Quanh đi quẩn lại, Cao Cường tới ở biệt thự của Bình thúc cũng được 3 ngày. Mọi thứ từ ăn uống ngủ nghỉ đều rất tốt, chỉ có trong tu luyện là hơi gặp phải bất tiện một chút.
Nhìn chung thì toạ thiền vận công hấp thu linh khí cái này không vấn đề gì. Nhưng để duy trì được thói quen tập luyện võ kỹ thì Cao Cường mỗi nửa đêm lại phải len lén ra ngoài.
Mà nơi đây là địa bàn của đám đại gia cắm chuột, đâu đâu cũng có camera an ninh quay chụp, chỉ riêng cái việc né qua những thứ này để chạy tới được công viên đã đủ phiền toái.
Cứ phải lén lút kiểu này, khiến Cao Cường có cảm tưởng cứ như đang tu luyện để thành đạo tặc chuyên nghiệp. Có đôi khi hắn thật muốn cầm gạch ném bể cái mớ camera cho bõ tức.
Cũng qua vài ngày ngắn ngủi này, Cao Cường phần nào thích nghi được với cái tác dụng phụ gặp phải khi tâm cảnh đột phá. Lười biếng tệ đoan đã bị tiêu trừ một cách vô cùng triệt để.
Tuy nhiên cái dáng vẻ hờ hững thờ ơ với vạn vật thì lại giống như đã ăn vào máu của hắn.
Thành ra hiện tại khi nhìn Cao Cường, liền bị cái khí chất cao lạnh hờ hững gây lầm tưởng hắn là một gã thiếu gia nhà giàu nào đó. Nửa xu khí tức công nhân bốc vác cũng chẳng còn.
Nếu không phải Cao Cường luôn khá nhiệt tình phụ giúp những công việc vặt trong biệt thự. Thì có khi đã bị tiểu đội người giúp việc cho rằng hắn là một gã chảnh chó không ra gì rồi đâu.
Nói tóm lại thì sống ở biệt thự cũng không tệ, nhưng mỗi khi tu luyện phải đề phòng nhiều quá. Thành ra Cao Cường mong Bình thúc sớm sớm trở về, để hắn còn quay lại nhà trọ cho lành.
---
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã gần tới giờ tên nhóc Tiểu Dương tan học, vì thế Cao Cường liền chạy tới gần nhân viên quản lý của cửa hàng và đơn giản thông báo một câu.
Vừa ra ngoài cửa, chuẩn bị đi lấy xe thì Cao Cường liếc mắt thấy Cửu ca lúc này đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài ở bàn uống nước dành riêng cho nhóm nhân công bốc vác.
Vài ngày nay Cửu ca lúc này trông cũng uể oải thiếu sức sống, không hiểu sao Cao Cường luôn cảm thấy có gì đó bất thường. Lúc này không khỏi lại gần thăm hỏi một chút:
“Cửu ca, mấy ngày nay ngươi chui rúc vào đâu, mà sao lúc nào cũng trông như hết hơi thế?”
Cửu ca nghe hỏi liền cười hề hề mà đáp:
“Chỉ là người ngợm có chút không được thoải mái mà thôi, không có gì to tát đâu”
Cửu ca nói vậy nhưng Cao Cường lại thấy không ổn một chút nào.
Cửu ca dáng vẻ lúc này uể oải hụt hơi rõ rành rành, thế nhưng ánh mắt của gã thì lại có vẻ cực độ hưng phấn. Trên người gã chắc chắn đang ẩn chứa vấn đề không hay nào đó.
Hai mắt híp lại thành đường kẻ, Cao Cường lạnh giọng chất vấn:
“Cửu ca, nói thật đi, ngươi chơi thuốc phiện sao?”
Câu hỏi gây sốc này khiến Cửu ca vừa uống ngụm nước liền phun ra khỏi miệng. Gã quay phắt lại với hai mắt trương mở thật lớn, và cất cái giọng trầm thấp mà hỏi ngược lại:
“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được tốt xấu như thế sao? Cửu ca ta đúng là rượu chè đĩ điếm thật đấy, thế nhưng chơi thuốc phiện thì tuyệt đối không bao giờ”
Cao Cường không khỏi thở dài mà đáp:
“Ta không rõ ngươi đang gặp vấn đề gì, thế nhưng Cửu ca, ngươi đang không ổn chút nào. Nếu có thể thì nên tới bệnh viện kiểm tra xem sao đi. Ta nói vậy thôi, muốn làm sao tuỳ ngươi”
Tuy có suy đoán ra vài điểm xong hắn cũng không nói ra mà làm gì. Còn phải đi đón tên nhóc Tiểu Dương cho kịp giờ đây, bởi vậy nói dứt lời Cao Cường liền quay người rời khỏi.
