Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 35



Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Thật ra Trình Nghi Bắc cũng không bị thương nặng lắm, lưng bị đèn rớt đập lên mấy chỗ nhưng đều bị ngoài da. Bởi anh mặc âu phục, vậy nên dù đèn rất nóng mà vẫn chưa ảnh hưởng quá đến lưng anh được, nhưng chân thì bị bỏng một mảng vì chống đỡ đèn, nhìn đỏ tấy lên, rất xấu xí.

Anh thật không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vầy, khi đám Mã Khải chạy đến, anh dặn đi dặn lại bọn họ đừng nói lung tung ra ngoài, anh sợ phiền phức, càng sợ mẹ mình hỏi lung tung này nọ.

Cố Trạch Bân lạnh giọng hỏi: “Vì cô ta đáng giá không? Để mình thành ra thế này.”

Vương Hựu Địch đứng bên kia nghĩ tới gì đó, nhưng vẫn khép chặt miệng.

“Đây đâu phải cô gái tầm thường.” Trình Nghi Bắc cười, “Đó là cô gái mang trong mình con của tớ, là cô gái sẽ cùng tớ đi đến cuối đời.”

Cố Trạch Bân á khẩu, không nói gì nữa, chỉ lắc đầu. Đối với Tây Thuần, lòng anh luôn có cảm giác không ổn, đó là một người không đơn giản.

Trình Nghi Bắc liếc mắt cảnh cáo Đỗ Trạch Nhiên, không cần nhiều lời. Lúc ấy anh quá bất cẩn, vừa bước vào phòng đã cảm thấy là lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều. Sofa đặt giữa phòng, ảnh hưởng bố cục phòng. Hơn nữa trên sofa có một cái gối, rất hiển nhiên anh sẽ ôm Tây Thuần qua đó ngồi. Nếu không phải có người cố ý sắp đặt, anh không tin lại có chuyện trùng hợp thế này.

Mọi người trò chuyện thêm chốc nữa mới rời đi.

Đỗ Trạch Vân đi cuối cùng, nhìn Trình Nghi Bắc, dừng bước chân, “Anh cũng thấy mà, anh chỉ tâm niệm muốn bảo vệ cô ấy, nhưng anh không phải người cô ấy quan tâm nhất, cô ta quan tâm chính bản thân mình thôi. Em không biết vì sao anh không thể không có cô ấy, mở to mắt ra đi, đây là cái anh muốn sao?”

“Trong bụng cô ấy có con anh, cô ấy lo lắng con của bọn anh có gì sai?” Trình Nghi Bắc vẫn chưa cảm nhận được điều gì bất ổn cả, trong mắt anh đều là thản nhiên.

Phải rồi, là cô ngốc mà.

Đỗ Trạch Vân cắn môi mình, nếu đổi lại là cô trong trường hợp đó, cô sẽ chỉ biết nghĩ làm sao để anh không bị thương, làm gì còn sức nghĩ anh sẽ vì cứu mình mà bị thương?

Anh là bảo bối của cô, nhưng cô không phải bảo bối của anh, sớm muộn cũng mất thôi.

Cô thở một hơi thật dài, “Em có hỏi thăm rồi, đèn treo bị lỏng óc nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Tin đi, sau này Diệp tổng sẽ rất chú trọng an toàn về mặt này. Em cũng không quấy rầy nữa.”

“Đi thong thả. Lái xe cẩn thận.”

Trình Nghi Bắc cảm thấy lạnh lẽo, định nói với anh hết thảy đều là ngẫu nhiên ngoài ý muốn sao?

Tất cả mọi người đều rời đi, Tây Thuần mới từ ngoài bước vào, nhìn anh đăm chiêu, lại không dám làm phiền, trong tay cầm theo túi to đựng đồ ăn mới mua bên ngoài về.

“Anh đói nãy giờ, sao giờ mới chịu vào.” Biết rõ cô không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng vẫn không chịu được hỏi cô.

Cô đi đến cạnh anh, lấy hộp cơm ra, đưa đến cũng chẳng thấy anh động tay: “Muốn em đút à?”

Vốn không định thế đâu, “Không được à?”

Cô bĩu môi, lấy thìa, thật mút một muỗng cơm đưa đến miệng anh.

Cô vẫn còn mặc lễ phục, hai cánh tay trần bên ngoài, đêm dài rất lạnh, anh thở dài: “Em về nhà trước đi, đừng ở đây kẻo cảm.”

“Em về anh chỉ còn một mình thôi.”

Anh nghiêm túc nhìn cô, “ Em ở đây anh cũng đâu thể lành ngay được, bằng không anh xuất viện, chúng ta cùng về nhà.”

Cô lắc đầu, “Đừng, anh còn phải ở lại quan sát thêm vài ngày nữa, em lo lắng lắm.”

