Dương Gian Phán Quan

Chương 71: Tình Cờ Được Biết



Hơn một ngày tiếp sau đó, Cao Cường lái chiếc Harley Davidson lao vào hết khung đường đất đá gập ghềnh này lại tới khung đường đất đá gập ghềnh khác.

Đám ngoại quốc đi phượt là chạy trên cao tốc quốc lộ, đằng này hắn lại cứ nhè đường núi mà chạy.

Nếu để cho người nào đó mê xe biết được việc này, chắc chắn sẽ chửi cho hắn không ra cái giống gì.

Được cái cũng biết xót xe lắm, để tránh làm xước xát này nọ, cho nên hắn đi với tốc độ khá là chậm. Bởi vậy mới mất hơn một ngày chỉ để thoát ra khỏi trăm dặm đường toàn đất và đá.

Rồi sau đó là xuyên qua mấy con đường mòn, đi ngang qua không ít thôn làng lớn nhỏ khác nhau. Cuối cùng hắn mới tiến nhập vào con đường liên xã chạy thẳng tới thôn Hưng Dương.

Nhìn từ xa đã có thể thấy phủ xanh phần lớn diện tích mặt bằng của thôn Hưng Dương, cũng như mấy thôn làng lân cận, là bao la bát ngát những vườn cây cho ra trái xum xuê trĩu cành.

Ngoài việc chăm bẵm vườn cây, chờ đến vào mùa vụ thì đem thu hoạch bán lại cho những thương lái tới thu mua.

Thì cũng như bao vùng nông thôn khác, thôn Hưng Dương còn kinh doanh thêm loại hình tiếp đón khách du lịch.

Chỉ cần chi ra tiền, là khách có thể thoải mái tiến vào thăm quan những vườn trái cây nơi đây.

Muốn rải chiếu tổ chức ăn uống vui vẻ cũng được.

Muốn chạy nhảy khắp vườn hái trái ăn no bể bụng cũng tuỳ.

Mà muốn tìm góc khuất để thậm thụt tình tứ thì cũng chẳng ai cấm.

Ăn theo hình thức du lịch thăm quan này, đương nhiên không thể thiếu những quán trọ, cùng với những hàng quán bán đồ ăn đậm chất hương vị làng quê, mọc lên nhan nhản.

Nhìn chung thì khách khứa đa phần là những nhóm thanh thiếu niên trẻ tuổi. Mục đích chạy tới những khu vườn kiểu này chủ yếu để tìm cảnh đẹp tạo dáng chụp vài bộ ảnh.

Chụp ảnh tại những vườn hoa rực rỡ muôn màu, nghe còn hợp tình hợp lý.

Chứ tạo dáng ưỡn ẹo trong những vườn cây ăn trái, Cao Cường cứ cảm thấy sai sai thế quái nào.

Nghĩ tới khu vực thành thị hiện giờ đang dần mất đi những khoảng không gian xanh.

Thay thế vào đó là những khu chung cư cao tầng, với những hàng cây vừa trồng xuống đã chết héo.

Cao Cường sâu sắc hoài nghi đây là nguyên do dẫn tới sở thích của đám thanh thiếu niên có vấn đề.

Nhưng không, hắn đã nhầm.

Hay nói đúng hơn là Cao Cường hiện tại có phần lạc hậu, không bắt kịp xu hướng sống ảo của giới trẻ.

Chuyện là sau khi thuê phòng để ở tạm trong vài ngày tới.

Cao Cường liền chạy đi thâm nhập vào những vườn trái cây xem xét một chút cho nó thoả trí tò mò.

Và khi nhìn thấy cái nhóm hơn chục thanh niên nam nữ ban nãy từng chạm mặt ở bên ngoài, hắn tức thì có cảm giác bị sốc không hề nhẹ.

Bởi vì bốn cô gái trong nhóm này, khi nãy còn mặc y phục áo thun bó sát nóng bỏng đến rực cả người.

Hiện tại lại khoác trên người chiếc áo yếm mỏng tang, loại y phục thịnh hành hơn trăm năm về trước.

Dù sao thì tạo hình chụp ảnh nghệ thuật, mặc y phục thời xưa làm mẫu cũng không có gì hiếm lạ cả.

Thế nhưng mấy ả nặc nô này mặt mũi phấn son loè loẹt, đầu tóc lại còn phun xanh phun đỏ là sao?

Cổ kim lẫn lộn lạc quẻ thì cũng thôi, đã vậy còn dưỡn dẹo diễn cực sâu.



Cứ phải ôm lấy cây cuốc, đứng tạo dáng ra điều đang xới cỏ làm đồng thì mới chịu.

