Dương Gian Phán Quan

Chương 94: Thuê Nhà



Cao Cường cảm thấy rất là khó hiểu, phi thường khó hiểu, cực độ khó hiểu. Bởi diện mạo bên trong căn nhà trái ngược hoàn toàn với hình ảnh nhuốm màu rêu phong bên ngoài.

Trước tiên phải kể tới khoảng sân lát gạch đỏ bằng phẳng sạch sẽ, rộng rãi và thoáng mát.

Với bốn phía xung quanh sân bài trí mười chậu hoa cây cảnh khác loại. Ở góc sân hướng gần cổng thậm chí còn có cái ao nhỏ, dưới làn nước trong vắt là đàn cá chép vàng tung tăng bơi lội.

Tiếp theo đó khi nhìn tới gian nhà chính giữa thì Cao Cường lại càng thêm sốc hơn.

Theo bố cục truyền thống thì đây phải là gian thờ, xong hiện tại đã được cải tạo thành phòng khách.

Nhìn vào bộ sập gụ tủ chè, cùng với những bức tranh sơn mài, tranh khảm trai treo trên tường. Thì chẳng có gì đáng nói, bởi đây cũng chỉ là căn phòng kiểu cách năm tháng xưa cũ mà thôi.

Thế nhưng còn có một điểm khác biệt.

Đó là sắp đặt dọc hai bên theo lối từ cửa vào, là hai hàng bàn ghế đơn chiếc.

Rồi thì chính giữa tận cùng của căn phòng, nằm chình ình một chiếc ghế thái sư to bự chảng.

Cao Cường không khỏi liếc nhìn lão giả chủ nhà một cái. Hắn rất muốn hỏi lão có phải nhiễm nặng phong cách của phim kiếm hiệp ba xu hay không mà chơi cái phòng khách kiểu chấm phẩy thế này?

Có điều lão bày biện phòng khách theo phong cách tiên hiệp cũng được luôn đi.

Vấn đề quan trọng là với căn nhà như thế này mà cho thuê có 1000 bạc một tháng thì quá hoang đường.

Cao Cường tự hỏi nếu thực sự gặp kẻ lừa đảo thì phải nên làm thế nào đây? Chứ đánh tới một quyền chỉ sợ lão giả này cũng xong phim luôn rồi đấy. Không phù hợp bạo lực giải quyết một chút nào.

“Tiểu tử, ngươi thấy căn nhà này thế nào?”

Giọng của lão giả truyền tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Cao Cường nhìn lên thì thấy lão giả đang ngắm nghía hắn bằng ánh mắt đầy cổ quái.

Oái oăm ở chỗ, Cao Cường cũng đang thấy phi thường cổ quái đây. Bởi theo cảm nhận của hắn thì lão giả này chẳng có điểm nào giống như dân lưu manh chuyên lừa đảo cả.

Quyết định thăm dò một chút, bởi vậy Cao Cường liền lên tiếng:

“Trước tiên ta là Cao Cường, xin hỏi ta nên xưng hô với lão nhân gia ngài thế nào?

Lão giả đưa tay vuốt chòm râu bạc trắng, cười tít cả mắt mà giới thiệu:

“Ta họ Hoàng, thấy nể mặt, tiểu tử ngươi có thể gọi một tiếng Hoàng lão”

Cao Cường ngay tức thì gật đầu, rồi nghiêm túc nói ra:

“Hoàng lão, ta xin nói thẳng căn nhà này không có điểm nào để mà chê cả. Thế nhưng giá cho thuê rẻ mạt đến không tưởng, ta có điểm không được yên tâm cho lắm”

Hoàng lão cũng không tỏ ra thái độ phật lòng.

Lão đưa tay ra hiệu rồi cả hai cùng ngồi xuống luôn tại bộ bàn ghế đơn ngay gần cửa.

Sau đó Hoàng lão từ chiếc túi vải đeo trên người, lấy ra một tập hồ sơ, vừa lật mở vừa giải thích:

“Kể ra thì có chút dài dòng, nhưng đây thực sự là căn nhà của ta, thừa hưởng từ cha ông để lại. Đáng lý ra nó sẽ được tiếp tục lưu truyền xuống thế hệ con cháu của ta sau này đấy”

“Đáng tiếc cái dự luật bảo tồn không ra làm sao kia khiến cho đời sống hạn chế đủ đường. Từ vài năm trước nhi tử của ta liền đã đưa thê tử của hắn chuyển đi nơi khác sinh sống”

“Chỉ còn lão đầu tử ta vì không nỡ rời bỏ nơi đã gắn bó cả đời người nên nán lại. Có điều hàng xóm xung quanh dần chuyển đi bằng hết, ta cũng nghĩ tới việc đoàn tụ với con cháu”

Cao Cường nhận lấy tập hồ sơ mà Hoàng lão đưa tới.



