Dương Gian Phán Quan

Chương 163: Công chúa sống tha phương



Cao Cường hai tay “kháp kháp” bồi thêm xuống hố một kiếm, đem đầu của cương thi chém lìa khỏi cổ. Đồng nghĩa giết chết nó một cách triệt để, sẽ không lật lên nổi sóng gió gì nữa.

Về mặt lý thuyết thì Cửu Tinh Diệt Thi Đăng hoả diễm thiêu đốt cương thi tốt hơn so với Hoả Cầu Phù, xong để hoả thiêu được mau chóng, cứ để Diên Lộc thoải mái nghịch ngợm đi.

Đã không còn gì để mà phải lo nghĩ thêm nữa.

Chỉ có điều đây lại là một trận chiến mà khi đã qua đi, trong lòng ít nhiều tồn tại dư âm nuối tiếc.

Cũng bởi cương thi quá yếu, không tạo ra nổi nửa xu áp lực. Cao Cường sau cùng hiểu được rằng muốn thông qua đánh giết tà vật để gia tăng kinh nghiệm thực chiến là chuyện nực cười.

Mà sư phụ lão nhân gia an bài hắn gia nhập tiểu đội Cấm Quân, hẳn là do sớm nhìn thấu vấn đề này. Nhìn chung tu sĩ nhân loại quá siêu trong khoản vận dụng mánh khoé thủ đoạn. Chịu khó đối chiến với chăm chỉ ăn hành, liền sẽ rút ra được rất nhiều kinh nghiệm sương máu bổ ích á.

Hiểu ra liền không cần lăn tăn thêm nữa.

Nghe tiếng rì rầm to nhỏ, hắn đưa mắt nhìn hướng miệng hố.

Thấy được Diên Lộc, Hoàng Đại Hùng cùng Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải đang ngồi xổm thành một hàng. Bọn họ luân phiên cứ cách vài phút lại ném một tấm Hoả Cầu Phù xuống dưới hố.

Mấy gã dở hơi này chơi đùa khá là vui vẻ đấy. Có điều nhìn trông giống như thể đang ngồi đốt vàng mã. Thôi thì cứ coi như bọn họ đốt chút tiền cho cương thi xuống kia có cái tiêu xài đi.

Tiêu Diễm Phượng tất nhiên là không gom góp náo nhiệt, xong cái kiểu đứng một bên vừa quan sát vừa cười tủm tỉm, đoán chắc cô nàng này cũng muốn chơi đùa với bọn họ lắm đây a.

Lẳng lặng dõi nhìn Tiêu Diễm Phượng đứng đó, Cao Cường có điểm hơi xoắn suýt.

Muốn nói để nàng ta được biết, lại lo ngại đối phương sẽ hiểu lầm lung tung gì đó. Thực sự lúc này đây Cao Cường có đôi chút khó khăn trong việc mở lời.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của hắn, Tiêu Diễm Phượng vầng trán thoáng hiện vài nếp nhăn. Cái này rõ ràng không phải ánh mắt ẩn chứa ham muốn dục vọng bẩn thỉu. Nhưng không ham hố sắc đẹp lão nương thì hắn còn nhìn chằm chằm làm cái gì?

Có điều Tiêu Diễm Phượng tuyệt đối sẽ không vì vấn đề này mà vô duyên vô cớ giận cá chém thớt đâu. Bởi nàng ta không phải dạng nữ nhân đam mê ưa thích được vạn chúng chú mục. Thành ra hắn không thưởng thức sắc đẹp của nàng cũng chẳng sao cả.

Tuy nhiên trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy hiếu kỳ, hơn nữa có đánh chết Tiêu Diễm Phượng cũng không tin hắn chỉ là nhìn nàng cho vui.

Thoáng chần chừ trong chốc lát, Tiêu Diễm Phượng quyết định tiến lại gần hắn. Nàng ta hạ giọng xuống cực thấp, thẳng thừng hỏi cho ra nhẽ:

“Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm nãy giờ. Ở ta có vấn đề gì hay sao?”

Bị nàng ta bắt quả tang nhìn trộm, thú thật là Cao Cường cảm thấy xấu hổ gần chết. Xong hắn che đậy cảm xúc rất khéo, thành ra mặt mũi trông tỉnh bơ như không.

Cao Cường đánh mắt hướng tới đám Diên Lộc đang ngồi xổm “đốt vàng mã”.

Tiêu Diễm Phượng ngầm hiểu tại đây không tiện để nói chuyện, liền chỉ tay ra hiệu, rồi hai người cùng sánh vai đi về hướng phía sau căn nhà của gia đình Trần Khôn.

