Lúc Tây Thuần bước vào Bất Dạ Thành, đám người Đỗ Trạch Nhiên và Mã Khải
đang chơi đùa một cách điên rồ. Bọn họ thích thú nhìn chằm chằm vũ công
thoát y trước mặt, cơ thể lắc lư không ngừng, dáng người thướt tha uốn
éo, không thể không hấp dẫn ánh mắt bọn họ.
Tây Thuần liếc nhìn bọn họ, trầm mặc đứng một bên.
Không biết Đỗ Trạch Nhiên vô tình hay cố ý, vẫn như bình thường trêu chọc kéo vũ công vào lòng mình, tiếp theo là một loạt câu nói mập mờ đen tối.
Tây Thuần chỉ nhìn Đỗ Trạch Nhiên, chẳng ngượng ngùng cũng chẳng làm gì
khác, coi tất cả hành động của Đỗ Trạch Nhiên đều đang diễn trò.
Cố Trạch Bân và Mã Khải vẫn còn thành kiến với Tây Thuần vì việc Tây Thuần ở bên Trình Nghi Bắc, tuy không làm khó dễ cô, nhưng cũng không chủ
động giúp cô chuyện gì.
Lý Thiệu Nham nhìn Tây Thuần, nếu anh mở lời nói giúp khác nào đối nghịch
với Đỗ Trạch Nhiên, nhưng không nói thì không được, hai người kia vốn
định ngồi chơi nhìn ngó chứ đâu tính giúp.
Lý Thiệu Nham vẫy tay với cô: “Đến khi nào vậy? Làm sao không mang vị kia nhà em theo?”
Nếu Trình Nghi Bắc ở đây lúc này, có lẽ tình cảnh của cô đã không khó xử như vậy.
Đỗ Trạch Nhiên quét mắt liếc Lý Thiệu Nham, Lý Thiệu Nham đáp lại bằng bộ dáng: không biết mình đã làm sai cái gì. =))))))
Tây Thuần bước đến chỗ Lý Thiệu Nham: “Hôm nay anh ấy bận nhiều việc lắm”.
“Việc gì thế?” Đỗ Trạch Nhiên vẫn còn cười, đẩy cô gái bên người mình ra chỗ khác, nét mặt bỗng chốc lạnh tanh.
“Tôi không quấy rầy đến công việc của anh ấy”. Ngụ ý: cô không biết Trình Nghi Bắc làm cái gì cả.
“Nên quan tâm nhiều nhiều vào, không chừng sẽ rất ngạc nhiên khi biết tại
sao Trình Nghi Bắc lại phải làm việc như vậy”. Giọng Đỗ Trạch Nhiên nhàn nhạt, lại còn có ý nghĩa sâu xa.
Tây Thuần cười ngọt ngào: “Tôi nghĩ anh ấy làm việc thế nào cũng không bằng Đỗ tổng, không chỉ lo chuyện công ty còn phải lo đối phó những người
không liên quan nữa, nên mới nói Đỗ tổng là người bận rộn. Vậy mà dưới
tình huống này Đỗ tổng vẫn có thể thoải mái vui đùa, tinh thần như vậy
đâu thể so sánh với người bình thường.
Mắt Đỗ Trạch Nhiên híp lại: “Sao có thể bỏ mặc chính mình được chứ? Đối với loại phụ nữ mà ngay cả bạn trai của bạn mình cũng xuống tay, không dạy
cho một bài học thì bản thân khó mà nhẹ nhõm được. Tất nhiên tôi cũng
không nói Tây tiểu thư, dĩ nhiên cô không cần chột dạ.
Đây là đang gián tiếp thừa nhận chuyện là do anh ta làm?
Ánh mắt Tây Thuần lạnh tanh: “Đỗ tổng đã tung hoành trên thương trường
nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa biết muốn làm gì cũng cần có bản
lĩnh ư? Phải chăng nhiều năm vậy vẫn còn coi trọng loại người dựa vào
gia thế chèn ép sau lưng người không ai chống lưng? Và dĩ nhiên thưa Đỗ
tổng, tôi cũng không có nói anh, không cần chột dạ đâu”.
