♪ Yêu
không phải chuyện của một người, gặp được nhau rồi cả hai cùng cố gắng
đi đến hạnh phúc viên mãn. Tiếc là tình yêu trên thế giới, đa số đều
không có được cái kết hạnh phúc, nếu không có những cái kết hoàn mỹ ít
ỏi kia thì ai lại rảnh ngồi đó ước ao ganh tị.
Trần Nhất Lâm♪
** **
Cuộc sống sau đó cũng chẳng có gì khác
lạ, tôi vẫn phải cố gắng làm tròn chức trách của mình, anh vẫn là tổng
giám đốc, ở công ty chúng tôi mãi mãi là cấp trên cấp dưới, chẳng còn
khoảng cách nào hơn thế.
Chỉ có sau
khi tan làm mới có thể cùng nhau đi ăn cơm, kể những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay hoặc là những quan điểm về cuộc sống, xã hội.
Nếu tôi biết hết về anh, chỉ là một người đi qua đời anh thì tôi đâu cần phải khư
khư theo giữ lấy, nhìn tình cảm này tưởng như hạnh phúc lắm nhưng lại
đầy âu lo, tôi thì chẳng nỡ buông tay.
Cuối tuần, tôi đang đi trên phố một mình, không ngờ lại được chứng kiến một màn siêu hài hước.
Mạc Hoan
xông thẳng vào một chàng trai, lấy giày gót nhọn đá người ta vài cái mới hả giận, “Bà đây mù mắt mới nhìn trúng anh, ăn trong bát lại mơ thêm
trong nồi.”
“Bà điên này, không biết đau chắc?”
Mạc Hoan chống nạnh, “Em đâu có đau.”
Chàng trai nổi giận đùng đùng nhìn cô ấy, “Anh không đánh phụ nữ, em tưởng anh sợ em chắc.”
Mạc Hoan cố ý thé giọng, “Ơ kìa, em sợ quá.”
Chàng trai bị giọng cô làm tăng xông máu, nhào lên đánh nhau với cô, Mạc Hoan cũng chẳng chịu thua, nhào lên cào cấu đối phương.
“Đừng tưởng
tôi không biết cô thích ai nhé. Nào nào, thầm mến người ta nhiều năm lắm rồi, người ta có thèm ngó tới cô đâu, đúng không ta?”
“Bao lâu rồi anh không đánh răng hả? Sao dám ra ngoài thế?”
“Bị tôi nói trúng tim đen rồi! Là ai khi say vẫn nhớ gọi tên người ta.”
“Anh dám nói thêm một câu nào nữa, bà đây cắt luôn giống nòi của anh đấy.”
Chàng trai câm nín, Mạc Hoan mở to mắt nhìn anh, huênh hoang bước qua chỗ anh ta.
Tôi ngây phỗng hai giây, đúng là hiên ngang dũng cảm, nhanh lẹ gọn gàng, hoàn toàn không bận tâm tới những ánh mắt tò mò ở đây.
Tôi chạy qua chỗ cô ấy, “Em khỏe không?”
Mạc Hoan nhận ra tôi, cười rộ lên, “Chị Lâm, chị ở đây làm gì thế?”
Tôi xoa trán, “Không ở đây thì sao có thể chiêm ngưỡng hiện trường oanh liệt của em chứ nhỉ?”
“Cái loại đàn ông này phải dạy mới được.” Cô ấy vẫn chưa nguôi hận.
Tôi lắc đầu, “Em cứ đi ư?”
“Em có sao đâu chứ, ổn mà.”
Thật ra tôi
muốn hỏi cô ấy định chia tay vậy luôn ư, có đau buồn không. Nhìn cô ấy
thế này, tôi thấy mình lo lắng cũng bằng thừa.
“Xem ra không cần Trình Nghi Bắc giúp em nói tốt trước mặt cha mẹ em nữa rồi ha.”
Mạc Hoan gật gù, “May mà em có hỏa nhãn kim tinh, phát giác ra được tội nghiệt của
anh ta, nếu không đến lúc đưa tới cửa, mặt em chẳng biết để đâu đây
nữa.”
川…
Tôi chỉ lớn hơn cô ấy có hai tuổi, đúng là khác biệt.
Thật là không biết nên nói gì nữa đây, đành gật đầu.
