Dương Gian Phán Quan

Chương 154: Cấm vệ



Dù là đội viên cấp thấp nhất tại Cấm Quân, cũng không thiếu lần nhìn thấy tu sĩ tầng thứ Kim Đan kỳ hay Huyền Khí cảnh. Những đội viên cấp cao thuộc hàng ngũ tiểu đội thậm chí còn được quan khán các cường giả cấp bậc trên giao đấu luận bàn.

Bởi vậy chịu đựng khí thế áp bách cũng đã quen rồi, huống chi khí thế từ cửu đầu xà toả ra chỉ là thứ nguỵ tạo do thiêu đốt sinh mệnh mà thôi, không đủ để khiến nhóm bảy đội viên bị đứng hình quá lâu. Bọn họ rất nhanh thì ổn định trạng thái trở lại.

Cục diện càng thêm căng thẳng khi mà cửu đầu xà chủ động tán đi màn chắn.

Động thái này hứa hẹn sẽ có một cuộc chiến bùng nổ với cục diện vô cùng gay cấn diễn ra. 

Quên đi cảm giác bị trói chặt cứ như là một khúc giò, Diên Lộc toàn thân lúc này hưng phấn khó tả xiết. Rõ ràng chỉ là ất ơ khán giả, nhưng hồi hộp không kém gì đang trực tiếp tham dự cuộc chiến. Phải chăng cái này là cảm giác vinh dự với tập thể?

Diên Lộc hai mắt mở lớn hết cỡ, ngay cả nháy mắt một cái cũng không dám, đơn giản vì sợ sẽ bỏ lỡ mất khoảnh khắc vô tiền khoáng hậu của trận chiến này.

Chỉ là..

“OÀNH..”

Lại nói tới Cao Cường cùng hai tiểu đội Cấm Quân, tổng cộng có 10 người, chia ra làm nhiều hướng khác nhau nhắm công kích tới cửu đầu xà.

Có điều mới vừa lao lên, chiêu số gì đó còn chưa kịp đánh ra, bỗng thấy như thể cả bầu trời sập xuống. Và thế là nguyên đám đồng hành sấp mặt.

Mấy người Cấm Quân có lẽ chẳng hiểu ra làm sao, chứ Cao Cường thì biết tỏng có chuyện gì đang xảy ra rồi. 100% là sư phụ chơi trò quậy phá.

Mọi người ngước nhìn hướng cửu đầu xà, liền thấy nó cũng nằm bẹp dí trên mặt đất. Thậm chí so ra còn thê thảm hơn vì nó ngay cả đầu cũng không thể nhúc nhích nổi.

Sau đó từ trên trời giáng xuống một bàn tay khổng lồ gần như trong suốt, vô cùng bá đạo vồ bắt lấy cửu đầu xà rồi cứ thế nhấc bổng lên không trung và dần tan biến mất.

Nguyên một đám trợn mắt, há hốc mồm..

--- 

Khoảng cách 500 mét.

Trên một ngọn đồi cây cối tươi tốt, Nhàn Vân Lão Nhân phất tay đem cửu đầu xà đã xiết cho bất tỉnh, đem thu cất vào trữ vật giới.

Lại cúi đầu liếc nhìn cỗ thi thể nằm dưới chân, Nhàn Vân Lão Nhân chép miệng cảm khái:

“Thời thế đúng là thay đổi, Địa Khí cảnh còn bị sai phái đi làm sát thủ. Xem ra mấy chục năm qua đại lục tu sĩ có sự phát triển vượt bậc. Hoặc là có những kẻ đang tác động thúc đẩy a”

Trầm tư chốc lát, cảm thấy nên điều tra thoáng một phen, Nhàn Vân Lão Nhân liền thả ra phân thân. Chính là Nhàn lão phiên bản tiên phong đạo cốt trong bộ trường bào xám bạc.

Cỗ phân thân này thực lực tuy xa xa không bằng được bản tôn, nhưng đã đủ sức để ngang dọc hải vực mà chẳng cần quá e ngại, huống chi chỉ là đi đây đi đó trên khối đại lục yếu ớt.

Phân thân phóng khoáng rời đi, Nhàn Vân Lão Nhân mới lột trữ vật giới trên tay thi thể, rồi búng tới một tia hoả diễm. Sau vài giây liền đem cỗ thi thể thiêu đốt chỉ còn là đống tro tàn.

--- 

Cửu đầu xà bị bắt đi giây trước, giây sau uy áp liền biến mất. Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng bọn họ cũng vì thế mà có thể đứng lên trở lại.

Đúng lúc này bên tai nghe thấy sư phụ truyền âm dặn dò hắn mau chóng xử lý xong việc rồi trở về sớm. Cao Cường da mặt khe khẽ giật giật.

