Nhà nghỉ mà Cao Cường thuê phòng treo lên cái bảng hiệu tự chế sơ sài gọi là cho có. Thực chất chỉ là căn nhà mái ngói ba gian cũ kỹ, có diện tích hơi rộng một chút.
Gian tận trong cùng, qua cải tạo chia tách thành bốn gian phòng nhỏ, rồi cho khách du lịch thuê với cái giá bèo bọt. Chỉ 7 bạc ở qua đêm và 10 bạc nếu thuê cả ngày.
Với cái giá này thì tất nhiên không thể đòi hỏi trong phòng phải có trang thiết bị tiện nghi hiện đại.
Chỉ có một chiếc giường đôi, một bộ chăn gối ga đệm, cuối cùng là một chiếc quạt cũng cũ kỹ như chính bề ngoài của căn nhà này vậy.
Cơ sở vật chất đơn bạc là như thế đấy, nhưng được cái phòng lại khá là sạch sẽ thoáng mát.
Với khung cửa sổ rộng mở có thể dõi nhìn hướng về những khu vườn trái cây ở phía đằng xa.
Cũng chính vì cửa sổ không bị đem đóng khung chuồng cọp kiên cố giống như bao nhiêu căn nhà nghỉ khác, Cao Cường mới lựa chọn thuê phòng tại nơi đây.
Mà đã mấy ngày liên tiếp, hết tu luyện thì lại tới chạy xe trên đường.
Đôi chút mệt mỏi nên về tới phòng, Cao Cường liền leo lên giường nằm ngủ một giấc.
Đến khi tỉnh dậy hắn nhìn đồng hồ thì đã là hơn 10 giờ khuya.
Vội vàng đánh răng rửa mặt, ăn tạm ổ bánh mì mua về lúc ban ngày cho đỡ đói.
Xong xuôi liền mau chóng thay đổi bộ y phục dạ hành, đem những vật dụng cần thiết gài trong người. Xác định mọi thứ đều đã ổn thoả, Cao Cường mới nhảy qua cửa sổ, lặng lẽ tiềm hành trong màn đêm.
Men theo bóng tối, rất nhanh thì Cao Cường tiếp cận với những khu vườn cây trái.
Trái ngược với sự ồn ào tấp nập lúc ban ngày.
Về khuya những khu vườn nhìn từ bên ngoài gây nên một cảm giác cô quanh đến lạnh hết cả người.
Làm vơi bớt đi sự tĩnh mịch của màn đêm, có hay chăng chỉ còn là những tiếng côn trùng kêu rả rích, hoặc lâu lâu có đàn chó nô đùa mà cất lên tiếng sủa inh ỏi từ đằng xa vọng lại.
Không chút ngần ngại, Cao Cường xâm nhập vào khu vườn trái cây ở gần nhất.
Cũng không phải hắn muốn mò mẫm cái gì ở những khu vườn này, mà là vì đường xá trong thôn quá vòng vèo. Xuyên qua những vườn trái sẽ mau chóng đến được nhà họ Đoàn hơn.
Vốn tưởng giờ này sẽ chẳng gặp phải ai, nào ngờ hắn mới xâm nhập có mấy chục mét thôi, đã tăm tia thấy một cặp nam nữ chui rúc dưới gốc cây ngồi thủ thỉ tâm sự tình ái mặn nồng.
Ban ngày nô đùa tung tăng còn chưa đủ, buổi tối còn dìu dắt nhau trải nghiệm vườn đêm?
Nếu mà chỉ có một hai cặp đôi hâm dở thích lọ mọ kiểu này thì chẳng phải điều gì đáng để nói.
Ngặt một nỗi rải rác trong mấy khu vườn, Cao Cường bắt gặp tới tận mấy chục đôi đang ngồi hú hí.
Trạng huống này gọi là điên có tập thể, điên có tổ chức đi ha?
Và nếu như mò mẫm vườn đêm là bởi vì bọn họ muốn duy trì một tình yêu đẹp như trong tranh.
Vậy thì Ok fine, xin được bật ngón cái tanh tách ngợi khen các vị.
Thế nhưng số lượng cặp đôi còn yêu đương kiểu ngoan hiền trong sáng, có thể thấy là cực kỳ ít ỏi. Hay nói đúng hơn thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Phần lớn là diễn ra những tràng cảnh mà trẻ em không nên thấy.
Nhẹ nhàng nhất cũng là hôn sít sờ soạng, vuốt ve mơn trớn đủ kiểu. Lời yêu thương mật ngọt đâu chẳng thấy, toàn là những câu liên quan đến bánh bao xôi thịt.
