Dương Gian Phán Quan

Chương 52: Phá Bùa Ngải



Hậu viện của Nhàn Vân Các được xây dựng theo lối kiến trúc tứ hợp viện của thời xưa.

Bao gồm nối liền những dãy lầu các hai tầng, lợp mái ngói đỏ cổ kính. Đem quây lại ở chính giữa là một khoảng sân rộng rãi, được bài trí tô điểm bằng những chậu hoa muôn màu muôn vẻ.

Sau khi quan sát, nhân viên đứng quầy mau chóng chạy lên lầu gác của dãy lầu nằm phía trong cùng.

Tiến lại gần nơi có hai vị lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi vừa đánh cờ vừa nhâm nhi chén trà. Nhân viên đứng quầy cúi thấp người đưa ra tờ danh sách và khẽ nói:

“Nhàn lão, có khách nhân muốn mua dược liệu mà ta không quyết định được. Mời lão nhân gia ngài xem qua rồi cho ta xin ý kiến”

Vị lão giả được gọi là Nhàn lão khẽ gật đầu nhận lấy tờ danh sách.

Có điều lão chỉ nhìn lướt qua đã ngay tức thì đưa trở lại cho nhân viên đứng quầy, đi kèm là lời nói không thể ngắn gọn hơn được nữa:

“Bán”

Nhân viên đứng quấy nhận lấy tờ danh sách, cùi người vái chào hai vị lão giả rồi mau chóng rời đi.

Lúc này vị lão giả còn lại mới hiếu kỳ mà hỏi:

“Là dược liệu gì mà tiểu tử này phải vào xin ý kiến?

Nhàn lão đưa tay không ngừng vuốt bộ râu bạc trắng của mình, lão cười híp cả mắt và đáp:

“Một đơn thuốc thú vị, trong đó có hơn mười loại ẩn chứa kịch độc. Tuy thêm thắt khá nhiều thứ vào, nhưng không khó để nhận ra là đơn thuốc để xua đuổi Huyết Trùng ra khỏi cơ thể người”

Lão giả ngồi ở đối diện khẽ cau mày lên tiếng:

“Chứng tỏ đang có kẻ chơi ngải tại Tân Long thành. Không được rồi”

Nhàn lão nghe xong liền xua tay mà nói:

“Đàm lão đầu, có tuổi rồi thì không nên nóng vội, chuyện gì cũng phải bình tĩnh”

Nghe xong vị lão giả ngồi đối diện trợn mắt lên mà nói:

“Ngươi thừa hiểu bùa ngải nguy hại thế nào, không giải quyết thì có mà đại hoạ lâm đầu”

Nhàn lão cũng trợn mắt lên đáp lại:

“Thế lão bất tử ngươi xồn xồn lên thì có tìm ra được thủ phạm luôn không? Chỉ có dế nhũi mới dùng thứ bùa ngải thấp kém này. Mà đám dế nhũi trốn còn kỹ hơn quỷ, biết đi đâu mà tìm?”

Đàm lão không nhịn nổi liền gào lên:

“Không phải có kẻ vừa mua thuốc giải ngải đó sao? Kiểu gì kẻ bỏ ngải chả lần đến báo thù. Lão tử cho người theo dõi kẻ vừa mua thuốc không phải là ổn rồi hả?”

Nhàn lão bĩu môi dè bỉu:

“Chỉ có những kẻ xuất thân không tệ mới biết phương pháp giải bùa ngải. Ngươi cho người theo dõi hắn lỡ gây hiểu lầm rồi nổ ra xích mích giữa hai thế lực thì phải làm thế nào?”

Đàm lão vừa định phản bác thì Nhàn lão lần nữa xua tay ngăn cản, rồi thở dài thườn thượt mà nói thêm:



“Từ vụ ba lần lôi kiếp đánh xuống, có thể thấy trên đường ẩn dấu biết bao nhiêu lão quái vật. Bởi vậy chưa đến điểm mấu chốt, thì tốt nhất đừng có vội vã làm ra hành động gì cả. Nếu không người gặp phải thiệt thòi, chỉ sợ sẽ chính là Cấm Quân các ngươi”

Nghe xong những lời thấm thía này, kẻ nóng tính như Đàm lão cũng phải nguội lạnh xuống.

Theo dòng lịch sử mấy trăm năm kể từ khi Đông Hải lập quốc, không thiếu những thảm kịch bắt nguồn từ việc lỡ đắc tội một vị lão quái lang thang nào đó.

