Tóm tắt vụ việc là một tiểu đội tinh nhuệ bao gồm năm thành viên Hoàng Khí cảnh, dưới sự dẫn dắt của một giáo đầu Huyền Khí cảnh chạy tới đây tra xét, nhưng rất có thể đã vĩnh viễn nằm lại.
Cái này là bởi khi Đàm lão dẫn quân tìm thấy lăng mộ, phát hiện rất nhiều mảnh vụn vật dụng của bọn họ rơi trước cửa lăng. Có thể nói khả năng còn sống sót chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Theo kế hoạch là sẽ xông thẳng vào bên trong lăng mộ xem sao, thì đúng lúc đó cánh cửa lăng bật mở. Và rồi xộc ra hai đầu cương thi đen xì như củ tam thất, với chiến lực cường đại đáng sợ.
Đụng độ nổ ra dẫn tới tiếp tục có thêm vài thành viên cốt cán tu vi Huyền Khí cảnh ngã xuống. Nếu không phải Đàm lão quyết đoán cho lui quân, chỉ sợ rằng con số thương vong sẽ càng thêm lớn.
Mà kể ra bọn họ rút lui thành công một phần cũng bởi hai đầu cương thi kia không truy kích. Cái này có thể tính như may mắn, chứ chúng mà bám theo thì chỉ nghĩ tới thôi đã thấy tuyệt vọng rồi.
Khát máu như cương thi vậy mà không truy kích? Thực sự quá ư là hư cấu.
Tường trình vụ việc xong xuôi, Đàm lão mới bắt đầu dò hỏi:
“Nhàn lão đầu, liệu có phải dưới đó tồn tại cấm chế ngăn không cho chúng đi ra?”
“Cái này không thể” – Nhàn Vân Lão Nhân ngay lập tức lắc đầu: “Nếu có cấm chế thì các ngươi cũng đừng mong thoát ra được. Khả năng chúng đang thủ hộ món đồ vật nào đó, hoặc là chúng bị khống chế bởi một gã tà tu hay đầu cương thi cấp bậc cao hơn đang ẩn nấp tại bên trong lăng mộ”
Nhàn Vân Lão Nhân vừa phân tích xong, Đàm lão cùng với toàn bộ những người đang có mặt trong lán, đồng loạt kẻ nào kẻ nấy sắc mặt tái mét khó coi vô cùng cực.
Riêng hai đầu cương thi đen xì kia thôi đã đủ sức treo cả đám lên đánh tơi bời. Lúc đó mà xuất hiện thêm thứ khủng bố hơn nữa thì bọn họ sống sót bằng niềm tin hả?
Toàn là kẻ đầy mình kinh nghiệm sương máu..
Vậy mà lúc này đây nguyên đám hoảng sợ đến nỗi mặt mũi xanh lè..
Cái này có thể hiểu, dù sao cũng chỉ có kẻ điên khùng thì tâm cảnh mới vững đến nỗi không sợ chết.
Chứ đầu óc bình thường nghĩ đến việc phải hít nhang khói qua ngày thì có mấy ai là không xoắn quẩy?
Nắm giữ chức tổng thống lĩnh tại Tân Long thành phố đã có mấy chục năm, lần đầu tiên gặp phải án vụ không thể tự giải quyết, thú thật là Đàm lão thấy lòng tự tôn có đôi chút bị đả kích.
Thở dài một hơi dẹp bỏ tâm tư cá nhân sang một bên, Đàm lão lo lắng dò hỏi:
“Nhàn lão đầu, ta biết thực lực lão thất phu ngươi mạnh. Thế nhưng liệu có nắm chắc giải quyết không? Chứ để bung bét ra thì không chỉ chúng ta, mà ngay cả dân cư nội thành cũng xong”
Thấu hiểu tâm tư của lão lúc này, Nhàn Vân Lão Nhân liền mỉm cười trấn an:
“Không cần phải lo lắng, cái này ta lấy danh dự cam đoan làm gọn gàng”
Giờ cũng chỉ có thể tin tưởng chứ biết sao, Đàm lão gật đầu tiếp tục hỏi thêm:
“Vậy lão bất tử ngươi tính làm thế nào? Cần bố trí gì thì an bài luôn đi?”
“Không cần phải rắc rối như vậy” – Nhàn Vân Lão Nhân lắc đầu cười đáp: “Giờ cứ đánh thẳng vào thôi. Hơn nữa dưới đó thú vị hơn các ngươi tưởng tượng nhiều”
“Thú vị?” – Đàm lão cau mày khó chịu nói: “Có cái gì thì lão bất tử ngươi nói thẳng ra luôn đi xem nào. Già đầu sắp xuống lỗ tới nơi rồi còn chơi trò úp úp mở mở”
“Xuống đó liền biết thôi” – Nhàn Vân Lão Nhân ngắn gọn đáp một câu, liền quay người cất bước hướng ra bên ngoài. Hoàn toàn không thèm để ý Đàm lão cảm thụ.