Hai nhóm tiểu đội vẫn còn chưa hết choáng váng với diễn biến vừa xảy ra. Nguyên đám mặt mũi đần thối đứng đó, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

Mặc kệ bọn họ, Cao Cường lặng lẽ đi tới cởi trói cho Diên Lộc và nói:

“Ngươi chuẩn bị xe, ta dọn dẹp yêu khí trong ao xong liền rời khỏi đây”

Nhìn ra Cao Cường không muốn nhiều lời, Diên Lộc dứt khoát gật đầu:

“Được, vậy ngươi xem xử lý ao nước luôn đi, ta qua lấy chìa khoá xe”

Không nói gì thêm nữa, Cao Cường đi tới bờ ao, cẩn thận dùng thần thức tra xét kỹ càng lại một lần. Xác định không có yếu tố bất ổn, mới đem Tịnh Hoá Phù và Thanh Khí Phù, mỗi loại 5 tấm rải xuống ao. Có song trọng phù lục tẩy rửa, đảm bảo nước ao có mà sạch như nước cất y tế.

Xong xuôi quay đầu lại, thấy hai nhóm Cấm Quân vẫn còn đang ngơ ngơ, ý định chào hỏi liền gạt bỏ. Cao Cường ra hiệu cho Diên Lộc, rồi cả hai lặng lẽ rời khỏi.

--- 

Chiếc xe Hummer hầm hố lao ra khỏi địa phận làng Kim Triều, rẽ vào đường quốc lộ, hướng Tân Long thành phố mà chạy.

Ngồi trước vô lăng, thấy Cao Cường ngồi im lặng bên ghế phụ, Diên Lộc quan tâm hỏi:

“Là vì không được đánh tới cùng với cửu đầu xà nên ngươi thấy thất vọng sao?”

Nhếch miệng khẽ cười, Cao Cường đầy bất đắc dĩ xua tay nói:

“Thất vọng đúng là có, nhưng chuyện đã qua liền cho qua. Thuận tiện cho xe chạy nhanh chút”

Ý đồ lắt léo để dò hỏi xem tràng cảnh khủng bố khi nãy là thế nào, xong vừa manh mún đã thất bại mất. Diên Lộc cười khổ, chỉ có thể tăng ga cho xe chạy nhanh hơn.

Sau hơn một giờ, xe dừng đỗ tại trước cổng Nhàn Vân Các, trao đổi số điện thoại với Diên Lộc xong, Cao Cường nói câu cáo từ rồi xuống xe.

Vì còn phải quay lại đón Tiêu Diễm Phượng bọn họ, Diên Lộc muốn nấn ná thêm nữa cũng không được, hắn đành phải mau chóng cho xe chạy đi.

Vừa tiến nhập Nhàn Vân Các, liền thấy Tống Đại Lực đứng ở quầy phất phất tay.

Cao Cường đi tới, thấp giọng nghi hoặc hỏi:

“Sao vậy Lực ca?”

Tống Đại Lực cười hắc hắc, hạ giọng đáp:

“Nhàn lão nói vừa bắt một chỉ Xà Yêu? Nói đi, nó bao nhiêu kí? Ừm, hệ gì nữa? Để ca còn biết đường tính toán nấu sao cho phát huy dinh dưỡng một cách tốt nhất mới được”

Như này có nghĩa là sư phụ lão nhân gia còn công khai khoe khoang chiến tích hớt tay trên?

Cao Cường mặt mũi buồn so, ỉu xìu nói:

“Thuỷ hệ yêu xà, không độc, nặng khoảng 6 7 tấn gì đó. Giờ ta vào gặp sư phụ có chuyện đã”

Dứt lời liền uể oải tiến nhập hậu viện Nhàn Vân Các, để Tống Đại Lực đứng đó không hiểu ra làm sao. Có điều Tống Đại Lực là không nghĩ nhiều, tranh thủ lấy giấy bút ra xoạt xoạt ghi chép.

Tiến vào trong sân thấy sư phụ đang ngồi tại bàn đá dưới hiên. Cao Cường đi tới ngồi xuống, không nói không rằng, rót liền vài chén trà uống cho hạ hoả.

Nhàn Vân Lão Nhân liếc xéo nhìn sang, hỏi:

“Tiểu tử ngươi cau có cái gì?”

Quệt quệt mũi, Cao Cường không vui nói:

“Trận chiến đến đúng hồi gay cấn thì sư phụ cắt ngang, ta có thể vui nổi sao? Thật khó khăn mới gặp đối thủ gây sức ép lớn lao như thế, ta thậm chí còn cảm giác thấy tính mạng bị đe doạ, từng tế bào nhỏ trên thân thể đều hưng phấn sôi trào, ấy thế mà.. Àiiii”

“Ngươi thì biết cái gì?” – Nhàn Vân Lão Nhân khẽ mắng một câu, sau thở dài nói: “Cửu đầu xà một lần kết chín yêu đan, tỉ lệ thành công vỗn đã vô cùng nhỏ nhoi. Đã thế còn bị phá ngang, âm ổ kế hoạch cũng hỏng mất, nó từ giây phút lên bờ đã bất chấp tất cả rồi”

“Mà bản chất xà loại yêu tu nặng tính hiểm độc, xác định không thể vớt vát được, nó liền cố tình dùng tới thiêu đốt sinh mệnh để che dấu ý đồ tự bạo. Một khi các ngươi bị cuốn vào vòng chiến, nó đơn giản nổ bùm một cái liền kéo toàn bộ đám ngốc các ngươi chết cùng”

Cao Cường ngồi nghe mà trên trán lấm tấm mồ hôi lúc nào chẳng hay. Bảo sao khi đó hắn có cảm giác cực độ nguy hiểm, chẳng qua như đã nói ở trên, bị sự hưng phấn háo hức chiến đấu làm lu mờ, không còn tỉnh táo để mà phân tích tình huống đúng sai ra làm sao.