Dù là thế lực nhỏ yếu hay là thế lực lớn mạnh, thậm chí ngay cả là những thế lực số má siêu cường. Đã đắc tội với lão quái thì đều có chung một kết cục.

Đó là chỉ sau một đêm liền lặng lẽ bốc khói khỏi nhân gian.

Chó gà chim chuột cũng không tha, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, khiến người người giận sôi. Có điều chẳng kẻ nào dám đứng ra đòi công đạo cái gì cả.

Chung quy là vì cái đám cấp bậc lão quái này quá cường đại. Chẳng ai ngu si đần độn đến nỗi mà tự nhiên đi dây dưa vào để rồi chết một cách vô ích.

Hơn nữa xuất thân cùng với danh tính của team lão quái này cũng là một phần của vấn đề.

Bởi vì đều quá bí ẩn.

Có hay chăng chỉ là những lời đồn truyền miệng. Và rồi không ít thế lực cắt cử thuộc hạ đi điều tra thử. Sau đó đau lòng hiểu ra toàn là tin vịt vô căn cứ mà thôi.

Tất nhiên thế gian không có bức tường nào mà gió không lọt. Thân phận của đám lão quái có thần bí đến mấy đi nữa thì vẫn không thiếu người biết rõ mười mươi.

Chỉ là họ biết nhưng họ không tiết lộ ra ngoài. Đã vậy những người này thân phận và thực lực đều thuộc diện lão tổ, không kẻ nào dám chạy tới vặn hỏi chất vấn.

Đáng tiếc thay cấp bậc lão tổ là một khái niệm quá xa xôi đối với Đàm lão và Nhàn lão. Hay nói thẳng ra thì ngay cả hi vọng đạt tới tầng thứ đó cũng là không có.

Thực tế cực độ đau lòng này đồng nghĩa với việc Đàm lão và Nhàn lão, tuyệt đối không bao giờ dám lệch sóng gọi nhịp cùng với team lão quái qua đường kia.

---

Ra khỏi Nhàn Vân Các, Cao Cường gọi điện báo cho Tiểu Dương biết đêm nay sẽ không về biệt thự. Xong xuôi hắn liền chạy xe hướng khu nhà trọ.

Về tới phòng trọ, hắn ngay lập tức lôi ra vật dụng để tiến hành đun nấu nước thuốc.

Nhìn danh sách bao gồm một đống độc vật kỳ quái vậy thôi, chứ phương pháp điều chế cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là đổ cả vào nồi đất, sau khi thêm nước thì đun cho sôi rồi giảm nhỏ lửa.

Chú ý nước vơi còn nửa nồi thì lại thêm nước vào. Và chỉ cần qua ba lần thêm nước là hoàn thành.

Ngoài chuyện hơi tốn nhiều thời gian, thì mọi công đoạn đều rất đơn giản. Để mà so sánh thì chẳng khác biệt là mấy so với khi đun nấu các món ninh nhừ.

Nói thì là như vậy, nhưng khi nhìn vào đống độc vật gồm nọc rắn, gan cóc, rồi nguyên một con rết … Cao Cường ít nhiều cũng có một chút lăn tăn.

Bởi vì Cao Cường theo đại học là tây y hiện đại, chứ có phải y học cổ truyền đâu. Cho nên hắn làm quái gì có kiến thức kinh nghiệm liên quan tới đông y.

Tóm lại là hắn đang dựa hoàn toàn vào truyền thừa để rồi nấu thuốc một cách máy móc. Nấu xong có đạt tiêu chuẩn hay không thì chỉ có trời mới biết.

Thành ra cho Cửu ca uống vào rồi có bị lợn lành thành lợn què hay không thì.. hên xui.

Tuy biết hành vi của bản thân lúc này là rất vô trách nhiệm. Thế nhưng không làm liều thì Cao Cường cũng chẳng còn cách nào để mà cứu Cửu ca.

Nói cho bác sĩ biết đang có con Huyết Trùng bám vào trái tim Cửu ca sao? Họ không báo quan phủ đem hắn tống cổ vào trại tâm thần thì mới là lạ.

Mà cho dù đám y bác sĩ có tin vào lời nói của hắn thì cũng chẳng ích gì. Bùa ngải cái đồ chơi này không phải là thứ bọn họ có thể nhúng tay chữa trị.

Bởi chỉ cần một sai lầm nho nhỏ mà thôi, sẽ khiến cái thứ sâu bọ kia nổi điên lên.

Nó tợp cho một nhát vào trái tim là Cửu ca xong phim luôn rồi..

