Dương Gian Phán Quan

Chương 186: Có một số việc không như tưởng tượng



Nhàn Vân Các có một thông lệ là cứ tới năm giờ sáng thì Tống Đại Lực bọn họ sẽ rời giường. Sau đó cả đám ngay tại sân vườn hậu viện rèn luyện thể chất trong vòng một tiếng đồng hồ.

Tất nhiên đã hơn tháng nay có thêm ba người mới gia nhập vào.

Đầu tiên là bộ đôi Thạch Trung và Tử Lan, cặp đôi trai tài gái sắc này phương diện rèn luyện võ kỹ có hơi kém cỏi chút. Nhưng kiến thức liên quan tới y dược thì học tập nhanh kinh khủng.

Có khi qua vài tháng nữa bọn họ đã đem áp dụng được vào thực tiễn cũng nên đấy. 

Sau cùng là Lão Phệ, từ hồi tới Nhàn Vân Các liền được đặt cho cái biệt danh vô sỉ mập mạp. Sớm đã tiếp xúc rèn luyện thể chất, nên mảng này khá hơn Thạch Trung với Tử Lan nhiều.

Tuy nhiên, có một chút khác biệt với cặp đôi chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà học tập kia.

Bởi tính tình vô sỉ và hết sức mau mồm, cho nên Lão Phệ nhanh chóng hơn trong việc trộn lẫn với đám Tống Đại Lực bọn họ. Vẫn thường bị Nhàn lão ví von bằng câu “vật họp theo loài”.

Nói chung Lão Phệ cảm thấy cuộc sống hiện giờ tuy không tệ nhưng lại quá tẻ nhạt. Oái oăm nữa là Nhàn lão không cho phép hắn sờ mó phương thức kinh doanh của Nhàn Vân Các.

Thành ra Lão Phệ có hơi ngứa nghề, chỉ mong sao Hà Đông sớm kết thúc tập huấn trở về. Lúc đó mới an tâm ra ngoài nghiên cứu thị trường để còn tiến hành kế hoạch xây dựng đế chế.

Có điều giấc mộng thổ hoàng đế tính sau đi, lúc này Lão Phệ vẫn cứ là phải lết cái thân hình béo mập chạy ra sân rèn luyện với mọi người. Chứ chậm chân là kiểu gì cũng bị chỉnh đốn.

“Mập mạp, nay không vuốt tóc gọn gàng?” – Tống Đại Lực thấy Lão Phệ đi ra, liền oang oang đùa cợt.

“Thôi dẹp đi, ta nản trí lắm rồi” – Lão Phệ buồn bực đáp: “Chỉ mong tiểu tử kia sớm kết thúc bế quan, nếu không thì sớm muộn chúng ta cũng tập thể biến thành siêu nhân điện quang”

Nghe xong cả đám liếc nhìn mái tóc đều bị xù như bông của nhau, ngay tức thì bật cười nghiêng ngả.

--- 

Đầu giờ chiều.

Nhận thấy lôi hệ linh khí đã tản đi sạch sẽ, Nhàn lão nhanh như gió kéo vòi nước ra sân tưới cây.

Tay vừa mới vặn mở van khoá, cũng là lúc bên tai nghe thấy tiếng lạch cạch. Sớm đã đoán ra được tình huống cho nên Nhàn lão không có phản ứng gì đặc biệt.

Hơn nữa mấy chục chậu hoa yêu quý đã hơn tháng rồi chưa được tưới tắm đây này.

“Sư phụụụụụ.. đệ tử của người xuất quan rồi đâyyyyyy..”

Đúng vậy, lạch cạch chính là tiếng Cao Cường mở cánh cửa dưới tầng ngầm. Có điều bóng dáng còn chưa thấy đâu, giọng nói đã oang oang vọng tới.

Khiến cho Nhàn lão giật thót cả tim.

Ài, sống yên bình tại đô thị lâu quá rồi đây mà, nghe có tiếng hô to gọi nhỏ thôi mà cũng bị giật mình. Nhàn lão trong lòng muộn phiền thở dài cảm khái.

Vô cùng muốn chào mừng đệ tử xuất quan bằng một cái bạt tai vang dội.

“Oành..” – Tiếng cánh cửa gian chính viện bật mở, kèm với đó là thân ảnh Cao Cường chạy xộc ra.

Hắn lao tới giữa sân mới dừng lại, rồi hướng Nhàn lão hô lớn một câu:

“Sư phụ, nhìn xem thứ ta mới luyện thành”

Nói dứt lời, hắn liền thủ thế xuất quyền, mặt sân nền ngay dưới hai chân hắn cũng theo đó mà hiển hiện lên một vòng linh văn đồ án kích cỡ khá lớn.

Cơ mà màu sắc có đôi chút khác biệt khi trước.

