Dương Gian Phán Quan

Chương 55: Cách Bình Thúc Trở Về



Từ khoảng cách khá xa với biệt thự, Cao Cường đã trông thấy trước cổng lúc này đang đậu đỗ vài chiếc xe của lực lượng quan phủ, nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ nổi bật đặc chưng.

Kèm theo đó còn có vài chiếc xe cửa kéo chuyên dụng, cùng vài chiếc xe con dân dụng. Những chiếc xe này không rõ của những ai, nhưng có lẽ vì vội vàng nên đậu đỗ khá là bừa bãi.

Tiếp cận biệt thự hơn một chút, truyền tới tai hắn là hàng loạt âm thanh tiếng động ồn ào và hỗn tạp. Trong đó phải kể tới những tiếng khóc nấc khiến hắn nghe mà sống mũi cay xè.

Cao Cường vừa mới lách qua vài chiếc ô tô đậu đỗ ngang dọc trước cổng, thì có hai người trẻ tuổi mặc y phục quan phủ đứng ra chặn hắn lại, một trong số đó lên tiếng:

“Lực lượng quan phủ đang làm việc, nếu không có phận sự xin mời rời đi cho”

“Tránh ra” – Không chút khách khí, Cao Cường lạnh giọng đáp trả lại một câu.

Từ lần bị đâm thiếu chút là chết kia, quan phủ chức quyền trong mắt hắn chỉ còn là một đám rác rưởi. Hai gã lính quèn này không chịu biết điều, Cao Cường không ngại tàn độc một phen.

Hơn nữa trên đời không thiếu những nghịch lý, đơn cử như khi đối diện với những gã lính quèn kiểu này, ngươi càng nhân nhượng bao nhiêu thì bọn chúng lại càng được đà lấn tới bấy nhiêu.

Thế nhưng chỉ cần ngươi phủ đầu bằng một thái độ hống hách, bọn chúng liền co ro như một con chó.

Tất nhiên cũng cần phải có điều kiện tiên quyết, giống như Cao Cường đang ngồi trên chiếc Harley Davidson. Hắn gằn giọng một cái, hai gã lính quèn liền ngoan ngoãn tránh đường.

Chứ vẫn ngồi trên chiếc hai kỳ quen thuộc thì 100% đã ăn mấy cái dùi cui điện vào người.

Không còn bị cản trở, hắn liền cho xe tiếp tục chạy vào trong biệt thự. Chứng kiến cảnh Minh di vừa lau nước mắt, vừa điều động mấy người giúp việc đem treo những tấm vải trắng.

Phải kịch liệt kìm nén, hắn mới ngăn được nước mắt trào ra khỏi khoé mi.

Đem xe dựng ở sân, Cao Cường tháo khẩu trang xuống rồi tiến lại gần muốn cùng Minh di nói vài câu. Nhưng chưa kịp lên tiếng đã thấy Minh di phất tay ra hiệu bảo hắn vào nhà.

Cao Cường cũng hiểu tên nhóc Tiểu Dương lúc này mới là người cần được an ủi nhất. Vì vậy hắn hơi khẽ gật đầu đáp lại Minh di, rồi quay người tiến vào trong phòng khách.

Đập vào mắt hắn là hai cỗ quan tài to nhỏ khác nhau, được đặt ở chính giữa phòng.

Trong đó cỗ quan tài nhỏ và giản dị hơn, nắp tấm đậy kín. Chẳng cần phải mở ra để mà nhìn tận mắt, Cao Cường cũng thừa hiểu Bình thúc được đưa về trong cỗ quan tài này.

Vốn tưởng rằng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý để mà đón nhận biến cố. Xong thực tế lại không hề dễ dàng, hắn thấy trong miệng đắng chát, xoang mũi tắc nghẹt, và lồng ngực thì căng tức.

Cơ thể xuất hiện những phản ứng bất ổn, hoà quyện với những cảm xúc mất mát đau thương trong lòng. Chúng tạo thành một nỗi đau âm ỉ, để Cao Cường cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Chợt nghĩ bản thân mới chỉ bị cha mẹ bỏ rơi, đã buồn tủi biết nhường nào. Có điều cha mẹ của hắn vẫn còn sống ở trên đời. Và chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể cùng với họ hàn gắn.

Thế nhưng lần lượt từ mẹ rồi đến cha qua đời, phải đối mặt là rào cản lớn lao của Âm Dương cách trở, Tiểu Dương sẽ không bao giờ có được cơ hội để mà làm ra lựa chọn giống như hắn.

