Dương Gian Phán Quan

Chương 91: Lại Vào Trung Tâm



Bởi ban ngày mọi người đi làm gần hết, cho nên đứng từ sân tầng mái thượng nhìn xuống khu nhà trọ, Cao Cường cũng chỉ thấy được lác đác có vài người mà thôi.

Có điều chỉ vài người như vậy cũng là đủ rồi.

Bởi với cái dáng vẻ tươi tỉnh khác hẳn với sự uể oải thường ngày của bọn họ.

Cao Cường đã có thể khẳng định đây là biến chuyển tốt từ việc nghe thấy tiếng niệm kinh đêm qua.

Kể ra cũng hơi đáng tiếc vì không tiện hỏi thăm tỉ mỉ, xong với những gì quan sát được phía bên dưới, phần nào đã khoả lấp được tính hiếu kỳ trong lòng hắn rồi.

Hài lòng với kết quả diễn ra trước mắt, Cao Cường đeo cặp xách lên vai rồi chậm rãi xuống dưới lấy xe.

“Em ơi có bao nhiu nhiu nhiu? Sáu mươi năm tủi đời đời đời..”

Chỉ là vừa bước chân xuống khỏi cầu thang, Cao Cường hắn liền nghe được một giọng hát có thể nói là kinh tởm đến không thể nào kinh tởm hơn được nữa.

Bởi vì giọng đã già chát thì chớ, lại còn còn cố tình hát theo kiểu điệu đà.

Và chủ nhân của giọng hát tởm lợm này không phải ai khác mà chính là Trương thúc.

Cao Cường nhìn tới thì thấy Trương thúc hôm nay đặc biệt có tinh thần. Mặt mũi hồng hào như kiểu vừa ăn mấy thùng hồng sâm xịn đét nhập khẩu vậy đó.

Không những hát vang yêu đời, vị thúc thúc chủ nhà hôm nay còn cầm chổi tung tăng quét sân.

Mọi hôm ngủ có mà mất xác, hôm nay giữa trưa trời nắng vỡ đầu chạy ra quét sân?

Tiết tấu còn kinh dị hơn cả phim ma.

Tuy đã phần nào hiểu ra nguyên nhân, xong Cao Cường vẫn chạy tới hỏi thăm xem sao:

“Qua trúng lô hay sao mà hôm nay Trương thúc trông có vẻ yêu đời thế?”

Trương thúc cười ha hả mà đáp:

“Được vậy đã tốt, đáng tiếc không phải”

Cao Cường trợn mắt ngạc nhiên, há hốc miệng:

“Thế sao tự nhiên giữa trưa chạy ra quét sân hát hò? Hay là Trương thúc ăn nhầm cái gì bậy bạ?”

“Vèo..”

Âm thanh xé gió vang lên, đương nhiên là Trương thúc cầm chổi quất tới, đi kèm mở miệng mắng chửi:

“Thằng nhóc ngươi đứng lại cho ta. Thứ con cháu mất dạy”

“Vèo.. Vèo.. Vèo..”

Cao Cường vừa né vừa cười ha hả mà đáp:

“Ta thấy Trương thúc hôm nay tinh thần đặc biệt tốt. Trợ hứng để Trương thúc ngài vận động một hai a”

“Vèo.. Vèo.. Vèo..”

Quật thêm vài cái mà không có tác dụng gì, Trương thúc dừng lại thở phì phò và mắng:

“Tiên sư nhà ngươi, mệt quá, không chơi nữa”

Dứt lời Trương thúc liền ném chổi xuống sân, đi trở về chõng tre ngồi rót trà mà uống lấy uống để.

Cao Cường ngay tức thì chạy tới gần, ra vẻ tỏ mò tiếp tục hỏi:

“Cơ mà Trương thúc có chuyện gì vui sao? Ta thấy thúc hôm nay tươi tắn như trẻ ra vài chục tuổi a”

Đặt chén trà xuống, Trương thúc trợn mắt quát:

“Trẻ cái tiên sư cha nhà ngươi, bớt nịnh hót bậy bạ”

Dư thừa sự kiên nhẫn, Cao Cường cũng ngồi xuống rót nước, lần nữa hỏi dò:

“Vậy phải có nguyên nhân gì Trương thúc mới khác biệt vậy chứ? Truyền đạt cho ta xem và học tập với, dạo này quá nhiều chuyện mệt mỏi”

Trương thúc ngó dáo dác xung quanh một hồi, sau đó tấm tắc mà nói:

“Kể ra có khi ngươi tưởng ta điên. Chả là đêm qua như mọi khi ta luôn trằn trọc khó ngủ, tự nhiên nghe được âm thanh như kiểu thầy chùa tụng kinh vậy đó. Nghe thì đếch hiểu gì nhưng ta lại cảm thấy dễ chịu vô cùng, rồi ngủ mất lúc nào chẳng hay. Đã thế còn ngủ một mạch tới tận 9 giờ sáng mới dậy”

Cao Cường giữ nguyên dáng vẻ ngạc nhiên mà tiếp tục hỏi:



“Thế rồi cảm thấy cơ thể thoải mái đầy sức lực, cho nên Trương thúc mới chạy ra quét sân?”

