Dương Gian Phán Quan

Chương 188: Tập kích



Những nghi vấn trong lòng phần nào đã được giải đáp, buổi nói chuyện cũng vì thế mà kết thúc tại đây.

Sau đó để thuận tiện chăm sóc sức khoẻ, sư phụ liền mang theo ông nội hắn và Chu lão, cùng nhau xuyên toa trở về Nhàn Vân Các luôn rồi.

Còn hắn thì bởi muốn tìm kiếm sự khuây khoả, thành ra quyết định chậm rãi tản bộ.

Đáng tiếc người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, thành ra biện pháp này chẳng mấy hiệu quả, hơn nữa nhoáng một cái đã về tới đầu tiểu khu. 

Tâm trạng đã mây mù giăng lối thì chớ, lại còn phải lủi thủi tại cái tiểu khu tối om om này, có thể thấy hắn với cảnh vật hoà hợp một cách lạ kỳ.

Dám chắc lại là do lão tặc thiên rót xuống cái tật xấu thích trêu ngươi!!!

Bỗng thấy hoài niệm những buổi chiều trà đá hóng hớt tại quán của Túc lão quá a!!!

Với thể xác lẫn tinh thần đều trong trạng thái uể oải, hắn đạp bước tiến nhập tiểu khu. Tốt nhất mau mau trở về dọn dẹp nhà cửa rồi ngủ một giấc cho nó nhanh hết ngày vậy.

Chẳng mấy chốc thì ngôi nhà đã hơn tháng chưa về, hiển hiện trong tầm mắt hắn.

Chỉ là linh cảm nguy hiểm bất chợt xộc lên đầu.

Và rồi một bóng đen xuất hiện ngay bên cạnh hắn, với tốc độ nhanh khủng khiếp đánh tới một quyền.

Hắn xoay người với ý định dùng tay đón đỡ, nhưng tiếc rằng đối phương tập kích quá bất ngờ, đã vậy xuất thủ với tốc độ vô cùng nhanh. Để rồi sau một quyền nặng nề nện thẳng giữa lồng ngực, hắn liền như diều đứt dây mà bay ngược về phía sau.

“Oành..”

“Rầmmmm.. rầm mmm.. rầmmmm..”

Phải tới khi xô đổ bức tường của một căn nhà xập xệ ngay gần đó, thì thân ảnh hắn mới chịu dừng lại, kèm với đống gạch vữa phủ lấp đầy trên người.

Mặc dù đánh lén thành công, nhưng bóng đen cũng không có thừa thế truy kích.

Mà là đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào đống đổ nát, thủ thế dáng vẻ trông hết sức cẩn trọng.

Và rồi dưới ánh trăng không quá sáng tỏ, bóng đen rốt cuộc lộ ra diện mạo là một gã trung niên nam tử, với hình thể cao to lực lưỡng như một con gấu.

Bao bọc bên ngoài cơ thể gã là một tầng khí mỏng manh màu đen, chỉ có điều đây là nâu đen của thổ hệ, chứ không phải thuần màu đen âm lãnh ám hệ.

“Ràooo.. lộc cộc.. lộc cộc..”

Trong đống đổ nát, Cao Cường một tay xoa vuốt lồng ngực, một tay thì gạt bỏ đống gạch vữa bao phủ trên người. Sau đó mới vươn mình đứng dậy.

Nhìn chung ngoài một chút máu đỏ dính trên khoé miệng, cùng với y phục có phần bừa bộn và bẩn thỉu, hắn không có gặp phải thương tổn gì quá lớn.

“Phật.. phật..” – Vừa rũ bỏ bụi bặm bám trên y phục, hắn vừa mỉm cười nhìn gã trung niên và nói:

“Là một kiếm một dao thay cho một quyền thì có phải ta đã xong đời rồi không? Ngươi cái này được cử đi giết người có điểm chưa được xứng chức đấy a”

“Ngươi khá lắm” – Gã trung niên cũng cười: “Lĩnh trọn một quyền mà chỉ ói có ngụm máu, rất không tệ. Không uổng công lão tử chờ ngươi cả tháng trời”

“Kẻ giết ngươi tất nhiên không tệ” – Cao Cường khoé miệng đỏ au nở nụ cười lạnh: “Ta đang phi thường ngứa tay đây này, cảm ơn ngươi vì đã xuất hiện”

Dứt lời, hắn như hoà mình vào bóng đêm mà tiêu thất. Thứ duy nhất còn lưu lại trong ấn tượng của gã trung niên là ánh mắt nồng đượm vẻ điên cuồng.