Nghệ thuật ở đâu còn chưa thấy, chỉ biết lâu lâu mấy ả nặc nô này lại cố tình cúi nghiêng người một chút, khéo léo thông qua khe áo mà để lộ ra đôi gò bồng đảo căng tròn trắng mịn.

Cái tiết tấu chụp ảnh vô cùng hở bạo này chắc hẳn để đem về đăng tải lên trang cá nhân. Mục đích chính yếu là nhằm câu kéo và duy trì sự nổi tiếng ở trên không gian mạng đây mà.

Hệ luỵ của việc thích sống ảo là đây chứ đâu.

Cơ mà cũng phải thẳng thắn công nhận một điều.

Đó là cả bốn cô ả nặc nô này, từ khuôn mặt cho tới thân hình, đều xinh đẹp nóng bỏng đến doạ người.

Không biết đã từng nằm lên bàn phẫu thuật chỉnh sửa cái gì hay chưa. Chỉ biết thanh niên mới lớn như Cao Cường nhòm có chút xíu thôi mà đã thấy tưng tửng hết cả người rồi.

Có điều nữ nhân phái đoàn là đám chuyên gia trước sau bất nhất.

Chẳng hạn như mặc bikini che mỗi cái núm đi tắm biển, bị bàn dân thiên hạ săm soi thì tỏ ra tự hào lắm. Đến khi bị ai đó vô tình nhìn thấy đang mặc mỗi đồ lót thì lại chửi người ta là dâm tặc.

Cho nên mặc dù nhìn có chút thích mắt thật đấy, xong Cao Cường không ngu ngốc mà nán lại quá lâu.

Vả lại để mà so sánh thì nhan sắc của đám nặc nô này thua kém Huyền tỷ tới một ngàn tám trăm dặm.

Huyền tỷ khí chất đã đạt tới đẳng cấp thiên sinh mị lực phái đoàn. Chẳng cần phải chiêu trò phô trương lộ liễu khoe da khoe thịt, cũng thừa sức nóng đến nỗi cháy cả toà chung cư cao ốc.

Cơ mà.. WTF..

Thế quái nào trong đầu lại hiện lên hình ảnh Huyền tỷ với ánh mắt mị mị.. là sao???

Nếu như chỉ liên tưởng qua loa so sánh với hình ảnh mấy cô nàng nặc nô kia thôi thì cũng được.

Đằng này lại cứ so kè chỗ này chỗ kia, làm cho cảm giác rạo rực lại bùng phát càng thêm phần dữ dội.

Nữ nhân nguy hiểm nhất nói chung vẫn cứ là Huyền tỷ a.

Vừa tụng Độ Tâm Kinh để xua tan tạp niệm trong đầu, hắn vừa mau chóng rời khỏi chốn thị phi này.

Cứ đi một đoạn là Cao Cường lại gặp một nhóm khách du lịch.

Nhóm nhân số đông một chút thì rải chiếu ngồi xuống ăn uống hát hò.

Nhóm lẻ tẻ vài người thì thường dắt nhau chạy tung tăng hết chỗ này chỗ kia.

Có điều nhiều nhất vẫn cứ là những nhóm kết bè kết cánh rủ nhau đến đây tạo dáng chụp hình.

Nhìn chung là lưu lượng khách đến thăm quan du lịch khá là đông. Đồng nghĩa với việc những chủ vườn trái cây sẽ kiếm thêm được một khoản không hề nhỏ.

Nhưng cũng chính vì thế mà kéo theo những hệ luỵ không hề tốt chút nào.

Đầu tiên là rác thải quá nhiều, những thứ như mẩu tàn thuốc lá, túi nilong vỏ bánh kẹo, rồi thì chai lọ các loại.. Vứt bừa vứt bãi khắp nơi, đâu đâu cũng thấy.

Bẩn thỉu ô nhiễm môi trường, gây ảnh hưởng khá trầm trọng đến đất đai của những khu vườn.

Tiếp theo là khách thăm quan có thể vô tư vặt hái trái cây, bẻ cành lá, thậm chí là hoá thân làm khỉ leo trèo đánh đu trên cây.. Mà không hề có ai nhắc nhở.

Quậy phá nhiệt tình đến như vậy, thử hỏi cây trái trong vườn có thể không ra vấn đề được sao?

Tình hình cứ như thế này thì bảo sao cây cho ra trái sau từng năm lại càng lúc càng kém chất lượng.

