Trình Nghi Bắc liên tục tham dự mấy bữa tiệc, anh cảm giác mình cười nhiều đến nỗi mặt cứng ngắc, cười đến mệt mỏi.
Vừa thấy may mắn vì cuối cùng có được tự do sau khi bữa tiệc kết thúc, Lý
Thiệu Nham lại không muốn anh sống yên gọi điện đến, bảo bạn bè lâu rồi
chưa họp mặt, kì lắm, buộc anh nhất định phải đến tham dự buổi tụ hội
của ‘Người trong nhà’.
Anh lái xe đến Bất Dạ Thành, giờ này mà tìm được một chỗ để đỗ xe quả là hơi khó.
Đỗ xe xong. Nhìn hàng loạt xe BMW hay Mercedes-Benz xếp thành hàng, lạnh nhạt đi qua, không biểu lộ gì hết.
Anh bước vào phòng bao, xem ra anh là người đến trễ nhất. Cố Trạch Bân với
Mã Khải đang đấu rượu, càng đấu càng kinh khủng, còn Lý Thiệu Nham thì
nằm xiêu vẹo trên sofa, chẳng biết đang nghĩ gì. Đỗ Trạch Nhiên vẫn bộ
dáng ngồi tít trên cao, như thể bản thân chính là vua, cậu ta lớn hơn
bọn anh hai tuổi, luôn coi bọn anh như những đứa trẻ không có sức công
kích.
Vương Hựu Địch dùng ánh mắt khác lạ nhìn anh, ánh mắt không giống trước kia.
Chẳng lẽ đây là Hồng Môn Yến*?
*Hồng môn yến ý chỉ bữa tiệc được mở ra để mượn cớ hại người. Bạn nào muốn rõ hơn điển tích này thì liên hệ google nhé.
Anh vừa bước vào, chưa kịp ngồi xuống, Đỗ Trạch Nhiên đã mở miệng: “Tuy
nhân vật mấu chốt luôn xuất hiện vào phút cuối nhưng mà chỗ chúng ta
không có quy tắc này”. Sau đó rót đầy ly rượu đẩy đến trước mặt Trình
Nghi Bắc.
Khóe môi Trình Nghi Bắc chua chua, chỉ cần liếc mắt một cái anh đã biết rượu này nồng độ rất cao, người bình thường hiếm khi uống nổi nửa ly, dù là
người có tửu lượng vô cùng tốt cùng lắm chỉ uống được 2 ly, xem ra cậu
ta thật sự muốn chỉnh anh.
“Quy tắc do người định”. Anh thản nhiên nhìn Đỗ Trạch Nhiên một cái: “Với
lại chỗ chúng ta có quy tắc gì thế? Tớ không biết gì cả”.
Không phải cứ một câu của Đỗ Trạch Nhiên thì Trình Nghi Bắc anh sẽ nghe theo, quen thói thái tử gia là không nên đâu.
Lúc này Lý Thiệu Nham cười khẽ: “Nghi Bắc ở nước ngoài đã lâu mà còn nói
quy tắc với cậu ấy, người biết thì cảm thấy Đỗ thiếu đang cùng anh em
tốt gắn bó tình cảm, người không biết còn tưởng Đỗ thiếu đang ức hiếp
người khác đấy!”
“Nó chỉ là ly rượu vang thông thường mà thôi, sao trông các cậu như thể
đang nhìn sinh vật lạ thế kia. Hơn nữa tửu lượng của Nghi Bắc có ai ngồi đây mà không biết, bảo cậu ta uống người chịu thiệt là chúng ta đó
chứ”. Đỗ Trạch Nhiên vẫn giữ vẻ lười nhác.
Cố Trạch Bân và Mã Khải tương đối thân thiết với Vương Hựu Địch, thấy
Vương Hựu Địch đứng một bên xem kịch hay, cũng làm theo, coi như không
nghe thấy gì hết.
Lý Thiệu Nham cười rộ lên: “Này Đỗ thiếu cậu không biết đâu, gần đây Nghi
Bắc đang yêu đương nha. Chắc không ai biết đâu, vợ cậu ấy quản nghiêm
lắm! Cậu ấy uống rượu thì được rồi đó, nhưng về nhà thì…” Anh chỉ cười
không nói.