Bạo dạn hơn thì khỏi cần mô tả kỹ lưỡng, bởi tổng thể là một bức tranh với hai cơ thể trần trụi dây dưa.
Tận mắt chứng kiến nam nữ trần truồng chơi trò đánh dã chiến, nói thật là Cao Cường hơi sốc đôi chút.
Nếu như chỉ có một hai đôi cá nước thân mật, thì có thể hiểu là do cảm xúc thăng hoa hơi bị quá đà.
Đằng này lại có tận mấy chục đôi đồng thời làm ra chuyện hoang đường. Có thể nói đây không chỉ là vấn đề của riêng cảm xúc nữa.
Mà nó còn là hình ảnh phản ánh chân thực nhất lối sống của một đại bộ phận giới trẻ ngày nay.
Nhìn chung thì sống như nào là quyền tự do của người ta. Có hoang dâm vô độ như vua chúa thời xưa thì cũng chẳng đến lượt hắn ý kiến ý cò.
Cao Cường cũng chẳng hơi đâu đi phán xét nhân cách của những kẻ thích chơi thú nhún lộ thiên này.
Hắn chỉ là cảm thấy sở thích của bọn họ có phần hơi bị quái đản mà thôi.
Bởi vì nhà nghỉ bình dân đầy ra đấy.
Giường lớn đệm êm điều hoà mát rượi thì không vào.
Lại cứ thích đánh vần á ớ dưới gốc cây để muỗi nó đốt cho sưng người thì mới chịu.
Mà với cái việc thi triển Miêu Bộ để di chuyển cho nhanh nhất, thì thời gian để Cao Cường làm khán giả của mấy bộ phim con heo trình chiếu trực tiếp này là không nhiều.
Chỉ sau có vài phút ngắn ngủi, hắn đã chạy xuyên qua mấy khu vườn trải rộng tới hàng chục hecta.
Và rồi khoảng cách 300 mét ngay phía đằng trước, đập vào mắt hắn là mảnh đất vườn rộng lớn, nằm ở chính giữa là ngôi biệt thự hai tầng với ao cá nho nhỏ liền kề.
Theo như mô tả của người anh em lúc ban chiều, thì đây chính là ngôi biệt thự của nhà họ Đoàn.
Rộng rãi khang trang, xong đây là điều không có gì mà khó hiểu.
Bởi vì qua mấy chục năm buôn bán hợp tác cùng với vị đại gia như Bình thúc.
Nếu còn không dành dụm nổi tiền để mà xây được căn nhà tử tế thì mới là chuyện cần phải ngạc nhiên.
Tới đây tất nhiên không phải để dạo chơi ngắm cảnh, Cao Cường ngay lập tức tiếp cận với ngôi biệt thự.
Lặng yên không tiếng động gõ ngất xỉu đầu Becgie đang nằm hóng mát ở ngoài sân. Sau đó hắn liền tập trung thính lực để lắng nghe động tĩnh bên trong ngôi biệt thự.
Ngoài âm thanh bình luận trận đấu bóng đá phát ra từ ti vi, thì chẳng còn âm thanh nào khác nữa cả.
Nhất là đi kèm với đó, Cao Cường cũng chỉ cảm nhận được khí tức của đúng một người mà thôi.
Theo thông tin thu được ban chiều, hiện tại biệt thự nhà họ Đoàn có tất cả 5 người sinh sống.
Trong đó có vợ chồng lão gia chủ Đoàn Văn Đức, cũng chính là đối tác làm ăn của Bình thúc.
Rồi đến vợ chồng người con trai cả Đoàn Văn Tuấn. Sau cùng là tới con trai út Đoàn Văn Tùng.
Còn người con trai thứ hai là Đoàn Văn Tiến, vì mâu thuẫn nên đã ra ở riêng từ vài năm trước.
Có năm người sinh sống là vậy, thế mà lúc này lại chỉ có đúng một người và một con chó ở nhà?
Có điều cái người anh em nhiệt tình kia kể cho biết trước nhiều chuyện lắm. Thành ra Cao Cường cũng không quá ngạc nhiên khi chứng kiến tình cảnh trống vắng quạnh hiu này.
Phòng tránh trường hợp bên trong biệt thự có gắn camera an ninh.
Cao Cường liền trèo lên cây nhãn nhiều năm tuổi nằm bên hông nhà.
Sau khi từ cành cây nhãn bật nhảy sang tầng mái thượng, hắn dứt khoát bẻ gãy ổ khoá cánh cửa tum, rồi như thể u linh mà nhẹ nhàng xâm nhập vào bên trong ngôi biệt thự.
Âm thanh tiếng bình luận trận đấu bóng đá trên ti vi phát ra là khá lớn. Bởi vì nó là vọng truyền ra từ một căn phòng nằm ở ngay chính tầng 2 này.