Cẩn thận dùng thần thức dò xét, xác định bốn người kia không có chạy theo hóng hớt.

Cao Cường yên tâm lấy ra tấm lệnh bài Cấm Vệ, ném cho Tiêu Diễm Phượng và thở dài nói:

“Lần đụng độ cửu đầu xà, sư phụ của ta phát giác sát thủ tại ẩn nấp. Trước khi đem giết có tra hỏi biết được sát thủ là nhắm tới ngươi, thứ này cũng là từ trên người sát thủ lục tìm thấy”



Bàn tay nắm xiết tấm lệnh bài Cấm Vệ phát ra những tiếng ken két. Thế nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Diễm Phượng lại không có để lộ ra cảm xúc gì quá đặc biệt. Hay nói đúng hơn là nàng ta cố làm ra vẻ lãnh đạm thờ ơ với những gì vừa được nghe.

Tiêu Diễm Phượng có cảm tưởng gì, Cao Cường đương nhiên không biết được. Nhưng hắn khá e ngại nàng ta sẽ nghĩ linh tinh gì đó, bởi vậy liền chủ động lên tiếng giải thích:

“Cái này ta nói ra là để ngươi biết đường còn đề phòng mà thôi. Chứ ta không hề vì thân phận của ngươi mà đánh chủ ý đê hèn gì cả. Ngươi tuyệt đối không được hiểu lầm cái gì đâu đấy”

“Xì..” - Nhìn hắn mặt mũi ngưng trọng cứ như thể sắp ra chiến trường đánh trận, Tiêu Diễm Phượng không thể nhịn nổi, liền bật cười ra thành tiếng.

Chậc chậc, nàng ta khi cười rộ lên trông cũng khá xinh đẹp đấy chứ. Nhất là hai bên gò má phúng phính đáng yêu kia nhìn thật muốn đưa tay nhéo nhéo.

Ách.. Đa Phúc..

Tự nhiên lại nghĩ cái WTF gì thế này?

Cao Cường ngay tức thì lắc đầu như trống bỏi, hi vọng suy nghĩ linh tinh mau chóng bị vẩy rơi.

May thay Tiêu Diễm Phượng bật cười xong liền cúi đầu nhìn tấm lệnh bài trong tay. Chứ để nàng ta thấy được vừa rồi hắn ánh mắt không được đúng thì có mà mất mặt bằng chết.

Khuôn mặt lần nữa trở lại với sắc thái thờ ơ với vạn vật, Tiêu Diễm Phượng nhét chiếc lệnh bài vào túi, rồi ngước lên nhìn hắn và nói:

“Ngươi giúp ta giữ kín chuyện này, đừng để lộ cho đám ngốc tử bọn họ biết”

Khe khẽ gật đầu, Cao Cường tò mò hướng nàng ta hỏi:

“Ta thấy ngươi giống như không mấy bận tâm chuyện bị ám sát? Chẳng lẽ ngươi là có cao thủ theo sau bảo hộ? Không đúng, nếu ngươi có hộ vệ thì sư phụ ta đã chẳng xuất thủ”

Nhếch môi cười nhạt, Tiêu Diễm Phượng thản nhiên nói:

“Hộ vệ đi theo ta tới thành phố Tân Long này là Cấm Vệ đầu lĩnh xếp hàng thứ 8, tu vi Địa Khí cảnh. Nhưng một tháng trước bị triệu hồi về vương đô, liền coi như không có đi”

Cấm Vệ đầu lĩnh xếp hàng thứ 8?

Trong khi đó gã sát thủ xếp hàng tận thứ 14.

Như vậy đồng nghĩa Tiêu Diễm Phượng hộ vệ có thực lực nhỉnh hơn gã sát thủ một chút. Đáng tiếc rằng có âm mưu hắc ám đang bủa vây, thành ra hộ vệ gì đó bị triệu hồi mất rồi.

Khe khẽ thở dài, Cao Cường có chút quan tâm dò hỏi:

“Vậy ngươi đã có tính toán gì chưa? Chứ giờ mà có Địa Khí cảnh nào đó chạy tới ám sát thì phiền toái”

Lắc đầu đầy dứt khoát, Tiêu Diễm Phượng híp mắt nói:

“Thân là tu sĩ, không giết người thì bị người giết. Tính toán nhiều liệu có giải quyết được vấn đề gì đây? Ta thà chú tâm tu luyện nâng cao thực lực. Chỉ cần ta không đoản mệnh ngã xuống, sớm muộn có một ngày ta Tiêu Diễm Phượng, sẽ đem những kẻ kia giết như giết một con chó”

Đại tỷ, cần thiết phải lôi con chó vào thù hận cá nhân một cách thô bạo như thế không?