Trình Nghi Bắc cũng cười rộ lên, mọi người đang xem kịch hay cũng nhìn Trình Nghi Bắc.
Lý Thiệu Nham rất nhanh tay đổi ly rượu kia, cũng là chất lỏng trong suốt
óng ánh. Ngoài người uống ra có lẽ chẳng ai nhìn ra nó là gì. (ý là ngoài người uống thì không ai biết nó đã bị tráo nhé!)
Trình Nghi Bắc vừa định nói gì đó, Vương Hựu Địch chớp mắt: “Vậy không phải càng nên uống ư?”
Người ta sợ thế giới này êm đềm quá, muốn thiên hạ đại loạn mới chịu.
Trình Nghi Bắc nhìn lướt qua Vương Hựu Địch: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh”.
Thoạt nghe lời này đều nghĩ vì nể mặt Vương Hựu Địch nên mới uống, dĩ nhiên Đỗ Trạch Nhiên không hài lòng với kiểu này rồi.
Căn cứ vào gia thế, họ Trình và họ Đỗ tương đương nhau, còn bọn kia cùng
lắm chỉ dám xem hổ đấu để bảo vệ an toàn bản thân mà thôi. Đỗ Trạch
Nhiên căn bản không coi trọng bọn họ, chủ yếu là giải khuây cùng nhau
thôi.
Đỗ Trạch Nhiên sa sầm mặt.
Trình Nghi Bắc cũng mượn cơ hội nói: “Nghe nói quan hệ của Đỗ thiếu và Uông
bộ trưởng của Hòa Vang khá thân thiết, có phải hợp tác gì không?”
Hóa ra muốn dựa vào quan hệ, Đỗ Trạch Nhiên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bộ
dáng vênh vang tự đắc: “Sao nào? Bọn tôi có giao tình nhiều năm”.
Cũng thông qua quan hệ với Uông bộ trưởng mà gây áp lực lên Bắc Ích, bây giờ đã biết hậu quả đắc tội với Đỗ gia chưa?
“Trước đó vốn định nhắc nhở Đỗ thiếu đề phòng người này, nhưng cũng cảm thấy
Uông bộ trưởng cũng không tới mức đó, nên không nói. Nhưng nghe đâu có
tin Uông bộ trưởng ôm tiền bỏ trốn, hơn nữa nghe nói sau lưng ông ta còn tội tham ô rất lớn, đang bị điều tra. Nếu hai người đã không có hợp tác thì khỏe rồi”. Giọng Trình Nghi Bắc thản nhiên, lấy tư thế thoải mái
thưởng thức sắc mặt Đỗ Trạch Nhiên không ngừng thay đổi.
Đỗ Trạch Nhiên tất nhiên có hợp tác với Uông bộ trưởng, nếu không ông ta
sao rảnh vì Đỗ gia đắc tội với Trình gia, hơn hết là vì lợi ích mà thôi.
Bên ngoài vốn không có tin này, cùng lắm chỉ cần sớm mai anh đặt tên cho
tin đầu đề, tiền không ít thì nhiều, sợ gì không mua được tin tức.
Đỗ Trạch Nhiên đứng hình nửa ngày: “Đúng không đó? Nghi Bắc biết nhiều thật nha”.
“Tớ chỉ nghe được một tin tức nho nhỏ trong bữa tiệc mà thôi, thật giả chưa nắm được”. Anh ung dung, giờ phút này trông rất chói mắt.
Thật ra trong bọn họ, Trình Nghi Bắc là vô hại nhất, nguyên nhân là do bình
thường anh ít xích mích với ai, hơn nữa anh không hề lấy gia thế của
mình ra nói chuyện. Trong vòng luẩn quẩn này, không ít người nói Trình
Nghi Bắc chẳng qua là sinh ra trong một gia đình tốt, tuyệt không giống
người kế thừa sản nghiệp, không hề có tác phong mạnh mẽ cũng như kiên
quyết cần thiết, đồng thời cũng không thấy tham vọng, đây chính là điều
cấm kị.
Nhưng giây phút này mọi người ngồi đây đều rất rõ, ván này, Trình Nghi Bắc thắng rồi.
