Tây Thuần và Trầm Thính vừa chia tay, chuẩn bị về nhà, không ngờ nhận được
cuộc gọi của Vương Hựu Địch. Tây Thuần nhìn kỹ những con số kia, tuy trí nhớ cô không tốt lắm, nhưng dãy số này có thể nói là rất thường xuyên
gọi đến, nên cũng thấy quen thuộc.
Tây Thuần không nghĩ nhiều, đón ngay xe đến ‘Bất Dạ Thành’, nơi đúng như
tên, Bất Dạ Thành, không ngủ, không ngừng nghỉ, không có ban đêm. Nói
đến thành phố A, không ai không biết Bất Dạ Thành, là nơi kẻ có tiền đến để giải khuây, là nơi các cô gái dệt mộng vương tử, là nơi tốt xấu lẫn
lộn, những kẻ quý hóa vờ thanh lịch nhiều không thể đếm xuể. Quan trọng
nhất, đây là chỗ bọn người Vương Hựu Địch chơi đùa. Cô từng nghe Vương
Hựu Địch nói, điều kiện phục vụ ở nơi này có thể nói là hạng nhất, thế
nên bọn họ mới thích đến đây.
Có thể xem là quen thuộc, khi Tây Thuần mở cánh cửa ra thì hầu hết mọi người đã có mặt đông đủ.
Lý Thiệu Nham thấy Tây Thuần, mặt mày hớn hở vỗ vay Vương Hựu Địch: “Còn
nói bận, không phải cậu vừa gọi một cái đã đến rồi sao?”.
Vương Hựu Địch như cười như không: “Cậu nói nhiều quá”.
Tuy nói vậy, nhưng lập tức có người nhường chỗ cho Tây Thuần, gọi người
mang lên những thứ bình thường Tây Thuần vẫn thích. Tây Thuần vừa định
hé môi, nhưng rồi lại kiềm chế, dạo này khẩu vị của cô rất kì quái,
không thể ăn những món trước kia cô vẫn thích được nữa.
Cố Trạch Bân giương mắt cười: “Vẫn là Hựu Địch kỹ tính nha!”.
Bọn người này, có ai không biết Vương Hựu Địch nâng niu Tây Thuần trong
lòng bàn tay. Nói ra thì Tây Thuần không có điểm gì đặc biệt, cô đúng là cô gái xinh đẹp, nhưng không phải khuynh quốc khuynh thành đến mức
khiến người khác có thể vì cô mà vung tiền như cỏ rác, vậy mà có thể
khiến Vương Hựu Địch vì cô mà thay đổi triệt để, không biết có phải
trúng tà không. Một điểm tốt đó là không ỷ được cưng chìu mà sinh kiêu
ngạo, bởi vậy bọn họ đối với Tây Thuần chỉ có tí tò mò chứ chẳng có cảm
giác chán ghét.
Đỗ Trạch Nhiên thở dài: “Nếu Nghi Bắc cũng có mặt thì tốt rồi, đầy đủ nhân sự”.
Mã Khải nghe thế, thẳng nhìn Đỗ Trạch Vân: “Này, chẳng phải hỏi em gái cậu sẽ rõ sao?”
Cả bọn cười rộ lên, Đỗ Trạch Nhiên cười mắng: “Trước mặt em gái tớ mà không chịu đứng đắn gì hết”.
“Em à, anh đây xin lỗi nhé”. Tuy nói vậy, nhưng không nhìn ra được bất kỳ
áy náy nào trên mặt Mã Khải, ngược lại thấy toàn chế nhạo.
Đỗ Trạch Vân cười khẽ, tựa như đang nghe chuyện người khác, tay cô cầm ly
rượu đỏ, run rẩy nếm một tí, sau đó nốc cạn ly. Giọng nói vẫn nũng nịu
như mọi khi: “Từ nay về sau đừng nhắc chuyện liên quan đến Trình Nghi
Bắc trước mặt em, việc của anh ta… không liên quan đến em”.
Ngay cả Đỗ Trạch Nhiên cũng thấy ngạc nhiên: “Gì đó, giận dỗi à? Em không
phải người tùy hứng, sao lại gây sự với Trình Nghi Bắc?”
Đỗ Trạch Vân bật cười: “Tại sao anh không nói anh ấy gây sự với em?”
“Nhìn bộ dạng của em đủ biết rồi. Nghi Bắc làm sao mà chủ động gây chuyện với em được, hẳn em đã làm gì để cậu ấy tức giận. Nghi Bắc không phải người lòng dạ hẹp hòi, em hạ mình một chút, cậu ấy sẽ bỏ qua thôi”.