Mạc Hoan đặc biệt thích ăn cay, có nét gì đó giống tính cách của cô ấy, trông cô ấy
nhỏ nhăn xinh xắn, mới nhìn tưởng đó là một cô bé trầm lặng an tĩnh,
tiếp xúc rồi mới té ra người này bị chứng ADHD.
*ADHD là chữ viết tắt của ATTENTION DEFICIT / HYPERACTIVE DISORDER tức BỆNH THIẾU
CHÚ Ý VÀ QUÁ HIẾU ĐỘNG. Ý cũng mắc bệnh này nè ♥
Nhìn cô nàng gấp miếng thịt từ trong súp ra, lớp ớt dày nổi trên bề mặt, nhìn thôi tôi cũng thấy cay run người rồi.
Miếng thịt vẫn còn nhỏ ớt giọt giọt, cô nàng này ăn mà không chớp mắt luôn.
“Sao em ăn cay quá vậy?” Tôi không dám thử, dầu gì cũng không tốt cho dạ dày.
Cô ấy lắc đầu, “Này là thường thôi, nghe qua ‘Ám nhiên tiêu hồn’ chưa?”
Tôi lắc đầu.
Cô nàng tiếc nuối nói, “Đó mới gọi là cay, là bánh gạo cay thần thoại, từng miếng
từng miếng bọc lấy cánh gà nướng, đã vậy 100% còn là ớt tự nhiên nữa,
không hề có thêm dầu hay muối át bớt vị cay. Đó mới là cay thực thụ, em
cố gắng lắm cũng chỉ ăn được một cái thôi, ăn xong phải uống cả một chai nước đấy. Nhưng cái cảm giác cay nồng ấy thật đã lắm cơ!”
Vì sao mà nghe cô nàng diễn tả xong, dạ dày tôi cũng cảm thấy cay nóng luôn thế?
Ăn rồi lại
nghe cô nàng thao thao bất tuyệt về truyền thống các món cay, cuối cùng
bạn gọi đến lôi, ‘Tiểu ôn thần’ này mới chịu đi.
Tính tiền, ngồi thêm chốc nữa mới đứng dậy đi.
Chỉ là không ngờ lại gặp người quen ở đây, Tây Thuần đang ngồi chung với Lý Quan,
xem ra rất thân thiết. Theo lý thì trong công việc hai người họ không hề tới lui với nhau, dù cho bọn họ quen biết nhau.
Tôi bước tới, “Trùng hợp thật, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Tây Thuần gật đầu, “Tình cờ thật.”
Tôi đảo mắt qua Lý Quan, không có biểu hiện gì.
Tây Thuần
nhìn Lý Quan, mới hướng qua tơi giới thiệt, “Đây là bạn đại học của tôi, Lý Quan, đây là thư kí của Trình tổng, Trần tiểu thư.”
Tôi gật đầu với Lý Quan, “Xin chào.”
“Chào cô Trần.”
Lý Quan thấy tôi không có ý định về, đứng lên cáo từ, “Đột nhiên anh nhớ có chuyện quan trọng cần làm, đi trước nhé.”
Tây Thuần cười dịu dàng, “Được thôi.”
Lý Quan vừa
đi, tôi liền ngồi cạnh Tây Thuần, “Định liên lạc cho cô mấy hôm nay rồi, đáng tiếc lần trước quên xin số điện thoại của cô. May mắn hôm nay gặp
được.”
“Cố gì cần tôi giúp à?”
Tôi gật đầu, “Tôi muốn nhờ cô thiết kế cho tôi một bộ y phục.”
Cô ấy cười cười, “Đây là vinh hạnh của tôi. Thế cô muốn y phục theo phong cách gì.”
Tôi suy
nghĩ, “Thật ra tôi cũng không rõ lắm, định đi làm gia lễ mừng thọ. Chắc
nên đoan trang, mà cũng phải trông tự nhiên nhé! Tôi không biết nên nói
sao cho rõ nữa.”
“Muốn dà dặn chút ư?” Cô ấy cẩn thận hỏi.
Tôi suy xét, “Đừng. Kiểu đơn giản vẫn tốt hơn, nghe nói đây là tiệc gia đình, nên
tôi muốn trông dịu hiền một chút thì tốt hơn đúng không?”