Bên trong gồm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, sổ sách cùng một vài giấy tờ liên quan tới căn nhà. Và còn đi kèm cả giấy tờ tuỳ thân của Hoàng lão nữa.

So sánh đối chiếu thì không có sai sót gì cả, căn nhà này chủ sở hữu đúng thật là Hoàng lão.

Đương nhiên nếu như Hoàng lão lừa đảo chuyên nghiệp đến độ làm giả giấy tờ thì Cao Cường xin quỳ.

Đưa trả tập hồ sơ cho Hoàng lão, Cao Cường thuận tiện nói ra nghi hoặc của mình:

“Ta hiểu những căn nhà thuộc diện bảo tồn muốn bán cũng khó. Nhưng nhà của Hoàng lão ngài điều kiện rất tốt, cho thuê cái giá chỉ 1000 bạc không phải là quá rẻ rúng rồi sao?”

Hoàng lão nhìn quanh gian phòng khách một lượt, rồi mới từ tốn nói ra nguyên do:

“Lão đầu ta cho thuê giá thấp như vậy, vì còn có điều kiện đi kèm. Ta muốn khách thuê hứa hẹn sẽ gìn giữ căn nhà thật tốt. Ta không muốn di sản của tổ tiên lưu lại bị phá hư”

“Ý tứ của ta chỉ có mỗi như vậy thôi, nhưng có lẽ mọi người đều cho rằng ta là lừa đảo. Tin đăng mấy tháng mà có mỗi tiểu tử ngươi là người duy nhất gọi điện tới hỏi xem nhà”

Cao Cường một lần nữa cổ quái nhìn lão đầu này mà hỏi:

“Biết vậy sao Hoàng lão ngài không tâng giá lên một chút? Hoặc ghi chú cho rõ ràng hơn? Chứ tin rao vặt vỏn vẹn có mỗi nhà rộng cho thuê 1000 bạc, ta là rảnh chứ không đã chẳng ghé qua”

Hoàng lão mặt đầy bất đắc dĩ mà giải thích:

“Ta cũng tính nhờ người sửa lại tin đăng, xong thấy làm thế có hơi kỳ cục. Sau cùng liền mặc kệ, có ai hỏi thuê thì coi như là hữu duyên đi. Cuối cùng đã có tiểu tử ngươi tìm đến hỏi thuê đó thôi”

Có thể yên tâm không vướng phải lừa đảo, Cao Cường liền xúc tiến việc thuê nhà:

“Hoàng lão, nhà ta là muốn thuê. Ngài cũng có thể yên tâm, ta đảm bảo sẽ giữ gìn căn nhà thật tốt”

Hoàng lão cũng không tỏ ra thái độ gì đặc biệt, chỉ đơn giản gật đầu và nói:

“Vậy giờ để ta dẫn ngươi đi xem một vòng, xong rồi ký hợp đồng sau”

Sau đó dưới sự dẫn lối của Hoàng lão, Cao Cường được xem qua một lượt bố cục của căn nhà.

Tổng diện tích căn nhà lên tới 300 mét vuông, bởi vậy ngay cả bốn gian phòng ngủ cũng khá rộng rãi. Gian phòng bếp cũng không đến nỗi nào, nhìn chung đều ổn thoả.

Điểm chưa được là cả căn nhà chỉ có duy nhất một gian phòng tắm, cùng với một nhà vệ sinh. Sinh hoạt gia đình đông người, khó tránh khỏi gặp phải tình huống bất tiện.

Có điều Cao Cường là độc thân cẩu phái đoàn, tình huống bất tiện là không thể nào xảy ra được rồi.

Còn một điểm mà Hoàng lão kêu ca than phiền đó là thiếu hệ thống nước sạch. Ăn uống tắm rửa giặt giũ đều phải dùng nước giếng khoan, không được đảm bảo cho lắm.

Tu sĩ như Cao Cường lại càng không cần lo nghĩ vấn đề này. Lâu lâu treo một tấm Tịnh Hoá Phù vào bể chứa, có thể múc nước uống luôn mà chẳng cần phải đun cho sôi.

Đi xem đủ một vòng, Cao Cường và Hoàng lão lần nữa trở lại phòng khách.

Trong khi Hoàng lão mở túi để lấy hợp đồng, thì Cao Cường nhìn vật dụng xung quanh và hỏi:

“Hoàng lão, ngài đã sớm chuyển tới ở với thân nhân, sao không mang đồ đạc theo luôn?”

Hoàng lão mặt già có chút đỏ lên, đem đặt bản hợp đồng xuống bàn, ngượng ngùng trả lời:

“Đồ đạc chính thức trong nhà đã theo nhi tử ta chuyển đi từ mấy năm trước luôn rồi. Đây là lão đầu tử ta mua về dùng tạm, trông bóng bẩy vậy thôi chứ toàn là đồ mỹ nghệ rẻ tiền”

Bảo sao thay vì bộ bàn ghế quây thông thường, lại bày biện theo phong cách kiếm hiệp lạc quẻ kiểu này. Cao Cường thiếu chút che mặt vì cảm thấy bó tay với Hoàng lão luôn đấy.

