nữa tại Lạc Đề cô nhi viện phát hiện ra “tà khí”, Cấm Quân liền xếp vào trường hợp những vụ án linh dị.
Cấm Quân đã tiến hành mai phục suốt hơn 1 tháng trời, thế nhưng lưới không tóm được cá, đã vậy trẻ em mất tích thì vẫn cứ diễn ra đều đều. Đáng sợ hơn là dù đã chuyển những đứa trẻ còn lại đi nơi khác, hung thủ vẫn lần ra được để bắt đi.
“Liên quan tới trẻ em.. Là tác phẩm của Quỷ Mẫu ư?”
Trong danh sách truy nã, Quỷ Mẫu thuộc tốp những quỷ hồn có sức chiến đấu cường đại nhất. Nửa năm trước chạy đi tìm nó thì rất dễ bị tẩn cho thừa sống thiếu chết đấy.
Đăng ký đường mạng net đã hơn tháng mà chưa check mail lần nào đâu. Sẵn tiện đang dùng tới laptop, Cao Cường liền đăng nhập hòm thư xem có gì mới mẻ hay không.
Mấy chục thư gửi tới từ Anh Tuấn Đại Vương, đều là copy nội dung những lá thư khách hàng gửi tới kêu ca phàn nàn về việc Cao đại sư chẳng bao giờ thấy mở điện thoại.
Lướt nhẽ ngón tay trên bàn phím, Cao Cường mau chóng trả lời cho Anh Tuấn Đại Vương một lá thư. Sau đó hắn liền đem laptop và tập hồ sơ cất vào trong trữ vật giới.
Chạy đi tắm một lần nữa để tẩy đi hết mùi thảo dược khó ngửi trên người. Xong xuôi đâu đó, hắn mới khoác lên bộ đồ dạ hành, rồi dắt chiếc Harley Davidson ra cổng.
Nửa năm mới lại săn giết quỷ hồn, có điều thông qua buổi nói chuyện với hoàng kim chiến giáp nam tử, lúc này đây Cao Cường đi thi hành nhiệm vụ thoải mái hơn nhiều.
Chốc lát chiếc Harley liền lao ra khỏi tiểu khu, nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.
---
Dừng đỗ xe trước cổng một tiểu khu nhà ở tầm trung.
Sau khi quan sát một chút, Cao Cường lựa góc khuất đem xe thu cất vào trữ vật giới. Rồi như u linh thoắt ẩn thoắt hiện tiến nhập bên trong.
Chỉ là tiểu khu tầm trung có khác, camera an ninh chẳng thấy, lực lượng bảo an cũng không có luôn. Nhà nào nhà nấy tự lo mà đề phòng.
Cẩn thận né tránh qua tầm mắt của những người đi dạo qua lại trong tiểu khu, rốt cuộc Cao Cường cũng chạy tới trước cổng căn nhà số A14.
Qua thần thức dò xét, trong nhà tổng cộng có 5 người. Một bà lão, cặp vợ chồng trung niên và hai đứa trẻ độ tuổi học sinh cấp một và hai.
Gia đình 3 thế hệ này đang quây quẩn tại phòng khách, vừa ăn hoa quả, vừa xem chương trình tạp kỹ trên ti vi. Khá vui vẻ và ấm cúng đi.
Tuy không phát hiện thấy âm khí, nhưng Quỷ Mẫu thứ này ẩn nấp phi thường bá đạo. Truy lùng nó mà chỉ dựa vào âm khí thôi là xa chưa đủ.
Mũi giầy khẽ điểm, hắn lao vọt lên tầng sân thượng của căn nhà. Không chút tiếng động vặn mở khoá cửa tum rồi xâm nhập vào bên trong.
Thu liễm hoàn toàn khí tức, Cao Cường men theo cầu thang đi xuống dưới. Tới cửa phòng khách liền búng một nhúm mê phấn và đứng đợi.
Sau vài giây ngắn ngủi, cả năm người trong gia đình này đều lăn ra ghế mà ngủ ngon lành. Lúc này hắn mới di chuyển tiến nhập phòng khách.