Đành rằng sinh ly tử biệt là điều mà ai cũng phải đối diện trong đời. Thế nhưng những trường hợp phải đón nhận quá sớm giống như Tiểu Dương lúc này thì số mệnh có hơi tàn nhẫn đi.



Nghĩ tới mất mát mà Tiểu Dương phải gánh chịu, đau thương trong lòng hắn lại càng thêm nhức nhối.

Nếu cũng bộc lộ ra ưu thương thì còn an ủi ai được nữa, nghĩ tới điểm này Cao Cường liền hít thở thật sâu để ổn định lại cảm xúc. Sau đó mới đưa mắt quan sát tình hình trong phòng.

Tại bàn tiếp khách có rất đông người, chia ra ngồi trên hai dãy ghế đối diện với nhau.

Một bên là gồm hơn chục người, trên thân mặc cảnh phục. Trong đó một người khá lớn tuổi đang tỉ mỉ giải trình về vụ việc của Bình thúc.

Bên còn lại cũng gồm hơn chục người, ngồi cúi gằm mặt ở chính giữa là Tiểu Dương với hai bên trái phải là hai vị lão niên đầu tóc đã bạc trắng.

Chẳng cần phải hỏi, Cao Cường cũng đoán ra được những người này là ông bà nội cùng với mấy người thúc bá họ hàng của Tiểu Dương.

Mà với khoảng cách địa lý xa xôi như thế, bọn họ lại có thể xuất hiện ở đây ngay lúc này, chứng tỏ vụ việc của Bình thúc không phải chỉ mới xảy ra.

Sợ rằng đã diễn ra ngay từ cái hôm mà hắn hắn bắt đầu có những dự cảm chẳng lành. Nhận biết điểm này Cao Cường trong lòng lần nữa thật sâu áy náy.

Đám người họ hàng của Tiểu Dương đau buồn thế nào không phải là chuyện Cao Cường quan tâm. Bởi vì lúc này sự chú ý của hắn đã dồn cả tới hai người.

Đầu tiên là Tiểu Dương vẫn ngồi cúi gằm mặt suốt từ nãy đến giờ.

Tuy đã kiềm chế để không phát ra một tiếng động nào, nhưng với bờ vai không ngừng run rẩy kia, đã tiết lộ cho Cao Cường biết Tiểu Dương tên nhóc này đang khóc.

Nỗi đau mất mẹ còn chưa nguôi ngoai, lại phải đón nhận thêm nỗi đau mất cha. Dù tính cách có mạnh mẽ đến mấy thì cũng khó mà tiếp thu nổi nỗi đau chồng chất này.

Huống chi Tiểu Dương chỉ là một cậu nhóc 14 tuổi, từ nhỏ tới lớn luôn được cha mẹ bao bọc kỹ càng.

Người thứ hai mà Cao Cường chú ý tới là Bình thúc. Hay nói đúng hơn là Bình thúc dưới dạng linh hồn.

Thẳng thắn mà nói thì ngay từ khi về tới trước cổng, Cao Cường đã lập tức cảm nhận thấy khí tức của một linh hồn li thể đang hiện diện bên trong biệt thự.

Phần nào đã đoán trước được vấn đề, nhưng khi nhìn thấy Bình thúc trong trạng thái hồn ma thế này, Cao Cường không tránh khỏi có chút mất bình tĩnh.

Bình thúc vốn lặng yên đứng đó, dõi nhìn Tiểu Dương bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương và không nỡ.

Có điều Cao Cường vừa tiến vào phòng, khí tức tu sĩ trên người hắn toả ra, doạ cho Bình thúc kinh hãi hoảng loạn thiếu chút thì hồn phi phách tán luôn rồi.

Kể cả khi đã nhận ra người tới là hắn, Bình thúc điệu bộ vẫn như cũ nồng đậm hoảng sợ. Tất nhiên không thiếu kèm theo ánh mắt bất ngờ đầy khó tin.

Vẫn biết đây chỉ là phản ứng theo bản năng của hồn ma mà thôi.

Thế nhưng bị hồn ma cực kỳ thân quen như Bình thúc dùng ánh mắt hoảng sợ mà nhìn hắn. Cao Cường xin thề có trời rằng cái tự vi này thật khó để mà nuốt trôi.