Lý Thiệu Nham cười hết ga: “Đỗ đại thiếu gia của chúng ta đúng là có chủ ý, nhưng không biết là lời dạy dỗ gương mẫu hay là…”
Đỗ Trạch Nhiên tức giận: “Im đi”.
Đỗ Trạch Vân cười cười: “Được thôi, đành khai thật vậy, em với Trình Nghi Bắc chia tay rồi”.
Lời này như thể quả bom, có sức nổ tung cả con sông. Trong hội, hai người
được xem là đôi kim đồng ngọc nữ, thế mà lại chia tay. Điều này nhất
thời làm các vị đại gia không biết phản ứng thế nào.
Đỗ Trạch Vân gạt tay anh ra: “Em biết rất rõ mình đang nói gì, biết mình
đang làm gì. Không phải em ương ngạnh, đây là kết quả em đã nghĩ rất cặn kẽ, em và Trình Nghi Bắc không thuộc về nhau. Đúng lúc trước đây có
người thích hợp như vậy xuất hiện, dĩ nhiên là ở bên nhau. Tiếp theo ba
mẹ hai bên lại đồng ý, mọi người ai cũng thấy hai người bọn em hẳn phải
bên nhau mãi mãi. Nhưng hiện tại, em cảm thấy cớ sao bản thân mình nhất
định phải ở bên Trình Nghi Bắc. Vì sao em không thể rời bỏ anh ta đi tìm hạnh phúc của chính mình. Em chịu đựng đủ cái kiểu tự cho mình là đúng
của mọi người rồi, em muốn đi tìm hạnh phúc của em, hạnh phúc mà Trình
Nghi Bắc không thể cho em”.
Mặt Đỗ Trạch Nhiên lặng hẳn xuống, thanh âm cũng lạnh lẽo theo: “Em uống say rồi, nên ít lời thôi”.
“Anh biết rõ em chỉ uống một ly rượu đỏ thôi, em không say. Đây là tiếng
lòng của em, mặc kệ các người nghĩ thế nào, em sẽ không thay đổi cách
nghĩ của mình. Trừ phi, anh không cần em gái này nữa, Đỗ gia không cô
con gái này nữa!”.
Đỗ Trạch Nhiên đứng dậy: “Em…”
Một cái tát giáng lên mặt Đỗ Trạch Vân, thân người Đỗ Trạch Vân ngã qua một bên.
Vương Hựu Địch lên trước kéo Đỗ Trạch Nhiên: “Cậu đang làm gì đó?”
“Tớ đang giáo huấn người nhà mình”. Ý bảo người khác không có quyền hỏi tới.
Buổi tụ tập, giờ khắc này y hệt vở hài kịch. Không ai dám hé miệng.
Đỗ Trạch Vân đứng dậy: “Tốt quá, cái tát này xem như đã đánh hết hổ thẹn trong em, đáng giá lắm”.
“Mau đặt vé máy bay sang Đức, nói chuyện rõ ràng với Trình Nghi Bắc. Nói bởi do em cáu gắt thôi, chủ động nói xin lỗi”.
Đỗ Trạch Vân cười châm biếm: “Anh luôn tự cho mình là đúng. Anh tưởng mọi
người ai cũng là con rối trong tay anh, mặc anh khống chế à? Em và Trình Nghi Bắc đã không thể tiếp tục nữa, cho dù anh làm thế nào thì sự thật
vẫn không thể thay đổi. Em không thể quay đầu lại”.
“Sao em gái anh có thể vô dụng như vậy!”.
Đỗ Trạch Vân cười càng dữ dội hơn: “Tin em đi, so với anh em càng không muốn nghĩ đến việc mình là em gái của anh”.
Đỗ Trạch Vân không ngó ngàng đến ai, thân người lảo đảo ra ngoài.
Nhất thời độ ẩm giảm xuống 00C. Đỗ Trạch Nhiên đưa mắt nhìn bọn họ, cười rầm rộ: “Làm các cậu chê cười rồi, chúng ta tiếp túc nào…”
Tây Thuần chẳng biết bọn họ đang nói gì, chỉ biết tay cô liên tục run lẩy
bẩy, mà Vương Hựu Địch lại nắm lấy bàn tay đang run của cô: “Xin lỗi,
hôm nay lại mang em đến đây…”
“Không sao”.
Vương Hựu Địch còn nhiều lời muốn nói, lại phát hiện mình không thể nói nên lời.
