Vô duyên vô cớ bị tẩn một trận tơi bời, Cao Đại Nhân đương nhiên không vui, ngặt một nỗi bà cô y sư tàn bạo này dở trò gì đó khiến hắn không tài nào cựa quậy nổi.
Kỳ quái là chỉ thấy hơi ê ẩm người một chút, thôi thì ngậm đắng nuốt cay mà nằm im chịu đòn.
Nhìn chung phải ăn có mười quyền mười cước, trong giây lát liền đã xong rồi.
Đối phương vừa dừng tay, Cao Đại Nhân lập tức ngồi nhổm dậy nói:
“Sao ngươi thản nhiên cứ như không thế? Bị đánh phải đứng lên phản kháng mới đúng chứ?”
“Thì..” – Cao Đại Nhân liền đưa tay lên gãi tóc gáy, thành thật trả lời:
“Bà bà nói nam nhân sức dài vai rộng không được chấp nhặt nữ nhân. Hơn nữa thời gian qua Phạm y sư chịu nhiều vất vả vì ta, để ngài đánh vài cái không thành vấn đề”
“Hắc.. Hắc..” – Phạm Tuyết Nhàn không khỏi bật cười, nhấc tay búng trán hắn và nói:
“Ta muốn đá đít đuổi cổ cái thứ suốt ngày ngủ mơ khóc nhè như tiểu tử ngươi ra ngoài cửa lắm đây, nhưng vì vấn đề an toàn nên ngươi phải ở lại thêm một thời gian”
Lẽ hiển nhiên Cao Đại Nhân hoàn toàn không hiểu lý do là tại vì sao?
Khỏi cần hắn phải hỏi, Phạm Tuyết Nhàn đưa tay chỉ tới chiếc giường, mỉm cười nói:
“Trước tiên bởi vì lực lượng đột ngột tăng mạnh, hiện giờ ngươi phải mau chóng tập luyện khống chế, bằng không lỡ tay một cái là sẽ đánh chết người chứ chả đùa”
“Tiếp nữa là bên trong cơ thể còn tồn dư lượng lớn dược lực, nói theo cách khác thì ngươi là món ăn ngon trong mắt đám ác nhân, nhìn thấy là sẽ tìm cách ăn thịt”
Ăn.. Ăn thịt???
Cao Đại Nhân nghe xong mặt tái nhợt, lắp bắp run giọng nói:
“Thảo nào hồi xưa Nhân Nhân trốn ra ngoài thôn chơi, bỗng dưng ma quỷ xấu xí ở đâu nhảy ra đòi ăn thịt Nhân Nhân, nếu bà bà không kịp thời chạy tới thì sợ là …ực”
Thực ra Phạm Tuyết Nhàn hù dọa vớ vẩn để lừa gạt Cao Đại Nhân lưu lại bên mình.
Chứ nếu còn tồn dư dược lực thì đã tỉnh dậy làm sao được?
Tóm lại sợ hãi liền rất tốt, Phạm Tuyết Nhàn vung tay ném ra túi vải, mỉm cười nói:
“Giờ mặc quần áo rồi xuống dưới kia ngồi đợi, ta chạy đi kiếm chút đồ ăn mang về cho”
Chậc chậc, làm phép từ chiếc nhẫn nhỏ lấy ra đồ vật hệt như lão đầu tuyển sinh. Cao Đại Nhân ngồi nhìn Phạm Tuyết Nhàn ra khỏi phòng, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Sợ hãi gì đó liền bị sự diệu kỳ thổi bay mất tiêu.
Cơ mà mặc quần áo vào cái đã.
Cao Đại Nhân nhanh tay mở túi vải, nhưng không thấy mấy bộ đồ cũ mèm của mình đâu, thay vào đó là mười bộ hiệp y bóng bảy giống loại đồ Trương Long vẫn mặc.
Ngoài ra còn có vật dụng cá nhân như bàn chải đánh răng, khăn tắm, xà bông..
Hẳn là sau khi bán nhân sâm, mấy người bọn họ liền ra chợ mua giúp?
Nhưng tiền vàng đâu? Hay là bà cô y sư đang cất giữ? Kệ đi.
Trong lòng có chút cảm động, nhưng chưa quên khí lực hiện giờ lớn quá đà, Cao Đại Nhân ngay lập tức dùng hết tâm trí để mà nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí một.
Thế là mất khoảng mười phút mới mặc xong y phục, chạy xuống tầng một thì thấy Phạm Tuyết Nhàn đang ngồi hằm hè bên bàn ăn với đầy món thơm phưng phức.
Bụng đói cồn cào kêu òng ọc luôn đây, Cao Đại Nhân không buồn giữ ý tứ gì nữa, cứ thế nhào tới ngồi luôn xuống ghế, tay thì chộp lấy đùi gà đưa lên miệng ngoạm.