Anh ăn thêm một muỗng cơm nữa, “Em nói xem, nếu chúng ra không quen biết nhau thì tốt biết mấy.”

“Tại sao?”⊙﹏⊙

“Như thế em sẽ lấy thân báo đáp cho nhanh, đỡ phải ngồi áy náy thế này.”

Cô vỗ anh một phát, không cho anh nói tào lao nữa.

Tây Thuần cuối cùng cũng không về Vân Nguyệt, tối đến, Trình Nghi Bắc kéo Tây Thuần lên giường, Tây Thuần nơm nớp sợ đụng vào vết thương của anh, còn anh thì cứ bộ dáng thản nhiên như không có chuyện gì.

Giường cũng không lớn, hai người dựa rất gần nhau, anh dùng một tay ôm cô vào ngực.

Mặt cô dán trên ngực anh, nghe nhịp tim anh đập, từng nhịp từng nhịp một, rất nhịp nhàng.

“Anh có từng nghĩ đến chưa, thật ra gặp được em là chuyện rất xúi quẩy?” Tay cô ôm lấy thắt lưng anh, nghe thấy tiếng anh hít vào rất nhẹ, biết chắc mình đã chạm vào chỗ đau, vội vàng rút tay về.

“Anh cảm thấy rất may mắn.” Anh bắt được tay cô, cảm thấy tay cô lạnh buốt, liền dùng sức xoa ấm.

“Sao may mắn?” Cô hiếu kì.

“Không có em, đúng là không tìm ra một lí do hợp lí nào để chia tay cả.” Rất thành thật, anh còn thấy không hiểu tại sao mình lại thành thật vậy nữa!

Tây Thuần nghe suýt nữa hộc máu, “Tại sao? Chia tay nhất định phải có lí do à?”

“Không có lí do hợp lí đa số các cô gái đều không chịu buông tay từ bỏ. Lý do tốt nhất vẫn nên chặt đứt tơ tình, không cách này thì cách khác, có thể các cô ấy sẽ còn khóc lóc dữ dội níu kéo, sẽ không cam lòng, nhưng thế nào thì những giá trị tốt đẹp ban đầu về người đàn ông đó trong lòng họ cũng đã bị móp méo. Em nghĩ đi, phụ nữ luôn coi người đàn ông trong lòng mình là hoàn hảo nhất, một khi chuyện đến rồi chia tay, bản thân đã có vết nhơ, không còn hoàn hảo nữa.” Anh thấy cô đang thật lắng nghe, “Anh nói lung tung thôi, đừng tưởng thật.”

Cô thở dài, thật ra cô không hề chăm chú lắng nghe, “Đâu cần phải nhất quyết chia tay?”

“Bởi lẽ ở bên Đỗ Trạch Vân, chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ kết hôn.”

“Thế ở bên em anh đã nghĩ đến hai chữ kết hôn ngay à?”

Anh không đáp, hỏi ngược lại: “Có tin duyên số không?”

Có liên quan sao?

“Không tin lắm. Anh nghĩ xem, cả Trung Quốc có biết bao người, không gặp người này thì cũng gặp người khác, rồi cũng gặp đúng người thôi. Duyên phận có gì đáng nói đâu.”

“Nhiều người thế kia, cớ sao hết lần này đến lần khác lại gặp được cô gái này?”

Cô không đáp lại được, anh lại cười cười, “Thật ra anh cũng không tin lắm.”

Thế những cái nãy giờ nói là thừa hết á.

Nhưng cô vẫn xoắn quýt với cái chủ đề trước, “Cô gái như Đỗ Trạch Vân, không phải ai ai cũng thích sao?”

Anh thừa nhận, “Anh là người không biết tốt xấu.”

“Tại sao anh lại không thích cô ấy?” Đây mới là trọng điểm cô muốn tìm nãy giờ.

“Anh có nói anh không thích à?”

“Nhưng mà…” Cô thấy lộn xộn.

Thật ra anh cũng thấy rất lộn xộn, “Có lẽ là thiếu cảm giác, không biết phải hình dung thế nào nữa, chính là lòng không nghĩ đến, không nhớ, không hồi hộp khẩn trương, cũng không lo lắng, cũng không quá quan tâm.” Quan trọng hơn là, không có cảm giác động tâm như thế này.

Cô mặt dày mở miệng: “Thế với em thì có cảm giác này à?”

“Cảm giác gì?”

“Thì là cảm giác anh vừa mô tả ấy!”

“Chưa đến đâu.” Nói thì nói thế, nhưng lại ôm cô chặt hơn chút nữa, chân trái đau đau, động một cái là cả người đều đau đớn.

“Có đau không?” Cô lo lắng.

“Nói chuyện với anh để anh quên cơn đau đi.”

Không hiểu sao tim cô rất đau xót, có anh, chận thật như thế, thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.