Tuy không ai biết Trình Nghi Bắc dùng cách gì lật đổ được Uông bộ trưởng,
nhưng anh thật sự đã chứng minh được thực lực của mình. Đứng trên vị trí bị vây hãm đó, gặp không ít khó khăn, thông thường bây giờ đều là người ở trên đè đầu người dưới thấp, để giữ được lợi ích cho mình. Nhưng Uông bộ trưởng lại thụ động thật làm cho người ta kinh ngạc, dù sao cấp trên cũng đâu thiếu đút lót.
Mắt Đỗ Trạch Nhiên tràn đầy phẫn nộ, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: “Bọn tôi giao tình trong sạch, không hợp tác gì cả, giao tình mà nói
đến mua bán tiền bạc thì còn gì gọi là giao tình?”
Thanh minh, phủi sạch trách nhiệm.
Mặc dầu ai cũng biết, không có tiền tài thì làm gì có cái vòng tròn gọi là giao tình.
Vương Hựu Địch bước ra hòa giải, nói lảng sang chuyện khác, để Đỗ Trạch Nhiên có đường thoát.
Trình Nghi Bắc cũng tỏ vẻ không biết, Uông bộ trưởng vốn cậy tài khinh người, với cấp trên thì vâng dạ; với cấp dưới vốn dĩ không coi họ là người,
giẫm thấp dựa cao. Trước mặt ông ta Trình Nghi Bắc cố ý nhắc tới một
người, ông ta liền hạ thấp đối phương. Khẳng định Uông bộ trưởng không
biết người đó là nhân viên tin cậy được cấp trên phái xuống điều tra thị trường, khi lên chức trở về làm ông ta run sợ mãi.
Tâm trạng Trình Nghi Bắc lúc nay không tệ, Lý Thiệu Nham thấp giọng nói:
“Dường như gần đây Vương Hựu Địch với Đỗ Trạch Nhiên rất thân thiết”.
Dứt lời còn cười nói thêm: “Xem ra vị kia nhà cậu là người biết giảm
phiền phức, nhưng người kia đi một vòng lớn lại thấy không thể buông bỏ
được giai nhân”.
Nhìn Trình Nghi Bắc không có bất kì phản ứng nào, Lý Thiệu Nham nhíu mày:
“Nghe nói cậu ta giúp vị kia nhà cậu tìm nhà xuất bản giải quyết vấn đề
không thể xuất bản lúc đầu. Đàn bà là một loài sinh vật mà đặc điểm lớn
nhất chính là dễ cảm động, quan trọng là dạng cảm động này dễ dẫn đến
động lòng lắm nha, một khi đã động lòng là rất dễ hành động đấy”.
Nghe xong rốt cuộc Trình Nghi Bắc cũng có phản ứng, đáp lại một câu không hề khớp với thâm ý của Lý Thiệu Nham: “Từ bao giờ cậu bắt đầu nghiên cứu
tâm lý phụ nữ thế? Mối tình đầu thất bại nên cậu lưu lại bóng ma à?”
Nói xong còn quan sát Lý Thiệu Nham từ trên xuống dưới. =))) Anh thâm quá anh ưi, vô sĩ nữa chứ!
“Cậu nên nhớ kỹ bộ dáng đần độn của mình khi mối tình đầu thất bại, đừng khinh suất nữa”. Trình Nghi Bắc nhàm chán nói.
Còn nhắc… Còn nhắc nữa, Lý Thiệu Nham đóng mắt, không để ý cậu ta nữa.
Trình Nghi Bắc dùng ánh mắt sâu xa liếc nhìn Vương Hựu Địch một cái, anh bất
ngờ, không ngờ Vương Hựu Địch thật sự có tình cảm với Tây Thuần, tại sao đó giờ anh không nhận ra tên này cũng coi trọng tình cảm?
Nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì, chỉ là nhớ lại thái độ của Tây Thuần lúc
anh đề xuất về quê cô, rõ ràng cô không thích nên bác bỏ ngay. Anh vẫn
coi như mình chưa hiểu cô nhiều lắm, tóm lại tiếp tục ở chung cũng chẳng sao, có thể làm mình an tâm thoải mái, để cô gái như vậy ở nhà có gì
không tốt. Ở nhà có một người đang chờ mình, đó mới là hương vị gia
đình.
Bổng nhiên anh phát hiện, bản thân cũng không hiểu Tây Thuần là dạng người gì, tựa như trong cô có một bí mật anh không hề biết.
Mà hiện tại anh cũng chẳng quan tâm vấn đề này nữa.