Dương Gian Phán Quan

Chương 187: Vén màn chuyện xưa



Không phải ở đâu quá xa xôi, đích đến là một khu dân cư nằm cách Nhàn Vân Các có khoảng ba dặm.

Nói chung tương đương với đoạn đường mỗi buổi sáng Cao Cường từ tiểu khu Than Thở chạy bộ đến Nhàn Vân Các, khác biệt chỉ là ngược hướng mà thôi.

Có điều như thể muốn giành thêm thời gian để hắn chuẩn bị tư tưởng, Nhàn lão đáp xuống một nơi kín đáo tại đầu khu dân cư, rồi yêu cầu chuyển qua đi bộ.

Tuy thấy việc này hơi dư thừa, nhưng Cao Cường cũng không có ý kiến gì cả. 

Nói thật là mỗi lần sư phụ đem hắn xuyên toa, cảm thụ không lấy gì để mà thoải mái. Nôn nao chóng mặt chẳng kém bị say tàu xe, khó chịu không gì sánh bằng.

Qua có vài phút đi bộ, hắn với Nhàn lão dừng chân tại trước cổng một căn nhà.

Xuyên qua cánh cổng sắt rỉ hoen, có thể thấy được căn nhà cấp bốn bên trong. Nhìn trông hơi nhỏ bé và cũ kỹ, nhưng được cái còn chưa đến nỗi đổ nát xập xệ.

Chỉ là.. thế nào lại thấy huyết thống cộng hưởng?

“Sư phụ?” – Cao Cường kinh ngạc quay phắt sang dò hỏi.

Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, Nhàn lão hướng hắn áy náy trả lời:

“Khi đó thấy ngươi nhờ cậy bằng hữu dò la tin tức Cao gia. Ta đoán có chuyện chẳng lành liền chạy đi Bạch Long thành phố một chuyến. Sau đó tìm được một người của Cao gia còn sống sót. Có điều lo ngại ngươi khó lòng chịu nổi đả kích, nên vẫn luôn giữ bí mật”

Không ngờ sư phụ lại bởi vì chuyện của hắn mà tự trách bản thân.

“Sư phụ, cảm ơn người” - Trong lòng vừa cảm động vừa hổ thẹn, Cao Cường nghẹn nào nói: “Ân tình này quá lớn lao, đệ tử biết phải báo đáp sư phụ như thế nào đây”

Vốn định nói vài câu hay ho, nhưng nghĩ lại, Nhàn lão liền đưa tay vỗ vai hắn và nói:

“Sau này ngươi khuấy đục cái hải vực, như vậy sẽ không uổng công sư phụ vì ngươi bôn ba”

Chẳng hiểu sao vẻ mặt sư phụ lúc này nhìn trông gian manh không thể chịu nổi. Chẳng cần phải hoá trang cũng thừa đủ điều kiện để đóng vai nhân vật phản diện.

Hơn nữa đang yên đang lành, tự dưng xúi hắn khuấy đục hải vực làm cái gì?

Có khi sau này mà hô “sư phụ ta là Nhàn Vân Lão Nhân”, liền bị người đuổi giết quanh năm ấy chứ.

Dễ dàng đọc vị được suy nghĩ trong đầu hắn, Nhàn lão ngay lập tức thay đổi chủ đề:

“Tiếp theo dù có chuyện gì cũng nên giữ bình tĩnh. Cảm thấy sự việc quá khó giải quyết cũng không cần phải lo. Cùng lắm sư phụ đứng ra thay ngươi dọn dẹp”

“Sư phụ, người nghĩ nhiều” – Cao Cường lắc đầu thản nhiên nói: “Đệ tử chỉ muốn biết tại sao mình lại bị vứt bỏ? Những thứ khác liền đơn giản hoá toàn bộ đi”

“Hắc hắc” – Nhàn lão cười khoái chí, nặng nề vỗ lên bả vai hắn: “Như vậy liền tốt, dù sao tu sĩ chúng ta cái gì cũng có thể thiếu, chỉ riêng lãnh khốc là không”

“Giờ vào trong được chưa sư phụ?” – Cao Cường đánh mắt xung quanh: “Chứ cứ bị bọn họ săm soi như dân trộm cắp, ta thấy ngứa hết cả người luôn rồi đây”

Vạn chúng chú mục kiểu này đúng là khó thụ hưởng, bởi vậy Nhàn lão liền “lịch sự” đưa tay bấm chuông.

Rất nhanh có một vị lão giả 70 80 tuổi, chạy ra mở cổng mời hai thầy trò tiến vào.

Không cần toả ra thần thức, chỉ từ diện mạo lão giả này là đủ để hắn biết trong căn nhà kia có ai.

Đợi cho lão giả đóng cổng lại xong, Cao Cường mới lên tiếng hỏi:

“Không nghĩ tới lão đầu vẫn luôn kè kè bên cạnh ông nội lại là một tu sĩ. Điều này có nghĩa ông nội đã sớm biết rõ vấn đề của ta là gì?”