Như đã nói thì hắn hiểu đây là bản năng của hồn ma, cho nên không trách gì Bình thúc cả. Mà cũng may nháy mắt ra hiệu vài cái, Bình thúc đã bĩnh tĩnh hơn rồi.

Ổn định xong Bình thúc, Cao Cường lặng lẽ đi tới đứng sau lưng Tiểu Dương, những người ngồi ở dãy ghế này cũng không ai nhận ra sự hiện diện của hắn.

Mà ngay cả đám người mặc cảnh phục ngồi ở dãy ghế đối diện, cũng chỉ nhìn lướt qua hắn rồi thôi, không một ai lên tiếng thắc mắc hay hỏi han hắn cái gì.

Đáng tiếc trở về đã hơi muộn, thành ra Cao Cường không có cơ hội để nghe được nhiều.

Cũng chỉ loáng thoáng biết được phía quan phủ đã thành lập danh sách đối tượng tình nghi. Còn hung thủ thực sự là ai và có bao nhiêu kẻ thì còn phải điều tra thêm nữa.

Giải trình đầu đuôi vụ việc xong, bên phía quan phủ liền tiến hành thủ tục bàn giao thi thể lại cho người nhà của Bình thúc, đứng ra ký nhận là ông nội của Tiểu Dương.

Thủ tục xử lý rất nhanh gọn, và đám quan phủ đứng dậy rời đi cũng nhanh không kém.

Đến lúc này thì mấy người họ hàng của Tiểu Dương mới chú ý tới sự có mặt của Cao Cường. Một người thanh niên khoảng 24 25 tuổi cau mày, lớn tiếng mà hỏi:

“Ngươi là ai? Nếu là hạ nhân sao không đi làm việc đi? Đứng ở đây làm gì?”

Đối với cái thứ học đòi hống hách này thì ngay cả liếc mắt nhìn một cái thôi Cao Cường cũng lười làm.

Xung quanh lớn tiếng ồn ào khiến cho Tiểu Dương phải ngẩng lên xem xét. Vừa nhìn thấy Cao Cường đứng đó, Tiểu Dương hai mắt rưng rưng nghẹn ngào thốt ra:

“Cường ca, cha ta..”

Khẽ đưa tay xoa đầu Tiểu Dương, Cao Cường nhẹ nhàng lên tiếng:

“Muốn khóc thì cứ khóc ra, không cần phải kìm nén ở trong lòng. Khóc một trận cho nỗi đau này trôi đi, rồi sau đó hãy sống cho thật tốt. Như thế thì Bình thúc ở dưới kia mới có thể yên lòng biết chưa?”

“Hức.. Hức.. Oa.. Oa..” – Nghe những lời của hắn, Tiểu Dương rốt cuộc không kìm giữ thêm nữa. Toàn bộ cảm xúc đau thương ẩn dấu trong lòng, đều thông quá tiếng khóc tê tái mà đem bộc lộ hết ra ngoài.

Những người đang ngồi ở xung quanh, và cả Minh di vừa mới chạy vào, tất cả bọn họ đều bị tiếng khóc của Tiểu Dương tác động tới. Để rồi văng vẳng khắp phòng, là những tiếng khóc nấc nghẹn ngào.

Cao Cường đứng đó dùng tay vỗ về an ủi Tiểu Dương, cảm xúc trong hắn lúc này cũng chẳng tốt hơn những người khác là mấy. Chẳng qua là hắn kiềm chế lại được, nên mới không rơi lệ giống như họ.

Tiểu Dương khóc ngon lành khoảng 10 phút thì lăn ra ngủ. Cũng không phải là do Tiểu Dương có thể trạng yếu nhược nên vậy, mà là bởi Cao Cường len lét điểm huyệt khiến tên nhóc này ngất đi.

Không quan tâm đến những người xung quanh ý kiến thế nào, Cao Cường đơn giản nói với Minh di một câu. Rồi vác Tiểu Dương lên vai, cứ thế mang về phòng của tiểu tử này ở trên lâu hai.

Sắp đặt Tiểu Dương lên giường ngủ xong xuôi, Cao Cường về thẳng phòng của mình rồi khoá cửa lại.

Hắn lặng thinh đứng bên cửa sổ chờ đợi, và chỉ sau vài phút ngắn ngủi, một bóng trắng đi xuyên qua cửa mà tiến vào trong phòng. Tất nhiên không phải yêu ma quỷ quái nào xa lạ, mà chính là Bình thúc, người hiện tại đã chỉ còn là một hồn ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.