Một tay lăm lăm phi kiếm, một tay thì nắm lấy bình dược thuỷ. Cao Cường trước tiên liền tiếp cận bà lão, vẩy lên người bà ta vài giọt dược thuỷ. Không có phản ứng nào xảy ra, đồng nghĩa Quỷ Mẫu không ẩn nấp trong cơ thể vị cựu viện trưởng này.
Tiếp theo là tới cặp vợ chồng trung niên cùng với hai đứa trẻ, cẩn thận vẩy lên người bọn họ vài giọt dược thuỷ, cũng không có phản ứng nào xảy ra cả. Cao Cường thu cất phi kiếm và bình dược thuỷ, mang theo bất đắc dĩ mau chóng rời khỏi.
Loại bỏ đối tượng tình nghi đầu tiên là bà lão viện trưởng cùng với thân nhân. Hiện tại chỉ còn cách chạy tới xem xét tình huống ở nơi những đứa trẻ cơ nhỡ còn lại đang sinh sống. Hi vọng phát hiện chút gì đó, chứ phải mai phục mỗi đêm thì quá phiền.
Ra khỏi tiểu khu, Cao Cường từ trữ vật giới lấy xe ra rồi nhanh chóng ngồi lên phóng đi.
---
“Brừm.. Brừm..” – Còn cách trường mầm non Tinh Hà khoảng một dặm, Cao Cường liền dừng và cất xe. Sau đó thi triển Miêu Bộ mà lao đi vun vút.
Theo hồ sơ Cấm Quân ghi chép thì có tới 40 đứa trẻ, cùng với 6 người hộ lý, đang sống tạm tại mấy gian phòng học cũ của trường mầm non này.
Chưa đầy 2 phút, trường mầm non Tinh Hà liền xuất hiện trong tầm mắt hắn. Cao Cường ngựa không dừng vó chạy vòng tới phía sau trường.
Vừa đến nơi, thông qua thần thức liền phát hiện hai tu sĩ Cấm Quân đang ẩn nấp. Nhìn thấy cái bản mặt của Diên Lộc, hắn thiếu chút ngã ngửa.
Gã này tu vi lẫn chiến lực đều kiểu trời ơi đất hỡi, mà thế WTF nào cứ chăm chỉ đi phá án quá vậy? Chẳng lẽ có bệnh thích tìm đường chết?
Ài, sớm muộn gì cũng là đồng đội tại Cấm Quân, chi bằng hiện giờ chạy qua chào hỏi một câu, thuận tiện hỏi thăm tình hình một chút xem sao.
Nghĩ vậy mũi chân khẽ điểm, Cao Cường mau chóng chạy tới sau lưng hai người bọn họ.
“Kẻ nào?” – Cảm nhận thấy có người tiếp cận, Cấm Quân tu sĩ hình thể cao lớn quay phắt lại quát hỏi.
Nghe thấy vậy Diên Lộc cũng ngoái lại nhìn, vừa thấy dáng vẻ quen thuộc liền đưa tay ngăn cản đồng đội đang muốn lao lên tấn công:
“Hùng ca, hắn cũng là Cấm Quân chúng ta, chỉ là chưa chính thức gia nhập thôi”
Ồ, xem ra tại Cấm Quân thì gã Diên Lộc này thuộc dạng con ông cháu cha đi. Ngay cả việc Cao Cường sắp sửa gia nhập vào Cấm Quân cũng biết?
Có điều Cao Cường không mấy bận tâm về chuyện này. Đối phương đã biết thì lại càng dễ nói chuyện. Cũng bớt phát sinh xung đột không đáng có.
Quan sát trên dưới Cao Cường thật cẩn thận, Hoàng Đại Hùng chỉ tay rống ầm lên:
“Ta nhận ra rồi, ngươi chính là kẻ đã giết lão hiệu phó Trịnh Đình Dũng. Ta nói này huynh đệ, ở đây chỉ có ba người chúng ta. Thú nhận đi, ngươi có phải họ hàng thân thích gì đó của Đàm lão không?”