Thứ ánh mắt chỉ xuất hiện ở những kẻ không màng sinh tử.

Có điều chừng này là chưa đủ để khiến gã trung niên phải hoảng loạn.

Với tinh thần tập trung cao độ, gã dễ dàng cảm nhận thấy một đợt công kích từ ngang hông đánh tới. Đơn giản chỉ là khẽ xoay người, gã tung ra một quyền cứng đối cứng.

“Oành.. roẹtttttt..” – Quyền đầu tới từ hai phía trực diện va chạm, bùng phát tiếng nổ vang vọng tiểu khu.

Mà cả hai đều xuất thủ với lực đạo không hề nhỏ, bởi vậy quyền đầu va chạm tạo thành lực phản chấn cũng vô cùng lớn, khiến hai bọn họ đồng loạt trượt dài về đằng sau.

Tuy nhiên, qua đó thấy được lực đạo hai bên có sự tồn tại chênh lệch nhất định.

Bởi vì gã trung niên chỉ lùi về có năm bước mà thôi, trong khi đó Cao Cường lại phải lùi tới tận bảy bước thì mới ổn định được thăng bằng.

Thế nhưng khi nhìn vào tu vi của hai bên thì chênh lệch này quả là không đáng kể.

Thành ra dù chiếm thế thượng phong, gã trung niên cũng chẳng lấy gì làm vẻ vang, thậm chí trong lòng gã hiện giờ còn khá là buồn bực.

Về phần Cao Cường thì chút thua thiệt trước mắt là không đáng vào đâu cả, bởi vậy chỉ vừa mới ổn định, hắn đã lại ngay lập tức xông lên.

Hắn thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm u tối, có đôi khi rón rén nhẹ nhàng như một chú mèo, đôi khi lại vật vờ như thể hồn ma.

Phương thức di chuyển có hơi kỳ quặc, được cái vận tốc vô cùng nhanh. Tàn ảnh trùng trùng điệp điệp, đánh lừa thị giác cực kỳ hiệu quả.

Tu vi cao hơn một tầng thứ, gã trung niên đương nhiên muốn chủ động tấn công.

Nào ngờ đối thủ bộc phát ra tốc độ quá nhanh, kết hợp với thứ bộ pháp quỷ dị đến doạ người.

Mà khổ nỗi gã lại là võ môn tu sĩ, làm quái gì có thần thức để khoá định đối thủ? Hiện giờ muốn chủ động nắm giữ thế trận cũng khó lòng làm nổi.

Hết cách, sau cùng gã chỉ có thể nhờ cậy vào giác quan cũng như kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ngậm đắng nuốt cay chú tâm phòng thủ.

Tuy nhiên, gã phán đoán ra chút sai lầm.

Chung quy gã nhận định đối thủ sẽ bất ngờ công kích từ sau lưng hoặc hai bên trái phải. Cho nên không mấy để tâm phòng ngự hướng trực diện.

Trong khi đó, Cao Cường cứ nhảy nhót loạn xạ là bởi muốn thử nghiệm bộ pháp mới tu luyện mà thôi. Chứ chẳng hề nuôi ý định đánh lén gì cả.

Thành ra khi hắn hiện thân tại chính diện, lại khá là dễ dàng đem một quyền nặng trịch nện thẳng vào mặt gã trung niên.

“Oành..”

Ăn trọn một quyền bật ngửa mặt ra đằng sau, sống mũi dập nát truyền tới xúc cảm vô cùng đau nhức.

Mẹ nó, bị ranh con Trúc Cơ Kỳ đánh cho vỡ mũi, cái này nỗi xỉ nhục sao mà quá to lớn.

Đã vậy máu lại còn như thuỷ điện xả nước mùa lũ, cứ thế chảy chồm từ xoang mũi xuống tới cổ họng. Khiến cảm giác nhục nhã ê chề trong gã lại càng thêm phần đậm sâu.

“AAAAAAAAAAAAAA..”

Rốt cuộc không kìm nén nổi cảm xúc, gã giữ nguyên tư thế ngửa mặt lên trời mà gào thét dữ dội.

“Oành..”

Có điều gã gầm rú vẫn chưa được đã đời thì bên tai đột ngột vang lên một tiếng nổ chát chúa. Song hành với đó còn có cảm giác kịch liệt đau đớn, đau đến nỗi buốt hết cả óc.

Diễn biến này tất nhiên là do Cao Cường chớp lấy thời cơ mà nện cho gã thêm một quyền vào mang tai.

Cái này có thể tính là đánh lén, nhưng mà ai bảo gã tự nhiên rảnh háng đứng gào thét làm chi?