“Lão gia đã sớm biết” – Lão giả cung kích trả lời: “Mời thiếu gia và Nhàn tiền bối theo ta”

Khẽ gật đầu đáp lại, sau đó Cao Cường với Nhàn lão liền đi theo lão giả tiến vào trong nhà.

Vào tới phòng khách, hắn lập tức nhìn thấy bên cửa sổ có một vị lão giả ngồi trên chiếc xe lăn. Lão giả mái tóc bạc trắng được chải búi gọn gàng, có điều mặt mũi khá hốc hác, và da dẻ thì xanh xao vàng vọt.

Lão giả ánh mắt thật sâu hoài niệm, và đặc biệt là tinh thần trông mười phần suy sụp.

“Tiểu Cường, rốt cuộc ngươi cũng tới” – Lão giả ngoái lại nhìn hắn, từ miệng phát ra giọng nói thều thào.

Thực sự để mà nói thì sau nhiều năm xa cách, lại thêm khúc mắc trong lòng còn chưa giải, lúc này đây quá khó để hắn ngay trước mặt thốt câu “ông nội” ra khỏi miệng.

Thế nhưng nhìn vào tình cảnh của ông nội hiện giờ đi.

Một chút khúc mắc nho nhỏ trong lòng hắn thì lại thấm vào đâu?

“Ông nội” - Hắn nhanh chóng tiến lại, ngồi sụp xuống và nắm chặt lấy tay ông nội và nói: “Là ta bất hiếu, là ta quá ích kỷ, nếu như ta sớm quay trở về..”

“Tiểu Cường” – Không để cho hắn nói hết câu, ông nội thều thào cắt ngang: “Đây là Cao gia số mệnh. Nếu ngươi sớm trở về, mọi thứ đều hỏng bét”

Nghe đến hai từ “số mệnh”, Cao Cường trong lòng lửa giận bùng lên dữ dội.

Chỉ là hắn còn chưa kịp lên tiếng phản bác, ông nội đã vỗ nhẹ lên tay hắn và nói:

“Tiểu Cường, cái này số mệnh vốn đã được biết từ trước”

Lại chuyện hoang đường gì nữa? Cao Cường hơi cáu kỉnh lên tiếng:

“Ông nội, ta muốn hồ đồ rồi đây. Người nói cho rõ ràng luôn đi a”

Ông nội khẽ gật đầu đáp lại, tiếp đó mới thều thào chậm rãi giảng giải:

“Nguyên nhân bắt nguồn từ việc Cao gia chúng ta xuất thân là một tu sĩ gia tộc. Cái này quá lâu đời nên không có gia phả điển tích ghi chép lại, mà chỉ là truyền miệng qua từng đời gia chủ. Bản thân ta năm lên bốn mươi tuổi thì mới được biết tới bí mật này”

“Ta hiểu rồi” – Đứng một bên, Nhàn lão bất chợt mở miệng: “Để giải thích cho tình huống của Cao gia thì chỉ có duy nhất một nguyên nhân. Đó là gia tộc các ngươi xưa kia từng phạm vào điều cấm kị, qua đó khiến thần linh nổi giận tước đoạt mất tiên căn”

Cái w-t-f gì đang diễn ra?

Hắn đang được nghe Cao gia cố sự hay là truyện cổ tích Andersen?

Xin thề có lão tặc thiên, Cao Cường tin chắc mặt mình hiện giờ nhìn phải ngu lắm này.

Nhận thấy ánh mắt rất không đúng của hắn, Nhàn lão tức giận trừng mắt quát:

“Cái này ta thấy trong sách cổ ghi chép thời cổ đại không thiếu thần linh chạy xuống nhân gian chơi đùa. Kẻ nào lỡ đắc tội liền toàn gia bị đánh thành phàm nhân. Mặc dù chưa có ai kiểm chứng được rõ ràng, nhưng cá nhân ta cho rằng đây là sự thực”

Sư phụ vừa mới dứt lời thì đến lượt ông nội vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn và nói:

“Cao gia chúng ta đúng là bị tước đoạt mất tiên căn, có điều thủ phạm là ai thì lại không được rõ ràng. Vài đời gia chủ gần đây nhất, người suy đoán là do thần linh làm, người thì cho rằng Cao gia là bị tu sĩ vận dụng thuật pháp nguyền rủa hãm hại”

“Bản thân ta từng suy nghĩ chuyện bị tước đoạt tiên căn gì đó chỉ là lời nói nhảm. Khả năng tổ tiên quá thèm khát được là tu sĩ mà buông lời hoang ngôn. Nhưng với sự ra đời của ngươi, Cao gia nguồn gốc tu sĩ gia tộc là điều không cần phải hoài nghi”

Càng nghe càng thấy hoang đường nhảm nhí, cứ tiếp tục không khéo hắn buột miệng chửi thề mất.