Rất nhanh hợp đồng thuê nhà được hoàn tất ký kết.

Cao Cường toàn quyền sử dụng căn nhà tam hợp viện này với thời hạn một năm. Sau này có gia hạn thêm hay không thì là chuyện để sau này rồi tính.

Giá thuê đương nhiên là 1000 bạc một tháng, điện đóm phát sinh dùng hết bao nhiêu tự đóng.

Cao Cường một lần giao luôn cho Hoàng lão 6000 bạc. Trong đó gồm có 3 tháng tiền nhà, cùng với khoản tiền đặt cọc. Thủ tục cũng chỉ có như vậy.

Hoàng lão giao cho hắn một chùm chìa khoá, dặn dò thêm vài câu rồi gọi xe taxi và rời đi.

Mặc dù Hoàng lão cư xử thản nhiên như thể không có gì, nhưng Cao Cường thừa hiểu rằng tiểu khu đổ nát này chắc hẳn còn có vài điểm khuất tất nào đó.

Đơn cử như việc Hoàng lão không hề nhắc tới thủ tục đăng ký tạm trú tạm vắng. Điều này chứng tỏ phía quan phủ đã hoàn toàn bỏ mặc tình hình trị an nơi đây.

Không bị pháp luật quản chế, kéo theo những hệ luỵ gì thì chẳng cần nói rõ ra vẫn thừa sức hiểu được.

Có điều Cao Cường không ngại sống ở nơi trị an bất ổn. Loạn một chút cũng chẳng sao cả, bởi hắn cần chính là cái môi trường sống quản lý lỏng lẻo thế này.

Đây là lý do Cao Cường làm như như không biết, để mặc Hoàng lão tưởng bở đã qua mặt được hắn.

Cao Cường cũng không nghĩ tới mau chóng thuê được nhà thế này đâu.

Hắn tạm thời còn phải ở thêm vài ngày ở nhà trọ cũ, một mặt chuẩn bị thêm vài thứ, một mặt tính toán để còn lựa lời báo cho Trương thúc biết sẽ chuyển đi.

Mà đột ngột báo chuyển nhà thế này, kiểu gì cũng bị Trương thúc mắng cho té tát một phen. Mới nghĩ đến thôi mà Cao Cường đã thấy nhức hết cả đầu.

---

Bar karaoke Black Dragon, một tụ điểm ăn chơi có tiếng tại trung tâm thành phố Tân Long.

Lúc này trong gian phòng VVIP A3 tại tầng 5, một nam thanh niên đang ngồi nhấm nháp ly rượu ngoại.

Ngồi hai bên trái phải của hắn là hai nữ nhân viên phục vụ trẻ trung xinh đẹp. Các nàng trên thân bó sát lấy bộ y phục mỏng manh kiệm vải. Những vị trí nhạy cảm tế nhị gần như để lộ ra hoàn toàn.

Ngoài việc mặc y phục hở hang, động tác cử chỉ của các nàng cũng đậm nét kích dục.

Xong nam thanh niên chỉ ngồi lặng yên uống rượu. Các nàng ưỡn ẹo thế nào, hắn chẳng hề quan tâm.

“Cạch” – Cánh cửa gian phòng đột ngột nhẹ nhàng kéo mở.

Ngay sau đó một trung niên nam tử tiến vào. Trên tay gã còn mang theo một tập hồ sơ tài liệu.

Đúng lúc này nam thanh niên mới lạnh nhạt lên tiếng:

“Ra ngoài”

Hiểu ý tứ của hắn, hai nữ nhân viên phục vụ ngay lập tức đứng dậy cúi chào rồi dắt tay nhau rời khỏi.

Đợi cánh cửa phòng đóng lại, trung niên nam tử mới đưa tập tài liệu đến trước mặt nam thanh niên. Sau đó gã thản nhiên ngồi xuống ghế, vừa rót một ly rượu vừa nói:

“Thông tin không có nhiều. Nhưng ta điều tra ra một điểm thú vị”

Nam thanh niên nhíu mày mà nói:

“Có gì nói luôn đi, đừng có thả câu”

Một hơi nốc cạn ly rượu mạnh, trung niên nam tử ngưng trọng nói ra:

“Kẻ này từng là sinh viên Y Đại Tân Long, gần 2 năm trước bị người nào đó dồn vào chỗ chết. Sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện liền trốn mất tăm. Hay ho ở chỗ kẻ này khi đó chỉ là một phàm nhân, xuất hiện trở lại đã là một tu sĩ. Còn chưa rõ là huyền môn hay võ môn, nhưng từ khí tức thì có thể thấy là rất mạnh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.