Khác biệt với trước đó, lần này sau khi lĩnh trọn một quyền nặng như búa tạ vào mang tai, gã trung niên liền biến thành mũi tên mà lao cắm đầu vào một căn nhà ở ngay gần.

“Rầmmm.. rầmmm.. rầmmm..”

Giống hệt với Cao Cường ban nãy, hiện giờ gã trung niên cũng bị hàng đống gạch vữa phủ lên người. Nếu thay bằng những hòn đá thì y xì một ngôi mộ đắp vội thời loạn lạc.

Có điều ngôi mộ này tồn tại không được lâu, bởi vì gã trung niên đã ngay lập tức vươn mình đứng dậy. Hơn thế nữa, gã còn như hoá thân thành một chú bò tót ầm ầm vọt ra.

Không rõ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay đây là do gã này nắm bắt thời cơ quá chuẩn.

Bởi vì gã lao ra, vừa đúng lúc Cao Cường xông vào.

“UỲNH.. UỲNH..”

Và thế là hai bên một lần nữa trực diện va chạm với nhau.

Có điều không đơn giản chỉ là đâm sầm vào nhau mà thôi, vì cả hai đồng loạt vung tay nhanh như chớp, để rồi cùng lúc oanh tạc một quyền vào giữa lồng ngực đối phương.

Tuy tình huống chớp nhoáng, nhưng hai bên đều đã kịp thời phát lực. Một quyền vừa đánh ra đều mang lực đạo vô cùng lớn, bởi vậy trùng kích không hề nhỏ một chút nào.

Có thể nói lúc lao tới đã nhanh, sau khi va chạm liền văng ra với tốc độ còn nhanh hơn nhiều.

Gã trung niên một lần nữa bị vùi mình trong đống gạch vữa.

Về phần Cao Cường thì sau một hồi bay lượn, liền trượt dài trên nền đường. Trước khi dừng được lại, hắn như thể chiếc máy cầy đem lớp gạch lát đường cày xới nát bét.

Mau chóng bật tôm ngồi dậy, hắn há miệng phun ra một búng máu đỏ au.

Đau đớn không ngừng trùng kích khu thần kinh trung ương, khiến hắn phải nhấc tay xoa vuốt lồng ngực, so ra thấy cường liệt gấp vài lần một quyền lúc ban đầu bị tập kích.

Chỉ có điều tiên sư cái cảm giác đau đớn này không hiểu sao lại thật đã ghiền.

Ánh mắt điên cuồng liền thêm vào thần sắc hưng phấn, lôi điện quẩn quanh cơ thể phút chốc dày đặc, khí tức toả ra từ hắn cũng theo đó càng lúc càng cuồng bạo ác liệt.

Từ trong đống đổ nát lao ra, chứng kiến dáng vẻ của hắn lúc này, gã trung niên khẽ rùng mình kinh hãi. Khí thế mới rồi còn hung hãn như gì, giây lát yếu nhược trông thấy.

Nhất là hắn khoé miệng đỏ au nở nụ cười lạnh lẽo như ác quỷ tới đòi mạng. Uy hiếp tinh thần đến nỗi khiến gã trung niên trong đầu xuất hiện ý định phải lập tức bỏ chạy.

Tuyệt đối không được, gã trung niên trong lòng âm thầm gào thét.

Đêm nay gã đã phải chịu đựng quá nhiều nhục nhã rồi.

Giờ mà bỏ chạy nữa thì chắc chắn sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, muốn báo thù rửa hận là vô cùng khó khăn, vậy tương lai chẳng khác nào sẽ đặt dấu chấm hết ngay tại đây a.

Nghĩ được đến đây, gã liền gồng mình như “Songoku”.

Đương nhiên không thể thiếu được há miệng gào thét nâng cao dũng khí cái gì đó.

Thế nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh, thì giống như có một đoàn tàu đâm sầm vào miệng gã vậy. Không chỉ mặt mũi bật ngửa, mà răng môi gã còn lẫn lộn luôn rồi.

“Xuống kia gặp tổ tiên mà tiếp tục ồn ào đi” – Kế đó là giọng nói lạnh băng băng của hắn truyền vào tai gã. Và đây cũng là giọng nói cuối cùng gã có thể nghe thấy trong đời.

Bởi sau đó đầu gã liên tiếp phải hứng chịu những đợt trọng kích, phát nào cũng nặng tựa cả vạn cân.

Giây lát liền đánh cho gã lý trí mơ hồ, và rất nhanh thì lâm vào trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.