Cô nói thế khác nào nói Đỗ Trạch Nhiên hết thảy đều dựa vào gia thế, cố
gắng của anh không hề liên can, mà đời này anh ghét nhất chính là bị
người khác đánh giá mình như thế.
Đỗ Trạch Nhiên hung hăng lườm cô: “Nhanh mồm nhanh miệng thế kia, trước mặt Trình Nghi Bắc cũng vậy à?”
Chế nhạo cô là người hai mặt, trước mặt bọn họ là bộ dáng này, còn trước
mặt Trình Nghi Bắc thì bày ra bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn không thì
cũng bộ dạng nhu nhược chứ gì.
Tây Thuần nhẹ nhàng ngồi bắt chéo chân, nhìn Đỗ Trạch Nhiên nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ: “Dĩ nhiên không như thế, chúng tôi còn quyết liệt hơn nữa kìa”.
Ai đã nói: muốn tranh cãi với một người, bất kể đối phương mở lời thế nào
cũng lạnh nhạt, bất kể đối phương tức giận thế nào, mặt vẫn nở nụ cười,
đây mới là cách khinh thường đối phương, đả kích đối phương hữu hiệu
nhất.
Đỗ Trạch Nhiên trừng mắt lườm cô: “Thì ra trời sinh cô đã như vậy?”
Cô làm bộ khó hiểu: “Chả nhẽ Đỗ tổng trời sinh không phải vậy?”
Mã Khải và Cố Trạch Bân đã từng chứng kiến bộ dạng này của Đỗ Trạch Nhiên, nhưng nhìn Tây Thuần bọn họ vô cùng kinh ngạc, ban đầu nghĩ Đỗ Trạch
Nhiên để Tây Thuần tới đây nhất định là muốn hạ nhục cô, ai ngờ kết quả
lại thành thế này. Hơn nữa hình như bọn họ đều đã nhìn nhầm Tây Thuần,
vốn ai cũng cho rằng cô là một cô gái dịu dàng yếu đuối, giờ tất cả đều
không phải, sai hết rồi.
Riêng Lý Thiệu Nham là cực kỳ sùng bái Tây Thuần, còn đang nghĩ nhất định
phải nhớ kĩ màn vừa rồi khi Tây Thuần đấu với Đỗ Trạch Nhiên để kể cho
Trình Nghi Bắc nghe, cho cậu ta biết Tây Thuần có bao nhiêu nhanh nhẹn,
bao nhiêu dũng mãnh.
Tây Thuần vốn định đến để làm sự tình dịu lại, chuyển biến tốt một chút, dự tính sẽ nói chuyện với Đỗ Trạch Nhiên, bởi cô cảm thấy cách làm này rất trẻ con. Chèn ép tiểu thuyết của cô thì cô sẽ cùng đường sao? Đó đâu
phải đường sinh tồn của cô, đây chẳng qua là một loại đam mê. Cô rất
muốn biết từ bao giờ mà lòng dạ Đỗ Trạch Nhiên lại hẹp hòi như vậy?
Nhưng lúc này cô đã hiểu ra, mình làm gì có thể nói đạo lý được với anh ta,
vô dụng thôi. Cùng lắm anh ta nghĩ vậy là đã cho cô một bài học, để cô
biết đắc tội với Đỗ gia bọn họ sẽ không có ngày yên thân, có đạo lý hay
không anh ta cũng chẳng để ý đến, thứ anh ta muốn là cô sợ hãi anh ta.
Cô lại cố tình không muốn người khác được như ý.
Mã Khải và Cố Trạch Bân liếc nhìn nhau, từ chối cho ý kiến.
Vậy mà đúng lúc này Vương Hựu Địch lại đẩy cửa bước vào.