Nếu không mau chóng đề ra phương án cải thiện và khắc phục. Thì những khu vườn trái cây này bị phế bỏ triệt để, chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Là những người có kinh nghiệm trồng cây lâu năm, chắc chắn những chủ vườn thừa hiểu tình hình xấu trước mắt. Chỉ là tại sao bọn họ mặc kệ thì rất khó nói.

Có thể là do mấy năm gần đây liên tiếp xảy ra tình huống nông sản cứ được mùa là lại mất giá. Đã thế thu hoạch xong, còn chẳng có ma nào chịu tới hỏi mua.

Thêm thắt vay mượn đầu tư ra số tiền không hề nhỏ, để rồi ngay cả vốn cũng chẳng thể thu hồi.

Đã vậy vương quốc cũng chẳng có ý ngó ngàng trợ giúp một cái gì cho những người nông dân cả.

Bờ vai nhỏ yếu gày guộc đã không thể tiếp tục gồng gánh được một nắng hai sương. Thì chuyện những khu vườn bị chủ của nó từ bỏ chăm sóc, là điều không lấy gì làm khó hiểu cả.

Mà nhìn cái trạng huống kẻ vào người ra tấp nập ở thôn Hưng Dương lúc này, dám chắc hầu hết những khu vườn trái cây đều đã và đang trên đà hướng tới con đường hoang tàn khô héo.

Thế nhưng đó là viễn cảnh mà những khu vườn không có thương lái hỏi mua phải đón nhận.

Chứ khu vườn đang có mối hợp tác bền vững lâu dài với một ông chủ trong thành phố lớn như Bình thúc, thì lại chẳng có lý do gì để mà cũng phải rơi vào tình cảnh cằn cỗi điêu tàn.

Vậy nên những điều mà Bình thúc hỏi thăm được là không hề sai lầm chút nào.

Cái gia đình đó 100% có vấn đề.

Và chính thành viên trong cái gia đình có 100% vấn đề này, cũng là những đối tượng mà cả Bình thúc lẫn Cao Cường đều đồng lòng đưa vào diện tình nghi có thể là hung thủ nhất.

Bởi không nắm được tình hình điều tra của quan phủ. Cũng muốn tráng vô tình chạm mặt với điều tra viên lởn vởn trong thôn, thành ra hắn không thể công khai thăm hỏi này nọ.

Tính tới tính lui Cao Cường đành giả trang thương lái để mà hỏi thăm đến vườn cây nhà họ Đoàn.

Buồn cười ở chỗ, Cao Cường hắn chỉ hỏi có mỗi đường đi mà thôi. Nào ngờ đâu cái người bị hỏi này lại cứ hồn nhiên vô tư đem hết những thói hư tật xấu của nhà họ Đoàn ra mà kể.

Bà mẹ nó.

Cái nhà họ Đoàn sống chắc phải thối kinh khủng thì mới ra cớ sự thế này đây.

Nói chung có được thông tin dễ dàng như thế thì Cao Cường tội gì mà không nghe. Vậy là hắn liền chuyển qua vai diễn một thanh niên hóng hớt đẳng cấp siêu cao thủ.

Vừa đứng tặc lưỡi cảm thán, lâu lâu lại ra điều kinh hô sợ hãi một phen.

Chả thế mà cái vị nhiệt tình chỉ đường này càng kể chuyện lại càng hăng. Thậm chí có vài chi tiết Cao Cường cảm thấy người anh em này hứng quá đà mà thêm măm thêm muối.

Giả dụ người ta nợ nần cờ bạc lô đề, là hàng xóm láng giềng nên ông biết được thì đã đành.

Đằng này ông lại còn nói gia chủ nhà họ Đoàn cặp kè với con dâu, nghe thôi đã thấy mùi hư cấu rồi.

Cặp kè với đại gia già 80 90 tuổi trong thành phố để sơ múi tiền bạc thì nghe còn thấy hợp lý đôi chút.

Chứ cặp với cái lão nông dân sắp 70 tuổi đầu thì được cái ích lợi gì? Tiền không có mấy, xí quách cũng chẳng còn. Có mà điên khùng siêu cấp mới lao vào trò chơi tình ái kiểu này.

Nhìn chung thì người anh em chỉ đường này có phét lác tới tận trời xanh cũng không sao cả. Những câu chuyện dư thừa, Cao Cường đã ngay tức thì âm thầm loại bỏ ra khỏi đầu.

Sau khi đem những thông tin quan trọng ghi nhớ lại cẩn thận. Cao Cường liền cùng người anh em này bắt tay cảm ơn rối rít. Cuối cùng giả bộ như không tìm tới nhà họ Đoàn nữa. Hắn quay lưng cứ thế đi theo hướng trở lại căn nhà nghỉ đã thuê phòng từ trước đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.