Ròng rã 6 tiếng đồng hồ phải chịu đựng mùi tanh hôi lan toả khắp phòng, rốt cuộc thì việc đun nấu nước thuốc cũng đã hoàn thành.

Cao Cường cẩn thận đem nước thuốc chắt lọc vào một chai thuỷ tinh, rồi mau chóng rời khỏi phòng trọ.

Lúc này cũng đã 12 giờ khuya, khi hắn chạy tới bệnh viện thì lưu lượng người qua lại trong khoa cấp cứu đã giảm bớt đáng kể rồi.

Cao Cường lặng im không tiếng động đi tới phòng mà Cửu ca nằm lại. Cũng chỉ có một người đồng nghiệp ở lại túc trực mà thôi.

Có điều bởi vì cả ngày làm việc vất vả mệt nhọc, cho nên người này đã sớm ngủ gật rồi, Cao Cường tiến vào mà không hề hay biết.

Cao Cường nhẹ nhàng đem chốt cửa khoá lại, rồi cẩn thận điểm huyệt phòng ngừa trường hợp người đồng nghiệp bất ngờ tỉnh lại.

Xong xuôi hắn mới yên tâm tiến lại giường bệnh, mở ra chai nước thuốc rồi rót từng chút từng chút một vào miệng của Cửu ca.

Tránh để Huyết Trùng nhận ra khác thường mà nổi điên lên, thì ngay cả khi Cửu ca có thức tỉnh cũng phải uống thuốc hết sức từ từ, huống chi gã hiện tại còn đang bất tỉnh.

Thành ra riêng cái việc rót nước thuốc thôi, cũng đã tiêu tốn hết nửa giờ đồng hồ.

Vừa hoàn thành cho Cửu ca uống nước thuốc xong, Cao Cường ngay tức thì vận chuyển chân khí chảy xuôi khắp cơ thể, rồi đứng yên tập trung toàn bộ tinh thần mà chờ đợi.

Rất nhanh đang nằm trên giường Cửu ca bắt đầu làm ra phản ứng. Mặc dù vẫn còn bất tỉnh như cũ, xong theo bản năng của cơ thể, gã ôm bụng liên tục lăn lộn qua lại.

Đứng nhìn cái cảnh này mà nhịp tim của Cao Cường tăng nhanh đến chóng cả mặt. Trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện nước thuốc đừng có mà gặp phải sai lầm nào.

Chứ tu luyện cho hoành tráng lắm vào, yêu ma quỷ quái còn chưa giết được một mống nào. Lại đi rót thuốc hại chết huynh đệ thì đúng là nhục nhã không biết để đâu cho hết.

May mắn là da dẻ của Cửu ca đến giờ vẫn chưa có bị biến đen, chứng tỏ gã không trúng độc. Như thế đồng nghĩa với tràng cảnh khủng khiếp gì đó là sẽ không có xảy ra.

Sau khi đã lăn lộn chán chê mỏi mệt, Cửu ca liền giống như một gã say rượu bí tỉ vậy. Trong vô thức nhoài người ra phía mép giường, rồi cứ thế há miệng liên tục nôn khan.

“Kécccc.. Kécccc..” – Từng tiếng rít bén nhọn từ trong cổ họng Cửu ca vọng ra.

Tiếng rít quỷ dị này khiến cho vị tu sĩ mới tập chơi như Cao Cường cảm thấy rợn hết cả người. Mề đay da gà da vịt gì đó phút chốc là nổi khắp toàn thân.

Tất nhiên đây không phải là tiếng rít do Cửu ca phát ra rồi. Mà là do nước thuốc ngấm vào máu của gã gây khó dễ khiến Huyết Trùng đau đớn kêu gào.

Tiếng rít vọng ra càng lúc càng lớn, báo hiệu Huyết Trùng bắt đầu tìm kiếm con đường rời khỏi cơ thể ngập tràn thứ máu khiến nó ăn không tiêu này.

Và chỉ sau vài phút ngắn ngủi, từ trong miệng Cửu ca bắn vọt ra một con bọ toàn thân màu đỏ sẫm, có kích cỡ tương đương với một đốt ngón tay.

Nhìn con bọ đỏ sẫm mang theo cái phong hào Huyết Trùng này, Cao Cường thật sâu hoài nghi gã chăn nuôi nó là một kẻ tinh thần đặc biệt có vấn đề.

Bởi vì trần đời có ai lại dở hơi đến nỗi bắt con bọ xít về mà nuôi thành bùa ngải thế này không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.