“Tướng ăn nhìn thấy gớm” – Phạm Tuyết Nhàn có chút khó chịu, trợn mắt quát:
“Có ai tranh giành với ngươi đâu mà phải vội vàng? Ăn uống từ tốn một điểm xem sao”
Cao Đại Nhân nghe mà xấu hổ mặt đỏ bừng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói ra:
“Phạm y sư thông cảm, ta trước đây toàn ăn chay, giờ nhìn thấy món mặn liền không kiềm chế nổi”
Phạm Tuyết Nhàn liền nhấc đũa gắp con tôm hấp cho vào bát hắn, hiếu kỳ hỏi:
“Chẳng lẽ quanh năm suốt tháng cứ uống nước thuốc? Ngay cả ngày lễ cũng không được ăn thịt à?”
“Đúng là như vậy đấy” – Cao Đại Nhân buồn bực khẽ đáp, sau đó thở dài kể lể:
“Theo thông lệ cứ mùng một và mười lăm hàng tháng là ta ngất lịm, đến Tết lại nằm ngủ li bì cả tuần lễ, cho nên cái bánh chưng mùi vị ra sao còn chưa biết. Giờ đã có thể khẳng định chắc chắn là bởi vì bà bà cố tình nhân dịp những ngày lễ tiến hành khống chế dược lực”
“Nhưng kham khổ một chút mà đổi lấy sức mạnh cường đại cũng đáng, tiểu tử ngươi không được phép oán trách bà bà đâu đấy. Vả lại từ giờ trở đi đã có thể ăn uống thỏa thích rồi đó, việc nên làm là chăm chỉ tu luyện thì mới xứng với công sức bà bà bỏ ra có hiểu không?”
Điều này khỏi cần Phạm Tuyết Nhàn phải dạy.
Oán trách bà bà ư? Ngay cả trong suy nghĩ Cao Đại Nhân cũng chưa từng.
Cơ mà cứ nhớ tới bà bà đi đâu không nói câu nào là lại thấy buồn nẫu ruột, Cao Đại Nhân không khỏi chép miệng thở dài, rồi ngước nhìn Phạm Tuyết Nhàn dò hỏi:
“Phạm y sư, nghe nói trong học viện có cường giả môn phái ẩn nấp, chẳng lẽ ta về ký túc thăm đám bạn cùng phòng, hay muốn đi dạo quanh sân cũng không được à?”
“Hắc..” – Phạm Tuyết Nhàn cười nhạt một tiếng, rồi tự chỉ tay vào mặt mình và nói:
“Cường giả môn phái đang ngồi ngay đây chứ đâu, nhưng báo trước là ta không rảnh chạy theo bảo vệ ngươi đâu đấy, nếu chán sống thì cứ việc tung tăng khắp nơi”
Nhạy bén đánh hơi thấy mùi “cơ hội” thơm lừng.
Ngặt một nỗi bà cô này tính cách quá tàn bạo, vẫn cứ là quên đi vậy.
Nhìn cái bản mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi, Phạm Tuyết Nhàn dễ dàng đọc ra vị, nàng liền gắp miếng mực xào cần tỏi đưa vào bát hắn, rồi mỉm cười khẽ nói:
“Gọi một tiếng Nhàn tỷ nghe thử coi, nếu thấy hài lòng ta sẽ chỉ điểm cho ngươi tu hành”
Không phải cô cô hay gì đó, cứ nhất quyết là Nhàn tỷ thì mới chịu ư?
Thảo nào mấy vị thúc thúc từng nói nữ nhân thích nhất giả nai.
Sợ nhất già lão, và ghét nhất bị người khác hỏi tuổi.
“È hèm..” – Cao Đại Nhân dứt khoát đứng dậy đằng hắng, sau đó dõng dạc hô:
“Nhàn tỷ, nếu có thể thì xin tỷ quan tâm giúp đỡ đệ nhiều hơn”
“Mau ngồi xuống ăn tiếp đi, ăn nhiều cho mập lên chút, kẻo người ta lại nghĩ tỷ bạc đãi ngươi”
Không chút chậm chễ, Cao Đại Nhân lập tức ngồi xuống, rồi vừa nhai vừa hỏi:
“Nhàn tỷ, hôm nọ đệ thử tu luyện theo cuốn Độ Tâm Kinh lấy trong ngăn tủ, ban đầu cảm giác khá là thoải mái dễ chịu, nhưng về sau bỗng dưng thấy đau buốt óc. Không biết đấy là tình huống bình thường, hay là bởi đệ tu luyện không đúng cách?”
Đám nhóc kia từng nói ra việc Cao Đại Nhân biết chữ, mò mẫm tu luyện Độ Tâm Kinh là chuyện hết sức bình thường, chẳng hơi đâu mà đi ngạc nhiên.
Thế nhưng thấy đau buốt óc? Cái này phi thường không đúng.
Nên nhớ rằng tu luyện Độ Tâm Kinh đạt tới giới hạn liền nhẹ nhõm lăn ra ngủ khò khò mà thôi.