Cô ấy gật đầu, “Cho tôi hỏi một tí nhé, có phải là đi gặp người nhà của Trình tổng không?”
Tôi ngạc nhiên, “Cô thông minh ghê.”
“Không đâu.
Các cô gái ai cũng thế cả thôi, khi cô ấy chú trọng cách ăn mặc của mình như vậy, e chỉ có lúc ra mắt nhà bạn trai thôi.”
“Đáng xấu hổ quá phải không?”
“Không đâu, chuyện bình thường ấy mà.”
Tôi cực kì
thích nói chuyện với cô ấy, cô ấy luôn thản nhiên, không dồn hết tâm trí để phụ họa cho bạn, quan trọng là đôi mắt cô ấy luôn điềm nhiên, như
mặt nước yên ả. Tôi nghĩ mình thích cô gái này mất rồi.
“Tôi yêu cầu cô thế này có quấy nhiểu đến công việc của cô không?”
“Không đâu, việc này cũng là công việc mà!”
Cô ấy ngước
lên nhìn bầu trời xanh thẳm, có nụ cười nơi đáy mắt, tôi chợt nghĩ đến
hoa cúc xanh, chợt nói: “Cô nói mỗi cô gái đều là một đóa hoa, thế cô
biết mình giống hoa gì không?”
“Hoa gì?”
“Hoa cúc xanh.”
Cô ấy nhìn rôi lâu thật lâu, “Đó là loài hoa cao quý, tôi giống ư?”
Tôi gật đầu khẳng định.
Dường như
suy nghĩ của cô ấy cũng đã trôi dạt về phương nào đó, “Trong lòng ai
cũng có một đóa hoa cúc xanh, đó là nơi bí mật nhất của tâm hồn. Từng
xem ‘Liên thành quyết’ chưa?”
Tôi lắc đầu khó hiểu.
Cô ấy thỉnh
thoảng quay sang nhìn tôi, “Trong tất cả các tác phẩm của Kim Dung, tôi
thích ‘Liên thành quyết’ nhất, thích nhất là tình yêu của Đinh Điển với
Lăng Sương Hoa. Ai cũng nói Dương Quá vì Tiểu Long Nữ mà khổ sở đợi mười tám năm, đúng là tình yêu chân tha thiết nhất thiên hạ, nhưng Dương Quá đã mang đến cho Trình Anh cũng như Quách Tương những tâm tư phức tạp,
khó mà nói rõ. Còn tình yêu Đinh Điển dành cho Lăng Sương Hoa, từ đầu
chí chẳng ai có cơ hội chen vào. Sinh mệnh của Đinh Điển duy trì vì chậu hoa tươi xuất hiện trên lầu cao hàng ngày, khi còn sống hai người họ
chưa từng được hạnh phúc bên nhau, dùng tưởng niệm để chống đỡ sự sống,
là kiên trì, là chấp niệm duy nhất trong đời. Họ gặp nhau, dùng hoa cúc
ước hẹn, nào có hoa cúc xanh, hoa cúc xanh là đóa hoa trân quý nhất
trong họ hoa cúc. Hoa cúc xanh là trân quý, cũng như địa vị của Lăng
Sương Hoa trong tim Đinh Điển, nàng ấy là đóa hoa cúc xanh thánh khiết
nhất trong lòng chàng ấy.”
Tôi đình trệ một lúc, “Hóa ra hoa cúc xanh còn có một câu chuyện như thế.”
Cô ấy ngẩng đầu, “Biết ý nghĩa của hoa cúc xanh không?”
“Tình yêu vĩnh hằng?”
“Đấy chỉ là
hàm nghĩa bên ngoài thôi. Ý nghĩa thật sự của hoa cúc xanh là: tình yêu u sầu. Giống như tình cảm lúc mới chớm nở của cô gái, tình yêu của cô gái nào cũng giống như đóa hoa cúc xanh cả, tưởng chừng yếu ớt nhưng lại
cứng cỏi.”
“Hiểu biết của cô rộng thật đấy.”
Nhưng cô ấy chỉ thoáng thở dài, “Tôi chúc cô với Trình tổng thiên trường địa cửu.”
“Cám ơn.”
Tôi đứng lên, cũng thấy cô ấy muốn đi. Chỉ không hiểu, có suy tư trong đôi mắt yên ả của cô ấy.