Nhìn chung sắc màu chủ đạo vẫn cứ là tím đen vốn có. Thế nhưng chẳng hiểu sao ngoài bề mặt thì lâu lâu lại thấy ánh lên màu hoàng kim lấp lánh.

Tuy nhiên, đáng chú ý nhất phải kể tới đằng sau lưng hắn.

Lúc này lôi điện ngưng tụ thành một lôi nhân cao lớn tới cả chục mét. Lôi quang chớp loé cứ xoèn xoẹt, lại thêm tiếng nổ tanh tách khá là doạ người.

Cứ nhìn Tống Đại Lực bọn họ chạy vào hóng hớt xong là đủ hiểu.

Mới vừa ngó thấy khổng lồ lôi nhân đứng sừng sững trong sân mà thôi, cả đám hoảng sợ mặt tái xanh, toàn thân lông tơ cứ thế dựng ngược hết lên.

Nhàn lão liếc qua lôi nhân, sau đó đối với hắn phất tay cười nói:

“Tới đi, xem nặng được mấy xu”

Tay phải thuận thế vung đánh một quyền, Cao Cường oang oang hô lên:

“Sư phụ, cẩn thận bị điện giật cho râu tóc dựng ngược đây này”

Theo động tác của hắn, khổng lồ lôi nhân liền hướng Nhàn lão mà nện tới một quyền nhanh như chớp.

“Kịch..”

Đáng tiếc không có tiếng nổ vang dội gì đó, mà chỉ là âm thanh khô khốc cụt ngủn.

Cái này căn bản do Nhàn lão quá trâu bò, còn hắn thì quá dế nhũi. Đấy là lão nhân gia nể tình nên mới duỗi ra một ngón tay để ngăn chặn công kích, chứ hắt hơi thổi bay luôn thì quá đau lòng.

Cười khổ một tiếng, Cao Cường tán đi lôi nhân, rồi cứ thế ngồi bệt xuống nền.

Sau khi vê vê đầu ngón tay lau đi vết nám đen, Nhàn lão mới hướng hắn gật đầu nói:

“Sát thương đã chạm tới biên độ Kim Đan Kỳ, có điều tiêu hao còn quá lớn. Thêm nữa là tiểu tử ngươi vận dụng chưa được trôi chảy, còn chưa phù hợp áp dụng trong chiến đấu. Chăm chỉ rèn luyện sớm ngày nắm giữ thành thục đi, có như vậy nhược điểm mới giảm thiểu xuống”

“Đã biết sư phụ” – Cao Cường thều thào đáp: “Cơ mà ta đói lả hết cả người rồi đây. Sư phụ nói giúp với Lực ca bữa tối nay nấu luôn hẳn một bàn tiệc phi thường to lớn tràn đầy nhé”

“Yên tâm, sẽ có đủ để ngươi ăn tới bể bụng” – Nhàn lão khẽ gật đầu hứa hẹn.

Nghe xong câu này, Cao Cường hài lòng lăn ra nằm ngủ khì khì.

Tống Đại Lực bọn họ thấy vậy liền chạy xúm tới, Lão Phệ vừa nâng hắn lên vừa tặc lưỡi:

“Tiểu tử này mới ngồi xổm có một tháng sao đã gầy tóp cả đi thế? Sẽ không ra tật xấu gì đó chứ?”

Không quan tâm Lão Phệ dở hơi dở hồn cái gì, Nhàn lão quay sang nói với Tống Đại Lực:

“Đại Lực, nấu thùng nước thuốc cho tiểu Cường ngâm mình. Ta ra ngoài một chuyến tóm đầu yêu thú về làm thịt cho hắn ăn uống tẩm bổ. Ngươi ở nhà chuẩn bị sẵn dụng cụ luôn đi”

Nhắc đến khoản ăn uống, Lão Phệ không ngồi im nổi, lập tức liều mạng tranh thủ góp ý:

“Nhàn lão, thịt bò bồi bổ là chuẩn không phải chỉnh, hầm xương các kiểu các kiểu”

“Mập mạp ngươi nói không sai” – Nhàn lão không có tức giận, chỉ là hơi chút tiếc nuối thở dài: “Ngặt một nỗi trâu bò yêu thú quá hiếm gặp. Để lão phu ráng tìm kiếm xem sao vậy”

Nhàn lão nói xong liền cứ thế tan biến như làn khói.

Ngay đến Lão Phệ cùng với cặp đôi Thạch Trung Tử Lan cũng đã tập tành nhìn quen cái cảnh này rồi, thành ra chẳng buồn cảm thấy ngạc nhiên nữa a.

Tống Đại Lực liền phất tay ra hiệu cho Lão Phệ, sau đó hai người cùng nhau khiêng Cao Cường mang vào phòng tắm để còn cho hắn ngâm nước thuốc. 