Chỉ là hắn lấy xe đi khỏi được vài phút, Cửu ca đang yên đang lành bỗng lăn ra bất tỉnh.
Đã dùng tới đủ mọi cách lay gọi mà vẫn không tỉnh lại, đã thế làn da của Cửu ca càng lúc càng tím tái. Khiến cho toàn bộ nhân viên trong cửa hàng hoảng hốt kinh hãi náo loạn ầm ĩ hết cả lên.
Cao Cường vừa đưa Tiểu Dương về tới cổng biệt thự, thì nhận được điện thoại thông báo từ đám đồng nghiệp. Hắn ngoái lại nói với Tiểu Dương ngồi ở sau lưng rằng:
“Tiểu tử ngươi xuống xe đi, ta chạy tới bệnh viện xem Cửu ca thế nào”
Nghe vậy Tiểu Dương vừa xuống xe vừa vội nói:
“Tình hình Cửu ca thế nào thì gọi điện nói ta biết với a”
Cao Cường gật đầu cho có rồi ngay tức thì quay đầu cho xe chạy đi.
Rất nhanh hắn chạy tới bệnh viện, cũng như mau chóng tìm đến khu vực khoa cấp cứu.
Thấy mấy người đồng nghiệp đang đứng bàn bạc gì đó, Cao Cường liền lại gần hỏi thăm:
“Cửu ca tình hình thế nào? Bác sĩ có nói vấn đề gì không?”
Một người đồng nghiệp tức thì trả lời hắn:
“Bác sĩ nói Cửu ca có biểu hiện giống như là bị sốt xuất huyết, nhưng thực ra lại không phải. Hiện giờ bọn họ còn đang chờ kết quả xét nghiệm thì mới đưa ra được câu trả lời thuyết phục”
Cao Cường gật đầu, rồi tò mò mà hỏi:
“Vậy các ngươi đây là đang to nhỏ vấn đề gì thế?”
Vẫn là người đồng nghiệp vừa rồi trả lời hắn:
“Thì đang bàn bạc chuẩn bị đóng góp trợ giúp Cửu ca nộp viện phí chứ sao. Quả này chỉ e mấy tháng lương cũng không đủ để đốt”
Tiền kiếm chẳng được bao nhiêu, nằm viện một cái liền bay sạch. Đúng là đã rách nay lại còn thêm nát, Cao Cường thở dài nói ra:
“Có gì nhắn tin cho ta biết, ta đóng góp cùng mọi người”
Đúng lúc này cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, theo sau đó là chiếc băng ca mà Cửu ca đang nằm trên đó, được mấy người y tá đẩy ra ngoài.
Theo như bác sĩ thông báo thì tình hình của Cửu ca đã tạm ổn định, hiện giờ chuyển tới nằm tại phòng hồi sức để còn thuận tiện theo dõi thêm.
Trong khi mấy người đồng nghiệp còn mải bám dính lấy bác sĩ để mà hỏi thăm này nọ, thì Cao Cường lặng lẽ theo sau băng ca đi tới phòng hồi sức.
Cao Cường nhìn chung thì vẫn luôn bình tĩnh điềm nhiên như không có vấn đề gì. Nhưng thực chất, trong lòng hắn lúc này đang cuồn cuộn sóng trào.
Từ lúc băng ca được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Cao Cường đã ngay lập tức quan sát cẩn thận.
Tại những bộ vị mà Cửu ca lộ ra như mặt, cổ và hai cánh tay, đều mọc chi chít những chấm đỏ li ti. Khỏi xem cũng biết trên khắp cơ thể của gã cũng là như thế đi.
Nhìn chung thì sự xuất hiện những chấm đỏ li ti trên khắp cơ thể Cửu ca, khiến ban đầu các bác sĩ nói gã có biểu hiện giống như bị sốt xuất huyết cũng là điều dễ hiểu.
Có điều đây chỉ là giống về biểu hiện bên ngoài mà thôi, chứ chẳng liên quan gì tới bệnh sốt xuất huyết. Mà sau khi xét nghiệm thì các bác sĩ cũng đã nhìn ra điểm này.