Nhàn Vân Lão Nhân thấm thía nói:

“Cửu đầu xà có tự bạo thì ta vẫn kịp thời cứu lấy các ngươi. Nhưng để nó phát nổ liền lãng phí mất mấy tấn thịt yêu xà. Đó là chưa kể đến tinh huyết, xương cốt với da vảy của nó đều là tài liệu luyện khí rất không tệ. Sư phụ cũng là bất đắc dĩ mới phải sớm ra tay a”

Cao Cường chép miệng cười khổ:

“Thực ra ta tiếc nuối nhất là chưa kịp quan sát xem Tiêu Diễm Phượng với gã Lâm Hùng kia bung hết lực ra đánh. Muốn nhìn thoáng một cái, còn biết đường ước lượng. Mà thôi dẹp chuyện này đi, sư phụ gọi ta mau chóng trở về là có chuyện quan trọng gì hay sao?”

Nhàn Vân Lão Nhân búng tay ném cho hắn một vật rồi nói:

“Tuy vụ việc tại làng Kim Triều không phải do nhân loại dàn xếp. Thế nhưng đúng là có sát thủ bám theo nha đầu Tiêu Diễm Phượng kia. May mắn lúc ta theo ngươi chạy đến, hắn còn chưa ra tay. Chứ với tu vi Địa Khí cảnh của sát thủ thì Phượng nha đầu chết là cái chắc”

Địa Khí cảnh?

Moá, gặp Huyền Khí cảnh thì Tiêu Diễm Phượng đã coi như xong đời rồi, nói chi sát thủ Địa Khí cảnh. Cao Cường không khỏi cảm thấy thương hại cho cô nàng kia.

Cúi đầu quan sát thứ sư phụ vừa ném sang, là một khối lệnh bài hình bầu dục, rèn từ tinh thiết cấp bậc. Mặt trước ở viền có khắc nổi hoa văn rồng bay phượng múa, tại trung tâm khắc chìm hai chữ “Cấm Vệ”. Mặt sau thì khắc chìm con số 14, hẳn là thứ tự đại diện gì đó.

Cao Cường nhíu mày nhìn hai chữ khắc ở mặt trước:

“Cấm Vệ? Cấm Quân? Chẳng lẽ có liên quan tới vương triều sao sư phụ? Cơ mà phái hẳn cường giả Địa Khí cảnh chạy đi giết người, không phải làm hơi quá sao?”

Khe khẽ gật đầu, Nhàn Vân Lão Nhân sâu kín nói:

“Sư phụ đã từng nói cho ngươi biết tại đại lục có bốn thế lực nhất lưu. Bốn thế lực này đều phát triển dưới hình thức vương triều. Vấn đề là thế lực nào cũng vậy, trừ đi Thiên Khí cảnh ở ẩn toạ trấn, thì Địa Khí cảnh nghiễm nhiên được xem như là tầng thứ cường đại nhất”

“Số lượng tu sĩ tầng thứ này thưa thớt hiếm có đếm trên đầu ngón tay. Chủ yếu toạ trấn tại vương đô, nắm giữ các loại chức vụ tầm cỡ, chuyên giải quyết những vụ việc liên quan tới vận mệnh vương quốc. Tuyệt đối không chạy loạn đi ám sát kiểu thế này bao giờ cả”

“Thế nhưng qua vụ việc hôm nay thì ta thấy thế cục đại lục hẳn đã thay đổi khá nhiều. Lệnh bài thân phận này thuộc về tổ chức Cấm Vệ do vương triều Đông Thổ thành lập. Có 20 mươi chiếc đại diện cho 20 thủ lĩnh đầu mục, ngoài ra còn một thống lĩnh và hai phó thống”

“Gã này đứng hàng 14 mà đã có tu vi Địa Khí cảnh, đồng nghĩa với tổ chức Cấm Vệ đã có ít nhất 17 tu sĩ Địa Khí cảnh. Ở mấy chục năm trước thì chỉ có duy nhất gã thống lĩnh là đạt tới tầng thứ này. Có thể thấy vương triều đã và đang phát triển với tộc độ hết sức nhanh”

Đông Thổ vương quốc cường đại như vậy? Là một trong bốn cỗ thế lực nhất lưu tại Đại Lục?

Nghe được thông tin này mà Cao Cường không khỏi choáng váng.. Chậc chậc..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.