Cản trở hắn báo thù thì có mà là quan huyện cũng đừng trách tại sao đầu lại chảy máu.
Dứt khoát ý định trong đầu, Cao Cường tăng nhanh tốc độ nhắm hướng đông của thôn mà lao đi.
Sau khoảng 15 phút, trong tầm mắt hắn cuối cùng cũng xuất hiện căn nhà hoang mà lão Đoàn Văn Đức nhắc tới.
Không rõ căn nhà này của ai, và xây ở xa thôn thế này là có mục đích gì.
Xong đúng là nhà bị bỏ hoang có khác, từ xa đã thấy xuống cấp vô cùng trầm trọng.
Từ lớp mái ngói bạc máu thủng hết chỗ này chỗ kia, cho tới tường nhà cũng không thiếu vị trí bị đổ vỡ.
Đoán chừng có là vô gia cư phái đoàn cũng không dám trú ngụ ở nơi đây. Bởi vì không may mà nhà sập xuống một cái, đang nằm ngủ bị đè chết toi lúc nào cũng chẳng hay ý chứ.
Đã chạy tới nơi là vậy, nhưng Cao Cường lại chỉ có thể ẩn nấp từ xa quan sát.
Đơn giản là vì căn nhà hoang lúc này đang bị lực lượng quan phủ tiến hành bao vây phong toả.
Đầu tiên phải kể tới hơn mười chiếc xe chuyên dụng, trên nóc gắn đèn xanh đỏ nhấp nháy chói mắt.
Sau đó là tới vài gã lính quèn với dùi cui điện lăm lăm trên tay, đang đi lại vòng vòng giới nghiêm. Ánh mắt càn quét nhìn ra bốn phía, dè chừng bất chợt có người tiến đến nơi này.
Xong để Cao Cường phải ẩn nấp cẩn thận là cái đám cảnh quan đang xem xét gì đó bên trong căn nhà.
Nói đúng hơn là hai người đàn ông trung niên mặc y phục khác biệt hoàn toàn với đám quan quân còn lại.
Có thể nói hai người này mặc đồ với phong cách khá giống Cao Cường hắn.
Cả bộ đồ thuần một màu đen thùi lùi.
Khác biệt là họ mặc quần âu và giầy da bóng lộn, còn Cao Cường thì quần jeans và giày thể thao giá rẻ.
Và người ta là quang minh chính đại đi giải quyết công sự, nên đương nhiên không cần như Cao Cường phải đội nón lưỡi chai với đeo khẩu trang bịt kín mặt trông chẳng khác nào phường trộm cắp.
Y phục đen tuyền, trên bắp tay áo bên trái có thêu hai chữ CQ màu trắng lồng vào nhau.
Thêm nữa cả hai người này đều bộc lộ ra khí tức cương mãnh chỉ có ở võ môn tu sĩ.
Không sai được, đầy đủ tiêu chí chứng tỏ là người của lực lượng Cấm Quân.
Mặc dù mới lần đầu tiên nhìn thấy Cấm Quân thành viên, xong Cao Cường đã được biết không ít thông tin về cái lực lượng do Triều Đình thành lập và bồi dưỡng ra này.
Tất nhiên những thông tin này là từ Hổ lão rỉ tai nói cho hắn nghe.
Đầu tiên phải kể tới Cấm Quân được thành lập cho đến nay đã trải qua hơn trăm năm thời gian.
Toàn bộ phí tổn bồi dưỡng đều được Triều Đình bao tiêu chi trả từ A tới Z, cho dù nhỏ nhặt như là việc mua một cuốn giấy vệ sinh.
Và thành viên của Cấm Quân toàn bộ đều là tu sĩ, nhân số giao động trong khoảng mười triệu.
Tuy không biết con số cụ thể là bao nhiêu, nhưng để bao nuôi mười triệu tu sĩ thì hàng năm chắc chắc sẽ phải chi ra tiền tấn thì mới đủ.
Tốn kém nhiều tiền bạc là vậy, nhưng Cấm Quân được xây dựng không phải để phục vụ cho Triều Đình.
Mà là để duy trì trật tự của xã hội.
Để hiểu chính xác hơn thì là để ngăn chặn và xử lý những vụ việc do nhân sĩ giang hồ quậy phá gây ra trong xã hội của người thường.
Tu sĩ bật PK trong tầm mắt người thường, Cấm Quân chạy tới phong toả dọn dẹp.
Tu sĩ nguy hại cuộc sống của người thường, Cấm Quân chạy tới điều tra giải quyết.
Tóm lại thì Cấm Quân là lực lượng thực thi pháp luật, và đối tượng chịu chế tài là nhân sĩ giang hồ.
Giống như người thường nhìn thấy cảnh quan là e ngại, thì tu sĩ nhìn thấy Cấm Quân là xoắn quẩy.
Một phần vì thực lực thành viên Cấm Quân là khá cường.
Một phần vì Cấm Quân là lực lượng do Triều Đình thành lập.
Hai lý do này gộp lại, khiến ngay cả tu sĩ xuất thân danh môn đại thế lực, khi ra ngoài lịch lãm mà có chạm trán Cấm Quân thì cũng phải nói khẽ cười duyên khiêm nhường một chút.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Nên nhớ giang hồ là xã hội gồm toàn những kẻ vô pháp vô thiên.
Một khi đã tự tin thực lực bản thân đủ cường đại thì sao mà phải nể mặt kẻ nào?
Mà nói thẳng ra thì Cấm Quân cũng không đủ tuổi phá vỡ được quy tắc vận hành của giang hồ giới.
Trong cái vòng luẩn quẩn này, lỡ như gặp phải nhân vật cường đại khủng bố, thì Cấm Quân có cứng như kim cương cũng phải biết điều ngoan ngoãn mà mềm ra như sợi bún.
Chung quy thực lực vẫn là trên hết.
Ngươi tôn chỉ làm người quang minh lỗi lạc ư? Một tát xuống Âm Phủ mà truy cầu trở thành Thánh Nhân.
Nhìn chung thì Cấm Quân ra đời và tồn tại với một mục đích phi thường cao cả. Đây là điều không cần phải bàn cãi cho nó lãng phí nước bọt và thời gian.
Thế nhưng trên thế gian này, bất kỳ thế lực tổ chức nào cũng như nhau, đều phải đối diện với hiểm hoạ to lớn mang tên “Tham Vọng Nắm Giữ Quyền Lực”.
Càng là thế lực lớn mạnh cường đại bao nhiêu, thì việc âm mưu xây bè kết cánh, đấu đá hạ bệ triệt tiêu lẫn nhau lại càng thêm phần ác liệt và trầm trọng.
Ngay đến Phật Môn thanh tịnh luôn không màng thế sự, mà còn nhiều lần nảy nòi ra những pha tranh chấp vị trí phương trượng đến vỡ đầu chảy máu.
Thì chẳng có lý do gì mà một thế lực với nhiều thành viên tạp nham bá láp như là Cấm Quân, lại có thể tránh khỏi mối hoạ đấu đá tranh quyền đoạt vị.
Mà đã xây dựng bè cánh đấu đá lẫn nhau, thì chuyện âm mưu dơ bẩn, làm ra những hành vi hắc ám và thối nát là điều không thể nào tránh khỏi.
Bởi vậy, Cấm Quân có còn giữ gìn được mục đích cao cả của nó một cách toàn vẹn như khi mới thành lập hay không? Là điều vô cùng khó nói.