Trương thúc vỗ đùi đến đét một cái, gật đầu như gà mổ thóc mà đáp:

“Tiểu tử ngươi đoán không sai. Bà mẹ nó, quá kỳ lạ rồi. Chốc nữa ta phải đi một vòng hỏi xem đêm qua phòng nào mở phát cái âm thanh đó lên mới được”

Chưa rõ cảm nhận của Trương thúc chỉ là ảo giác về mặt tinh thần, hay cơ thể thực sự thu được chỗ tốt. Xong có hỏi thêm e cũng chẳng thu được kết quả gì.

Bởi vậy Cao Cường liền giả bộ xem đồng hồ và nói:

“Ài, muộn giờ mất. Ta phải ra ngoài có công chuyện, Trương thúc ngồi trà nước thong thả”

Thấy hắn vội vàng, Trương thúc liền hỏi với theo:

“Tiểu tử ngươi đi đâu? Tìm việc làm?”

Cao Cường ngoái lại cười đáp:

“Cũng có thể coi là như vậy”

Trương thúc với tay lấy cái điếu cầy, xong nghĩ vụt chỉ tốn công vô ích nên buông ra rồi chửi đổng:

“Tiên sư nhà ngươi, tìm việc thì nói là tìm việc, lại còn coi như? Mau cút cho khuất mắt”

“Hắc hắc” – Để lại một tràng cười trêu tức Trương thúc, Cao Cường mau chóng chạy biến đi lấy xe.

---

Vậy là sau gần 2 năm, rốt cuộc Cao Cường lần nữa xuất hiện tại khu vực trung tâm thành phố Tân Long.

“Gằn.. Gằn.. Gằn”

Tiếng động cơ nhức óc của chiếc xe hai kỳ dế nhũi mà hắn cầm lái, khiến không ít người đi đường nghe thấy phải lập tức dạt sang bên mà né tránh.

Cũng không phải do chiếc xe này dáng vẻ tàn tạ.

Càng không phải do Cao Cường trông giống đầu trộm đuôi cướp.

Mà bởi vì không giống như vùng ven đô xe hai kỳ chạy nhan nhản như lợn con.

Tại trong khu vực nội thành, xe hai kỳ vô cùng hiếm gặp. Đã vậy nó lại còn là hình ảnh độc quyền của đám choai choai chuyên đua xe trái pháp luật.

Đã từng thấy hình ảnh những đoàn xe mấy chục chiếc phóng cứ như bay. Hết lạng lách đánh võng, lại tới quẹt chân chống xuống đường toé cả lửa.

Nói thật là khi xưa Cao Cường cũng thấy sợ hết vía với cái team đua xe này đấy.

Lơ ngơ mà bị tông cho một cái, gẫy tay gẫy chân cũng thôi. Chứ chấn thương sọ não ngu si đần độn, hoặc lăn đùng ra chết thì xong phim luôn rồi.

Tuy hiểu rõ nguyên nhân là vì sao, xong cứ bị nhìn tới bằng cái ánh mắt không được thiện cảm thế này, Cao Cường trong lòng ít nhiều có chút khó chịu.

Là kẻ khác có lẽ sẽ làm ngơ coi như không thấy.

Chứ còn Cao Cường đã bực lên là phải đáp trả.

“Gằn.. Gằn.. Gằn..”

Và thế là team đi đường bị một phen mất hồn bạt vía.

Chiếc xe hai kỳ vừa rồi vẫn chạy tử tế là thế, lúc này bỗng hoá thành con ngựa bất kham, không những phóng nhanh vượt ẩu, lại còn điên cuồng lạng lách.

Có điều Cao Cường cũng không phá bĩnh trên đường được bao lâu.

Bởi chạy xe với tốc độ quá nhanh cho nên chẳng mấy chốc thì đã đến nơi mà hắn muốn tới rồi.

Nơi hắn từng la cà vào bữa trưa, và đó chính là khu dân cư nằm liền kề cổng phụ của Y Đại Tân Long.

“Cao Cường?”

Vừa đỗ xe trước cửa quán xôi thịt trước đây hay ngồi ăn trưa. Bỗng nhiên sau lưng có người réo gọi, khiến Cao Cường không khỏi nghi hoặc ngoái lại nhìn xem.

Đi tới là một nhóm gồm ba cô gái trẻ trung và xinh đẹp.

Từ hành động vẫy tay thì người vừa lên tiếng gọi hắn là cô gái đi ở đằng trước.

Theo cảm nhận của Cao Cường thì cô gái này nổi trội hơn cả. Là một vẻ đẹp từ sự pha trộn giữa một chút mi thanh mục tú cùng với một chút kim chi ngọc diệp.