Đàm Văn Giác tức thì lại gần Đàm lão, nhỏ giọng dò hỏi:
“Cha, chúng ta là cũng xuống theo?”
Không chút nghĩ ngợi, Đàm lão dứt khoát gật đầu nói:
“Tất nhiên phải theo xuống, không thể để Nhàn lão đầu một mình đối địch được”
Đàm Văn Giác lúc này mới quay sang hướng những người còn lại trong lán và nói:
“Trận đánh này nguy hiểm vượt mức, ta cho phép có ngoại lệ. Bởi vậy kẻ nào trong số các ngươi không muốn tham dự, vậy thì lưu lại khu lán trại chờ đợi đi”
“Nói đùa cái gì vậy?”
“Ta còn muốn nhìn xem Nhàn lão xuất thủ đây này”
“Đi thôi thống lĩnh, không thể để hai vị lão nhân gia đợi lâu được”
Ngay tức khắc cả đám đứng dậy rời khỏi ghế, vừa ồn ào ý kiến, vừa bẻ khớp vặn eo khởi động này nọ.
Gật đầu mỉm cười hài lòng, Đàm Văn Giác phất tay ra hiệu, rồi quay người dẫn trước đi ra bên ngoài.
---
Trong khu lán trại bỗng xuất hiện một lão đầu bận vải nâu y phục, cái này phong cách có thể nói là thu hút sự chú ý vô cùng. Chỉ là lão đầu từ trong lán thống lĩnh đi ra, cho nên mặc dù nghi hoặc cũng không ai dám tiến lại chất vấn.
Tụ tập tại một góc cách không xa lều lán thống lĩnh.
Diên Lộc nhỏ giọng hướng Tiêu Diễm Phượng giới thiệu:
“Đó là Nhàn lão, sư phụ của Cao Cường”
Tiêu Diễm Phượng còn chưa lên tiếng, Hoàng Đại Hùng đã tặc lưỡi nói:
“Lão nhân gia khí tràng khủng khiếp, lần trước tới Nhàn Vân Các, ta thở mạnh cũng không dám”
Lâm Tiểu Tùng đứng một bên vò đầu bứt tai, cất giọng nghi hoặc mà hỏi:
“Đại ngốc ngươi có phải yếu bóng vía? Ta thấy lão nhân gia nhìn trông khá hiền lành đấy chứ?”
“Các ngươi ở tại chỗ chờ lệnh” – Đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt lên tiếng. Dứt lời liền tách ra khỏi nhóm, hướng phía Nhàn Vân Lão Nhân mà cất bước mau chóng đi tới.
Lâm Tiểu Tùng hai hàng lông mày nhíu chặt, thấp giọng hướng đồng đội nói:
“Đội trưởng dạo này luôn thần thần bí bí, dám chắc có việc gì đó dấu diếm chúng ta”
“Cái này còn cần ngươi nói?” – Hoàng Đại Hùng bĩu môi dè bỉu: “Đến ta đây còn sớm đã nhìn ra được. Cho nên từ giờ cái thứ loắt choắt nhà ngươi bớt tự nhận đầu óc nhanh nhạy đi”
“Đội trưởng chắc hẳn phải có nỗi khổ tâm, bởi vậy ngay cả xuất thân cũng không tiết lộ cho một ai biết. Tốt nhất chúng ta đừng gặng hỏi, kẻo lại khiến đội trưởng cảm thấy khó xử”
“Hỏi để bị đội trưởng treo lên đánh?” – Lâm Tiểu Tùng dẫn trước hướng Đỗ Khải bĩu môi nói.
“Ngu ngốc còn cố tỏ vẻ thông minh” – Hoàng Đại Hùng lập tức hùa theo mắng nhiếc một câu.
Dế nhũi nhất tiểu đội, Diên Lộc phương pháp lịch sự hơn. Hắn vỗ vai Đỗ Khải, thấm thía nói:
“Đội trưởng tính cách bạo chúa có ai mà không biết? Khải ca, thể hiện không đúng chỗ rồi a”
“Hẳn là vỗ vai?” – Đỗ Khải tức thì vung tay kẹp cổ Diên Lộc, rồi hướng hai người còn lại hô: “Tiểu tử này cu tí cu tèo mà dám vỗ vai ta. Tội phạm thượng tuyệt đối không thể tha thứ”
Hoàng Đại Hùng với Lâm Tiểu Tùng lập tức hoá thành hung thần mà lao vọt tới.