Hay là trong thức hải tiểu tử này ẩn nấp đồ vật bẩn thỉu nào đó? Phạm Tuyết Nhàn ngồi vê cằm suy nghĩ, có chút buồn bực liền nghiến răng đến ken két.
Mà nếu mạnh mẽ dò xét lỡ làm sụp đổ thức hải thì hết phim luôn đấy.
Không thì.. luyện chế vài lò đan nhồi cho mau lên Trúc Cơ Kỳ?
Cái này cũng không ổn, lỡ bà bà trở về biết được thì toi. Nghĩ chán nghĩ chê một hồi chẳng ra biện pháp nào khả thi, Phạm Tuyết Nhàn liền tặc lưỡi nói:
“Giờ tập trung ăn uống cho xong cái đã, để đêm tỷ ngồi quan sát ngươi tu luyện xem sao”
Hình như Nhàn tỷ định dẫn ta đi đâu thì phải? Nhận ra điều này, Cao Đại Nhân không nói gì thêm.
- --
Đúng như những gì Cao Đại Nhân suy đoán, ăn uống no nê ngồi nghỉ ngơi chưa được vài phút thì bị Phạm Tuyết Nhàn tóm vai mang vào sâu trong học viện.
Không lâu sau dừng chân tại một khoảng sân rộng rãi, hiện đang có rất nhiều học viên tụ tập.
Trong khi Cao Đại Nhân hiếu kỳ nhìn quanh, Phạm Tuyết Nhàn khẽ đằng hắng rồi quát:
“Giải tán”
Nàng dứt lời cũng là lúc hàng loạt âm thanh xé gió “xiu xiu xiu” không ngừng vang lên, sau có vài hơi thở đám học viên đã chạy hết sạch không còn sót lại một ai.
Nhàn tỷ hung danh cũng quá là to lớn, cũng quá là dọa người.
Cao Đại Nhân cảm giác tương lai sẽ là viễn cảnh với muôn vàn đau khổ, trong lòng phi thường hối hận, biết thế gọi một tiếng Nhàn cô cô để bị đuổi cổ cho lành.
Làm như không thấy mặt hắn có biểu hiện khác thường, Phạm Tuyết Nhàn vươn tay chỉ tới bức tường đá đen kịt bóng loáng sừng sững ở góc sân, lạnh nhạt nói:
“Đến đó toàn lực đánh vài quyền thử coi”
Đùa nhau à? Đánh vào tường đá rồi gẫy tay ai đền?
Cao Đại Nhân vạn phần không muốn, có điều bị ánh mắt lạnh lẽo lườm cho dựng hết tóc gáy, sau cùng đành phải ngậm ngùi mà đi nhanh về hướng bức tường.
Khẳng định nếu dám qua loa lấy lệ sẽ phải ăn đòn như chơi.
Hết cách, Cao Đại Nhân liền nghiến răng nghiến lợi đấm mạnh một quyền lên bức tường.
“Đùng..”
Sau một tiếng động khá là lớn, bức tường đá rung lắc dữ dội, còn Cao Đại Nhân thì trong lòng mừng rỡ hết nấc vì nhận thấy không đau tay như đã tưởng tượng.
Trong khi đó Phạm Tuyết Nhàn tập trung quan sát cột đá đang tỏa sáng ở ngay bên cạnh bức tường.
Chứng kiến hào quang mau chóng vượt qua ba nấc màu trắng, mãi đến khi vọt đến giữa nấc thứ nhất màu bạc thì mới dừng lại, nàng liền khẽ thở hắt một hơi.
Đây là tiểu tử này còn chưa biết cách vận dụng lực lượng.
Tu luyện một thời gian, dám khẳng định sẽ mấp mé tới nấc thứ hai màu bạc.
Sáu tuổi, thiếu chút bước vào Vương Thể trung kỳ, bệ phóng vững chắc không ai sánh bằng.
Đáng tiếc nghe nói công pháp của người kia không có biện pháp lưu truyền, chứ để tiểu tử này tu luyện thì tương lai làm mưa làm gió khắp thiên hạ cho mà xem.
Đáng tiếc hơn hết là tiên căn chỉ có nhất phẩm, rác rưởi không thể rác rưởi thêm nữa.
Cơ mà có đứng đây tiếc nuối cũng chẳng giải quyết được gì đâu này.
Phạm Tuyết Nhàn đi tới vỗ vai Cao Đại Nhân, mỉm cười nói:
“Giờ chúng ta trở về biệt viện thôi, trước tiên tỷ sẽ dạy cho đệ biện pháp rèn luyện khống chế lực đạo. Muốn tự do bay nhảy thì phải chăm chỉ, mau chóng thích ứng cho tốt. Khiến tỷ cảm thấy hài lòng mới có công pháp tu luyện chân khí, bằng không đừng mơ nhé”
Thế quỷ nào tự dưng Nhàn tỷ ăn nói dịu dàng thế? Lại còn õng a õng ẹo nữa chứ?
Cao Đại Nhân nghe mà không khỏi rùng mình liên tục, trong giây lát mề đay liền nổi khắp người.