Cẩn thận từng li từng tí một, Cao Cường chậm rãi men theo cầu thang mà đi xuống.
Cũng khá là may mắn khi người nhà họ Đoàn không lắp đặt hệ thống camera chống trộm. Xác định điểm này, Cao Cường liền yên tâm hơn mà lại gần căn phòng vang ra tiếng vi vi kia.
Cửa phòng cũng không có khoá, bên trong là một lão đầu dáng vẻ gầy còm lam lũ. Với làn da đỏ au vì cháy nắng, cùng mái tóc ngắn cũn đã ngả màu bạc phơ.
Khỏi cần hỏi cũng biết đây là gia chủ Đoàn gia – Đoàn Văn Đức.
Lão lúc này trên miệng phì phèo điếu thuốc lá, ngồi vắt vẻo hai chân mà xem trận bóng đá giao hữu được truyền hình trực tiếp trên ti vi.
Cái lão này nông dân nhưng có vẻ không được chất phác đây.
Chỉ vừa nhìn thấy lão, Cao Cường hai hàng lông mày chợt nhíu lại.
Hắn đang muốn xông vào thì thấy lão vớ điện thoại trên bàn và bấm gọi đi.
Cao Cường đành tạm thời dừng bước, cũng liền nghe thấy lão nói với vào trong điện thoại:
“Vào cho ta rung một trăm ngàn bạc”
Lúc vẫn còn đi học, không thiếu những lần Cao Cường nghe được đám bạn ngồi khoác loác với nhau về chuyện cá độ bóng đá.
Tuy không biết rõ chi tiết cá độ nó ra làm sao cả, nhưng tiếng lóng như chấp đồng banh, tài xỉu, rung.. thì hắn hiểu rõ rành rành.
Nghe người anh em kia kể rằng cái lão Đoàn Văn Đức này bóng bánh lô đề ác chiến lắm.
Thế nhưng có muốn cá độ thì cũng nên chờ bước vào mùa giải chính thức rồi hãy chơi nha.
Chứ nghiện cờ bạc đến nỗi trận đấu giao hữu cũng chơi khô máu thì đúng là hết thuốc chữa thật rồi.
Bảo sao lại bỏ bê chăm sóc, không thèm ngó ngàng gì tới vườn trái cây nữa luôn.
Cờ bạc mà, thắng liền ôm một núi tiền, bán trái cây cả đời cũng chưa chắc có được nổi.
Vả lại có rất nhiều người trong lòng vẫn luôn ôm mộng tưởng đổi đời chỉ sau một đêm.
Vì thế mà bất chấp việc bị luật pháp ngăn cấm, các loại hình cờ bạc vẫn đều đặn diễn ra nhan nhản.
Liều mình lao vào cuộc chơi đầy may rủi, để rồi phần lớn rơi vào hoàn cảnh lâm li bi đát.
Nào là nợ nần chồng chất khiến vợ ôm con bỏ đi, rồi thì đem của cải vật chất bán cho bằng sạch.
Đắng hơn cả là không còn khả năng chi trả nợ nần, ra đê nằm mơ mộng vẫn còn tốt chán.
Chứ bị chủ nợ dồn ép tới bước đường cùng, nghĩ quẩn nhảy cầu, vậy liền khổ vợ khổ con mà thôi.
Nói chung chơi bời thì ấm vào thân, ngu thì chết chứ không bệnh tật gì. Đối với những kẻ sống vô trách nhiệm kiểu này, Cao Cường hắn là không có thương xót gì hết.
Vả lại vấn đề của lão Đoàn Văn Đức này không nằm ở việc nghiện ngập cờ bạc.
Mà ở chỗ Cao Cường phát hiện vờn quanh cơ thể lão là một vòng oán khí mỏng manh.
Và nếu như chỉ có vậy thôi, Cao Cường sẽ ngay tức thì giải quyết lão mà báo thù cho Bình thúc.
Thế nhưng để cho Cao Cường cảm thấy có đôi chút sững sờ, đó là vì ngoài oán khí vờn quanh ra, thì cái lão này thế nào còn bị lây dính thêm cả âm khí ở trên người.
Như vậy khả năng lớn là Đoàn Văn Đức cái lão già này đã từng sát hại người nào đó.
Và có lẽ xuống tay một cách phi thường tàn độc.
Người bị hại bởi oán hận mà linh hồn không thể đi Âm Phủ báo cáo.
Trải qua một quá trình oán hận tích tụ mà biến đổi trở thành ác linh. Sau đó quay trở lại báo thù, nên mới khiến âm khí phơi nhiễm lên người của lão như thế này đây.