Vương Hựu Địch thấy Tây Thuần trong này, có đôi chút ngạc nhiên, sau đó đi
đến chỗ Mã Khải và Cố Trạch Bân, muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn
ra.
Qua bọn họ cũng biết được đại khái, Vương Hựu Địch vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tây Thuần.
Vương Hựu Địch đứng lên qua ngồi cạnh Tây Thuần, mặt còn cười cười: “Tây
Thuần, qua đó nói xin lỗi với Trạch Nhiên đi, coi như việc này chưa từng xảy ra”.
Lại là cảm giác này, ai đúng ai sai căn bản không quan trọng, quan trọng là thân phận của bọn họ lúc này, nên bây giờ cô phải cúi đầu trước bọn họ.
Cô nhìn qua phía bên kia, nét mặt lại càng thong thả càng bình tĩnh hơn
bình thường: “Đỗ tổng là người khoan dung độ lượng thế kia, đâu có cần
một cô gái nhỏ bé như em xin lỗi nhỉ? Cũng đâu phải người có lòng dạ hẹp hòi, các anh trăm ngàn lần đừng nghĩ anh ấy như vậy nha”.
Vương Hựu Địch sững sờ, dường như không ngờ cô sẽ phản kháng.
Cô nhìn mọi người một lượt: “Em có việc đi trước đây. Mọi người cứ từ từ chơi đùa tiếp đi”.
Cô đúng là điên rồi nên mới tới đây.
Đỗ Trạch Nhiên nháy mắt bên kia, lập tức có người ngăn cô lại.
Cô im lặng, quay người nhìn Đỗ Trạch Nhiên.
Vương Hựu Địch cũng đứng lên, bộ dáng nhàn nhã nhìn Đỗ Trạch Nhiên.
Đỗ Trạch Nhiên liếc nhìn Vương Hựu Địch vài lần, cuối cùng vẫy tay cho Tây Thuần rời đi.
Tây Thuần bước ra khỏi Bất Dạ Thành, nhìn dòng xe dòng người lũ lượt đến rồi đi.
Sống trong một thành phố xa lạ, mỗi ngày đều gặp người xa lạ, cô phải làm thế nào mới sống được yên ổn đây chứ?
Cô bước vài bước, tự nói với bản thân: “Tây Thuần, mày nhất phải sống,
sống cho thật tốt, sống tốt hơn so với ai khác trên cõi đời này, phải
sống vui vẻ hơn bất kỳ ai”.
Cô về Vân Nguyệt, vừa cởi giày ra đã nghe tiếng người trong phòng: “Đi đâu đó?”
Tây Thuần bước đến chỗ Trình Nghi Bắc, vui vẻ ngồi cạnh anh. Anh dịu dàng kéo cô ôm vào ngực mình, ánh mắt chậm rãi đảo qua.
Trên người anh có mùi thuốc, nhưng không làm người khác thấy ác cảm, có điều cô thấy tò mò, sao đột nhiên anh lại hút thuốc?
Cô trốn tránh: “ Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Anh đưa tay vuốt lên mặt cô, hơi dùng sức: “Không muốn đến đó thì đừng đến”.
Cô lè lưỡi, vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu: “Biết rồi mà!”
Mặt anh vẫn còn ủ rủ, cô dán sát vào anh, hôn lên trán anh một cái.
Anh cười nhợt nhạt, bật TV lên, dùng những âm thanh xa lạ phá vỡ không khí này.
Anh tiêu sái vẽ những vòng tròn lỏng lẻo trên lưng cô, dường như đang hưởng thụ khoái cảm, còn cô thì cảm thấy ngứa ngứa.
“Được rồi được rồi, em muốn đi tắm, cả người đều mệt mỏi”.
Anh buông cô ra, lại nghiền ngẫm nhìn cô: “Tây Thuần”.
“Hả?”
“Anh không muốn lần sau lại phải nghe những chuyện thế này từ miệng người khác”.
Cô cứng người tại chỗ, nhếch môi, mới xoay người cười nói: “Sẽ không nữa đâu”.