Đáng tiếc bọn họ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân nào là đầu sỏ của vụ việc. Và may thay không có dấu hiệu truyền nhiễm, nếu không Cửu ca đã phải vào phòng cách ly mà nằm.
Tập thể y bác sĩ còn chưa tìm ra được chút manh mối nào, nhưng Cao Cường thì lại có.
Biểu hiện của Cửu ca có điểm tương đồng với việc bị trúng phải Huyết Trùng, một dạng bùa ngải được miêu tả khá kỹ càng trong những trang đầu của cuốn Tu Tiên Bí Sử.
Để cân đo đong đếm thì các loại bùa ngải cũng được xếp vào hàng ngũ thuật pháp nhập môn. Khác biệt ở chỗ thứ đồ chơi này chỉ có thể làm hại được người thường mà thôi.
Chứ tu sĩ tu vi dù bèo bọt thì cũng đều có cương khí chân khí hộ thể. Trùng ngải muốn xâm nhập là quá khó, mà có vào được thì cũng chưa kịp nhảy nhót đã bị diệt sát luôn rồi.
Mà bản thân bùa ngải, từ trước tới nay vẫn luôn bị coi là thứ thuật pháp bàng môn tà đạo. Thường được đám tà tu sử dụng làm công cụ hỗ trợ để mau chóng tăng trưởng tu vi.
Qua đó có thể thấy bùa ngải chỉ là thứ gân gà, thế nhưng kẻ vận dụng nó thì lại phi thường đáng sợ.
Sau khi hoàn tất an bài giường nằm cho Cửu ca, đội ngũ y tá liền rời khỏi phòng.
Lúc này thì Cao Cường mới tiến lại gần để được tận tay kiểm tra kỹ càng cẩn thận hơn.
Đúng như suy đoán, Cửu ca là bị trúng phải bùa ngải. Qua bắt mạch kiểm tra thì Cao Cường phát hiện xen lẫn với nhịp tim của Cửu ca, còn có một nhịp tim khác cực kỳ nhỏ yếu.
Tuy chưa có thần thức để trực tiếp quan sát, nhưng qua những biểu hiện trên người Cửu ca, thì Cao Cường khẳng định là Huyết Trùng như trong Tu Tiên Bí Sử có ghi chép.
Đã biết là thứ này liền dễ làm.
Tránh dây dưa kéo dài mà Cửu Ca treo phim, Cao Cường ngay tức khắc ra ngoài.
Nán lại nhắc nhở mấy người đồng nghiệp đang đứng bên ngoài hành lang để ý Cửu ca một chút. Xong xuôi Cao Cường mau chóng đi lấy xe rồi rời khỏi bệnh viện.
Hắn cũng không trở về biệt thự hay nhà trọ, mà chạy xe thẳng tới phía nam chợ Tây Biên, rồi đi vào tiệm thuốc đông y có cái tên trên bảng hiệu là Nhàn Vân Các.
Cao Cường cũng không ít lần mua dược liệu ở cái tiệm có cái tên đậm phong cách kiếm hiệp này. Thành ra nhân viên đứng quầy cũng chẳng lạ mặt gì hắn.
Vừa tới quầy Cao Cường liền xin ngay một tờ giấy, rồi dựa theo truyền thừa lưu giữ trong đầu mà nhanh chóng ghi ra một danh sách mấy chục loại dược liệu.
Nhân viên đứng quầy sau khi xem qua liền sợ hết cả hồn, liền áy náy lên tiếng:
“Huynh đệ, ngươi muốn mua nhiều loại có độc thế này thì ta phải hỏi ý kiến của lão bản mới được”
Cao Cường hiểu ý tứ của đối phương là gì, mặt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ. Chính hắn vừa ghi vừa sợ hết hồn với những loại độc vật trong danh sách này nữa là.
Độc mấy thì độc, vẫn phải mua về bằng được, chứ không cái mạng nhỏ của Cửu ca liền treo luôn đấy. Hắn khẽ gật đầu phất tay ra hiệu cho đối phương tuỳ ý đi.
Nhận được sự đồng thuận từ Cao Cường, nhân viên đứng quầy đơn giản thông báo một câu với đồng nghiệp đứng quầy bên cạnh, rồi mau chóng mang theo tờ danh sách chạy về phía hậu viện.