Hai bọn họ phối hợp với Đỗ Khải bịt miệng Diên Lộc rồi tẩn cho một trận cứ phải gọi là tơi bời hoa lá.
Đáng thương Diên Lộc, chỉ vì trót dại học theo Cao Cường chơi trò vỗ vai, giờ liền ươn hết cả người.
---
Lại nói đến Tiêu Diễm Phượng.
Nàng ta vừa tiếp cận Nhàn Vân Lão Nhân, thì cũng là lúc Đàm lão đuổi ra tới.
Đàm lão nhíu mày nghi hoặc hướng nàng ta khẽ hỏi:
“Nha đầu ngươi là có việc gì?”
Đối với Đàm lão thì không cần dấu diếm, Tiêu Diễm Phượng thẳng thắn trả lời:
“Ta là muốn cảm tạ Nhàn lão mấy ngày trước xuất thủ cứu giúp”
Là người nắm rõ thân thế Tiêu Diễm Phượng, nghe xong Đàm lão liền đoán ra được đã có chuyện gì. Lão khe khẽ thở dài, quay sang đối Nhàn Vân Lão Nhân nói:
Linh cảm có cái gì đó sai sai, Nhàn Vân Lão Nhân nhíu mày nói:
“Đàm lão đầu, thế nào ta có cảm giác lão gàn dở ngươi đang âm mưu bẩn thỉu?”
“Luyên thuyên cái gì?” – Đàm lão tức giận trừng mắt thật lớn: “Ta cả đời quang minh lỗi lạc, không bao giờ có chuyện âm mưu đê hèn. Mà thôi dẹp đi, tập trung giải quyết dưới kia cái đã”
Bẻ lái nhanh như ăn cắp, lão gàn dở này không mưu hèn kế bẩn mới lạ. Có điều Nhàn Vân Lão Nhân không thèm bóc mẽ, bởi trước sức mạnh tuyệt đối thì có mà mưu giời cũng vô dụng.
Nghe đến vụ việc dưới kia, Tiêu Diễm Phượng vội vàng xen lời:
“Đàm lão, có thể cho ta được tham dự tác chiến?”
Tiêu Diễm Phượng tu vi chỉ Hoàng Khí cảnh, đáng lý ra Đàm lão sẽ không cho phép tham dự mới đúng. Thế nhưng lão lại chỉ tay tới Nhàn Vân Lão Nhân và đáp:
“Việc này nha đầu ngươi phải hỏi ý kiến của lão. Ta đây một cái đi theo cho đủ nhân số mà thôi”
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Tiêu Diễm Phượng, Nhàn Vân Lão Nhân gật đầu nói:
“Ngươi dẫn theo tiểu đội xuống mở mang kiến thức cũng được. Đáng tiếc tiểu tử kia giờ đang bế quan, chứ không thì ta đã tóm cổ tới đây một chuyến”
Nghe vậy trong bụng càng thêm hiếu kỳ, Đàm lão liền làu bàu với bộ mặt đầy bất mãn:
“Lăng mộ thì có gì để mở mang kiến thức đây? Thôi thì lão bất tử ngươi nói thẳng ra xem nào?”
Bất mãn làu bàu lại có gì dùng? Nhàn Vân Lão Nhân không chút đếm xỉa tới. Hơn nữa lúc này nhóm Đàm Văn Giác cũng chạy ra đến, bởi vậy lão nhân gia liền chắp tay sau lưng mà đi thẳng.
“Cho phép tiểu đội số 3 xuống cùng, còn đâu liền để ngây ngốc tại trên này đi”
Có chút ngạc nhiên khi tiểu đội Tiêu Diễm Phượng được phép tham dự, xong Đàm Văn Giác cũng không ý kiến gì. Hắn quay sang gật đầu ra hiệu với cấp dưới, mấy người này ngay lập tức chạy đi truyền đạt mệnh lệnh.
Hai phút sau, hậu cầu đều đã an bài xong xuôi, Đàm lão mới dẫn theo bọn họ rời khỏi khu lán trại.
Mục tiêu hướng đến là một ngọn núi nằm cách khu lán trại vào khoảng hơn 500 mét.
Khi bọn họ chạy tới nơi, Nhàn Vân Lão Nhân khẽ gật đầu một cái ra hiệu. Sau đó liền dẫn trước tiến vào hang động tói om om nằm ngay tại chân núi.
Hít sâu một hơi xốc lại tinh thần, Đàm lão lớn tiếng cẩn thận dặn dò thêm:
“Tất cả cảnh giác cao độ, tập trung tinh thần giữ vững đội hình. Đám nhóc tiểu đội 3 nhớ kỹ phải đi tại sau cùng, kẻ nào mon men vượt lên thì đừng trách ta tàn nhẫn. Giờ thì vào thôi”