Không nên, bởi chó là một loài vật đáng yêu và hết sức trung thành đó.

Có điều đây chỉ là Cao Cường thầm nghĩ ngợi linh trong đầu vậy thôi. Chứ bô bô nói ra là kiểu gì cô nàng Tiêu Diễm Phượng cũng trở mặt thành thù luôn đấy.

Mà từ giọng điệu truyền đạt thì có thể thấy Tiêu Diễm Phượng sớm ý thức được hoàn cảnh của bản thân. Hơn nữa nàng ta hẳn đã nghiền ngẫm kỹ càng rồi a.

Chỉ là Cao Cường không tài nào hiểu nổi lý do tại sao nàng ta lại rơi vào cảnh lẻ loi đơn độc như này?

Nói thế nào đi nữa thì nàng ta cũng là công chúa, chẳng lẽ tại vương đô không có nổi một người đứng ra vì nàng ta hậu thuẫn? Hơn nữa Tiêu Diễm Phượng thiên phú không hề tệ, chuẩn theo bài vở thì phải nhận được gia tộc toàn lực bồi dưỡng mới đúng á.

Vả lại trong phim thấy công chúa hay được phụ hoàng với đám hoàng huynh sủng ái lắm mà nhỉ?

Đằng này Tiêu Diễm Phượng công chúa gì mà sống lủi thủi tha phương?

Nói chung là quá điêu, phi thường hư cấu..

Cao Cường lặng thinh không lên tiếng, xong với ánh mắt cổ quái kia, là quá đủ để Tiêu Diễm Phượng phần nào đoán ra được hắn đang suy nghĩ đến điều gì.

Có điều hiểu vậy thôi, không đồng nghĩa Tiêu Diễm Phượng nguyện ý chia sẻ bí mật đời tư của mình.

Cái này liên quan tới phương diện quan điểm, Tiêu Diễm Phượng mục tiêu phấn đấu trở thành một nữ cường nhân. Muốn tự thân nắm giữ thực lực vượt qua hết thảy khó khăn.

Bởi vậy nàng sẽ không dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào hết. Căn bản ngay đến máu mủ ruột thịt còn âm mưu giết hại nàng, thử hỏi Tiêu Diễm Phượng có thể đặt niềm tin vào ai đây?

Không muốn dây dưa thêm nữa, Tiêu Diễm Phượng hướng hắn nói:

“Giúp ta chuyển lời tới Nhàn lão, qua vài ngày nữa ta sẽ giành thời gian đến Nhàn Vân Các một chuyến. Ta là đến xin bái phỏng, muốn trực diện đối lão nhân gia nói lời cảm tạ”

Nàng ta thế nào tự nhiên trình bày móc máy vậy?

Lo ngại ta nghĩ ngợi hiểu lầm cái gì ư?

Rất nhanh Cao Cường hiểu ra vấn đề, chắc chắn là bởi sư phụ không chút tiếng động cắt tiết tu sĩ Địa Khí cảnh. Tiêu Diễm Phượng là muốn đến cảm tạ cho phải phép, nhưng để tránh bị hiểu lầm là chạy tới tìm chỗ dựa, nàng ta mới phải trước tiên giải thích cho rõ ràng thế này.

Cô nàng này cũng thật là ương bướng, cảm thấy cần thiết thì tìm chỗ dựa cũng có sao? Xin được bái sư học nghệ gì đó chẳng hạn, thực lực cường đại việc gì cũng dễ làm đấy.

Có điều Tiêu Diễm Phượng là một người trưởng thành, nàng ta kiểu gì cũng thừa đủ kinh nghiệm để biết mình nên phải làm sao. Thêm nữa hai người tiếp xúc chưa được mấy lần, còn xa chưa đủ thân quen. Hắn hiểu mình là không có tư cách gì đụng chạm tới đời tư của nàng ta.

Nghĩ đến đây Cao Cường liền hướng Tiêu Diễm Phượng gật đầu và nói:

“Ta sẽ truyền đạt tới sư phụ. Hiện giờ trở về thôi, kẻo mấy gã kia lại nghĩ ngợi bậy bạ”

“Được” – Tiêu Diễm Phượng đơn giản đáp một tiếng, rồi cứ thế quay người dẫn trước đi trở về.

Có cần thiết mặt lạnh như vậy không? Lắc đầu ngao ngán, Cao Cường chậm rãi bước theo phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.