Bởi vậy Cao Cường liền xua tay nói: 

“Ông nội, những chuyện xa xưa không thể nào chứng thực được này, tốt nhất bỏ qua một bên đi”

“Vẫn biết khó tin” – Ông nội cười khổ đáp: “Nhưng liên quan tới việc tiểu tử ngươi có tiên căn, cần phải nói cho rõ ràng thì ngươi mới hiểu được”

“Cầu Quỷ Thần” – Nhàn lão cau mày hỏi: “Ta phán đoán không sai chứ?”

“Đúng, là nó” – Ông nội ánh mắt đượm buồn gật đầu thừa nhận: “Các đời gia chủ vẫn luôn cung phụng Quỷ Thần. Ta mặc dù chán ghét cái thứ tế đàn tà môn đó, nhưng thiết nghĩ gia môn tục lệ là không thể phá hư, sau cùng đành tiếp tục duy trì”

“Và rồi ta ra đời” – Cao Cường run giọng hỏi: “Cao gia bởi vậy phải gánh chịu tai ương?”

“Tiểu Cường” – Ông nội bất chợt nghiêm mặt quát:

“Không ra đời một vị tu sĩ, Cao gia vĩnh viễn sẽ chỉ là thứ gia tộc tầm thường. Có lỗi cũng là lỗi của kẻ đã tự tay thực hiện nghi thức tế lễ là ta đây. Ngươi tuyệt đối không được phép tự đổ lỗi cho bản thân”

“Nếu lý do nêu trên vẫn còn chưa đủ để ngươi xoá bỏ mặc cảm tội lỗi trong lòng. Vậy thì tiểu tử ngươi liền hãy vì những người đã khuất, tương lai gắng sức xây dựng lên một Cao gia chói lọi huy hoàng đi”

Căn phòng bỗng chốc yên lặng hẳn xuống.

Có hay chăng chỉ là những tiếng thở dốc ồ ồ thoát ra từ miệng và mũi của ông nội.

Cao Cường mắt đối mắt với ông nội, thật lâu sau hắn mới gật đầu đầy kiên định:

“Ông nội đừng quá xúc động, ta đã biết cần phải làm những gì”

Lúc này ông nội mới ngước nhìn bầu trời tối đen qua khung cửa sổ và tiếp tục nói:

“Sự ghẻ lạnh mà ngươi phải nếm trải hồi nhỏ đều do ta một tay sắp đặt. Chỉ có khiến ngươi mang lòng thù hận, mới không cần lo lắng bỗng một ngày ngươi đột ngột tìm trở về. Có trách thì hãy trách ta đây, chứ cha mẹ ngươi không đành lòng chút nào”

Hắn đứng dậy đi vòng ra phía sau xe lăn, rồi đưa tay nhẹ xoa bóp bả vai ông nội:

“Những chuyện không vui trong quá khứ hãy để nó rơi vào quên lãng. Lão nhân gia người đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Tuy nhiên, trong lòng ta còn một điểm nghi vấn. Ông nội, phải chăng khi xưa có người ngoài can thiệp vào việc an bài nơi ở mới cho ta?”

“Là nhờ Hồng Lão Nhân chỉ điểm” – Không chút chần chừ, ông nội thành thật đáp: “Ngay trong đêm ngươi ra đời, lão nhân này tìm đến gặp ta. Đơn giản giới thiệu bản thân xong liền dặn dò không được cho ngươi bái sư bậy bạ rồi cứ thế rời khỏi”

“Sau đó cứ cách một hai tháng Hồng Lão Nhân lại tới quan sát ngươi vài ngày. Cho đến khi ngươi lên mười tuổi, lão mới khuyên ta chuyển ngươi đến Thượng Vũ thôn. Bảo rằng từ đó rời đi sẽ tốt hơn cho con đường tu hành của ngươi về sau này”

“Không hiểu sao..” – Cao Cường nghe xong liền gãi tai nói: “Ta có cảm giác khi đó thiếu chút đã bị vị Hồng Lão Nhân này bóp chết từ trong nôi”

“Chắc chắn lão đến với ý định diệt trừ ngươi” – Ông nội chép miệng đáp: “Vì sao không ra tay thì chịu. Sau khi chuyển ngươi tới Thượng Vũ thôn, lão nói sẽ tìm biện pháp trợ giúp Cao gia giải trừ nguy nan, nhưng kể từ đó liền một đi không trở lại”

“Là không thể trở lại” – Đúng lúc này Nhàn lão đầy tiếc hận nói ra:

“Tám năm trước, Hồng Lão Nhân đến gặp ta thông báo đại nạn buông xuống. Sau đó chúng ta đi hải vực tìm gặp đám lão bằng hữu nhờ hỗ trợ. Đáng tiếc rằng lão vẫn không thể vượt qua được lôi kiếp”

Hồng Lão Nhân lại là lão bằng hữu của sư phụ?

Sao trùng hợp quá vậy?

Chẳng hiểu sao Cao Cường lại tiếp tục có linh cảm cái chết của Hồng Lão Nhân rất không bình thường. Thế nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, có nghĩ có hỏi cũng chẳng để làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.