Y phục bình dân trên người cũng không che lấp nổi thần thái sang chảnh. Đoán chắc tiểu thư lá ngọc cành vàng nào đó giả heo ăn thịt hổ tại Y Đại Tân Long đây mà.

Thế nhưng Cao Cường xin thề rằng hắn không hề quen biết nàng ta. Cả hai cô nàng đi phía sau nữa, hắn cũng chẳng có nửa xu ấn tượng hình ảnh nào trong đầu.

Rất nhanh ba cô gái này đi tới trước mặt hắn.

Cô gái lên tiếng gọi khi nãy không thiếu đưa mắt càn quét nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần. Sau đó mới trưng ra cái vẻ mặt đầy khó tin mà hỏi:

“Thật sự là Cao Cường đấy chứ? Thay đổi cũng nhiều quá đi”

Trông mặt mũi sáng sủa chẳng đến nỗi nào, thế mà lại nhìn ngó người khác như kiểu đang xem xiếc khỉ?

Khỏi phải nói, Cao Cường trong lòng ngay tức thì cảm thấy hết sức phản cảm với cô nàng xinh đẹp này.

Cao Cường vốn định quay người đi thẳng, xong cư xử như thế thì bất lịch sự quá rồi.

Bởi vậy hắn đành lạnh nhạt mà hỏi:

“Ngươi là ai a?”

Dám chắc chưa từng có ai đối đáp với nàng ta bằng cái thái độ hờ hững giống như hắn đi.

Chính vì thế hắn vừa lên tiếng thôi, đã khiến nàng ta cùng đồng bọn ngay lập tức ngây người như phỗng.

Vốn tưởng tính tình tiểu thư, chắc hẳn sẽ phải mở miệng mắng chửi sỉ vả mới đúng. Nào ngờ mấy cô nàng này liếc nhau một cái, rồi đi tới bao vây hắn lại.

Cảm giác không ổn xộc lên đầu, Cao Cường sửng sốt vội hỏi:

“Các ngươi đây là tính làm cái gì?”

“Vèo.. Vèo.. Vèo..”

Ba bàn tay ngọc ngà nhằm thẳng lên người hắn mà quất tới.

Muốn né tránh nào có khó gì, nhưng làm vậy là sẽ biến thành siêu nhân trong mắt đám người xung quanh đây đấy. Hắn đành thở dài mà đứng yên chịu trận.

“Bốp.. Bốp.. Bốp..”

Ba bàn tay rốt cuộc đánh lên người hắn, đi kèm với đó còn có âm thanh ba cô nàng này khẽ kêu:

“Ui da..” “Ui da..” “Ui da..”

Với thể chất đạt tới Cương Khí cảnh trung kỳ, Cao Cường không cần phòng bị phản kháng, cơ thể vẫn cứ là rắn chắc không thua kém gì hòn đá tảng.

Mấy cô nàng này đánh tới thì khác nào đem tay đập lên một bức tường cơ chứ. Nhìn bọn họ ôm tay nhảy choi choi trông vừa tội nghiệp lại vừa buồn cười.

Cao Cường không khỏi bất đắc dĩ lên tiếng:

“Cái này không phải tại ta nhé. Là do các ngươi tự làm tự chịu”

Hắn không nói thì thôi, vừa thở ra một câu là ngay lập tức khiến mấy cô nàng này tức muốn nổ phổi.

Ai mà chả biết là do mấy người các nàng tự làm tự chịu. Thế nhưng cơ thể của hắn quá cứng rắn, cho nên hắn cũng phải chịu một phần trách nhiệm chứ?

Mấy cô nàng này vô duyên vô cớ đánh người, không tự kiểm điểm đi, lại còn dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm tới? Cao Cường nhíu mày hỏi lại:

“Rốt cuộc thì các ngươi là ai mới được đây này? Ta thôi học đã quá lâu rồi. Các ngươi phải nhắc nhở thoáng một cái thì ta mới biết đường mà nhớ ra chứ?”

Hắn vừa dứt lời, cô gái ban nãy gọi tên mới tức giận mà nói:

“Hừ, ngay tới lớp trưởng cũng không nhận ra, đáng đời bị đuổi học”

Một cô gái đi cùng cũng xen vào mà nói:

“Uổng công ngày đó chúng ta cùng với lớp trưởng chạy đi tìm ban giám hiệu giúp ngươi cầu tình. Hừ”

Cô gái còn lại cũng chen lời:

“Quá vô ơn. Hừ”

WTF?

Cái tình huống quỷ gì đây?

Tự nhiên cầu tình cầu tội cái quái gì đây?

Cao Cường cảm thấy sạn trong đầu lại muốn hoá sỏi rồi. Bởi vì hẳn thật sự không hiểu mấy cô nàng này là đang điên điên khùng khùng cái gì.. Lẽ nào bọn họ tập thể đến tháng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.