Những người còn lại thì mau chóng tản đi làm việc như thường ngày.

--- 

Buổi tối khi tỉnh dậy, chứng kiến bàn ăn bày la liệt các món sơn hào hải vị, mùi thơm cứ phải gọi là nức hết cả mũi. Cao Cường lập tức lao vào đánh chén đến bụng căng tròn mới thôi.

Nhìn hắn ăn uống thiếu khoa học mà một chút đau đớn cũng chẳng có, đã thế lại còn không cần phải lo bị béo phì nữa chứ? Lão Phệ ghen tị đỏ hết cả hai mắt, liên tục cằn nhằn tố khổ.

Kết thúc bữa ăn, Nhàn lão liền bảo Cao Cường đi theo vào hậu viện.

Hắn vừa định cầm ấm để pha trà, thì Nhàn lão xua tay ngăn lại và nói:

“Ngồi xuống đi, đã đến lúc tiểu tử ngươi nên nói ra hết rồi đó”

“Nói ra hết?” – Cao Cường nghi hoặc dò hỏi: “Truyền thừa lần này ta bế quan nhận được ư? Cũng không có gì đặc biệt, chỉ vài chiêu thuật pháp loại hình công kích thôi sư phụ”

“Bớt giả ngu” – Nhàn lão vẻ mặt nghiêm nghị quát: “Đừng có kiểu ôm tâm lý sư phụ hẳn đã biết cả rồi, xong gặp chuyện là giữ khư khư trong lòng. Ngươi phải hiểu rằng sư phụ biết chỉ là những thứ hiện hữu bên ngoài. Còn thâm tâm ngươi đang cảm thấy thế nào thì hoàn toàn mù tịt”

Nghe xong những lời này, Cao Cường cúi gằm mặt xuống.

Thật lâu sau hắn mới đắng chát nói ra:

“Ta sớm đã đoán ra việc mình bị ám sát là bởi Cao gia gặp phải rắc rối nào đó. Thế nhưng ta chỉ suy nghĩ làm sao báo thù cho chính mình, chứ chẳng hề bận tâm xem Cao gia liệu có vượt qua được nguy khó. Và rồi trong khi ta sống vui vẻ, thì Cao gia lần lượt từng người bị giết hại”

“Đến khi trong lòng linh cảm thấy có điều chẳng lành, sư phụ biết không? Ta ấy vậy mà cực kỳ sợ hãi. Thực ra sau khi dò la rõ ràng, ta rất muốn nói với sư phụ. Thế nhưng có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được sự thật rằng cha mẹ và đệ đệ của ta đều đã rời xa”

Đến đây hắn liền ngừng lại.

Nhàn lão nhìn ra được trong lòng hắn lúc này đang bủa vây bởi sự hối hận.

Thật lâu sau lão nhân gia cất tiếng thở dài và nói:

“Có một số việc không như ngươi tưởng tượng. Tiểu tử ngươi có can đảm để đối diện?”

Cao Cường chậm rãi ngước lên, cười khổ hỏi:

“Sư phụ là lo cảm giác hối hận trong ta sẽ càng lớn sao? Đệ tử tâm trí không đến nỗi yếu ớt vậy đâu”

“Kỳ quái” – Nhàn lão ánh mặt thật sâu nghi hoặc: “Tiểu tử ngươi tại sao bỗng dưng thản nhiên thế hả?”

“Kể ra sư phụ đừng chê cười” – Đến lượt Cao Cường thở dài cẩn thận nói: “Đệ tử luôn có cảm giác những gì mình từng trải qua là do có kẻ đã sớm sắp đặt. Bao gồm cả việc cha mẹ buông bỏ ta cũng bởi vì thế, cái suy nghĩ này cứ luôn hiện hữu tại trong lòng, cực kỳ khó chịu”

Nhàn lão bất chợt đứng dậy khoát tay:

“Đi cùng ta tới một nơi, chắc hẳn ngươi sẽ có được đáp án rõ ràng”

“Thật sự có kẻ sắp đặt sao sư phụ?” – Cao Cường há hốc cả mồm: “Lại có kẻ thần thánh như vậy? Nhưng mà sư phụ không trả lời luôn được sao mà còn phải đi đâu?”

“Cái này ta chưa từng hỏi người đó” – Nhàn lão chép miệng bất đắc dĩ: “Tóm lại ngươi sớm muộn gì cũng phải đến gặp người này. Giờ đi thôi, không nên lãng phí thời gian”

Cao Cường lập tức đứng dậy tiến lại gần sư phụ.

Trong lòng hắn lúc này khá hiếu kỳ, không rõ người mà sư phụ nhắc đến là ai? Chẳng lẽ một vị đại năng siêu cấp trong phương diện bói toán bốc quẻ? Nghi lắm đây này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.