Tây Thuần rút tay ra, độ ấm trên cô giảm dần. Cô biết Đỗ Trạch Vân vẫn còn
yêu Trình Nghi Bắc, nhưng đến giờ vẫn không biết, cô ấy yêu anh đến như
vậy, nguyện ý vì làm đến nỗi này. Đỗ gia và Trình gia kết thông gia,
chính là nguyện vọng của cả hai nhà, hôn nhân thương nghiệp, hai bên
cùng có lợi. Đó là nguyên nhân gia đình hai bên chấp nhận quan hệ của
hai người họ, thay vì áp buộc họ đã tự do yêu nhau, càng được ủng hộ
nhiều hơn. Vậy mà Đỗ Trạch Vân… đương lúc mấu chốt làm hỏng chuyện. Có
thề tưởng tượng được sự tức giận của Đỗ Trạch Nhiên.
Đỗ Trạch Vân nay ôm hết mọi chuyện, đổ lên đầu mình, để Trình Nghi Bắc tránh được phiền phức sau này.
Tây Thuần lấy móng tay đâm vào tay, đau! Nhưng cô có thể thấy rõ ràng đáp
án của mình. Đổi lại là cô, tất nhiên không thể làm được như Đỗ Trạch
Vân. Cô gái cao ngạo như Đỗ Trạch Vân, đã dùng phương thức này để che
giấu cho tình yêu mỏng manh của mình.
Tây Thuần đẩy Vương Hựu Địch ra, đuổi theo.
May quá, Đỗ Trạch Vân vẫn chưa đi xa lắm, còn đứng ở cửa lớn ‘Bất Dạ
Thành’, hẳn đang đợi taxi. Tây Thuần bước đến, nhìn thoáng qua mặt cô
ấy: “Cậu ổn chứ?”
Đỗ Trạch Vân không nhìn cô: “Không phải vì cậu”.
“Tớ biết”.
Lúc này Đỗ Trạch Vân mới quay qua nhìn cô, ánh mắt dời xuống dưới, dừng
trên bụng cô. Tay cô vuốt ve bụng Tây Thuần: “Cậu nói để tớ làm mẹ nuôi
của đứa bé. Coi như đây là lễ vật tớ dành tặng đứa bé”.
Nhất thời Tây Thuần không biết nên nói gì.
Ngược lại Đỗ Trạch Vân cười rất tươi: “Bây giờ đứa trẻ có động tĩnh gì không?”
Tây Thuần bất đắc dĩ thở dài: “Còn sớm lắm! Bây giờ còn chưa thành hình nữa, không biết phải chờ bao lâu”.
Ngược lại Đỗ Trạch Vân an ủi cô: “Sẽ lớn nhanh thôi”.
“Đúng, sẽ lớn nhanh thôi”.
Taxi đến, Đỗ Trạch Vân bước lên xe. Tây Thuần muốn gọi cô lại, nhưng không biết sẽ nói gì, đành thở dài.
Vương Hựu Địch đứng phía sau Tây Thuần: “Nhìn không ra, cô ấy đối với Trình Nghi Bắc tình thâm ý nặng đến vậy”.
Tây Thuần xoay người nhìn anh: “Bởi vậy thế giới rộng lớn này không thiếu chuyện lạ phải không?’
Vương Hựu Địch không nói nên lời: “Anh hối hận, anh không nên từ bỏ em. Không nên để em tự do, không nên đồng ý buông tha em dễ dàng như vậy”.
Tây Thuần rút tay về: “Anh nên biết chúng ta không thể trở lại”.
“Vì sao một cơ hội cũng không cho anh?” Vương Hựu Địch giữ hai vai cô: “Cho anh một cơ hội, anh sẽ tốt với em”.
Tây Thuần không giãy dụa, để mặc Vương Hựu Địch ôm mình: “Anh nhất định đối xử tốt với em, tốt hơn hết thảy mọi thứ trên đời này”.
Khóe môi Tây Thuần hé ra nụ cười, anh ôm cô cực nhanh, ngay cả cô cũng cảm
nhận được sự vội vã cùng căng thẳng đó. Nhưng ngược lại cô bình tĩnh lạ
thường, mở miệng: “Em đang mang thai, có phải anh sẽ sẵn sàng tiếp nhận
cả đứa bé này”.
Tay Vương Hựu Địch buông xuống, không thê tin nhìn cô. Nét mặt anh rõ viết: không thể tưởng tượng nổi. Anh rất rõ, cô không phải người giỏi nói
dối, nhưng giờ phút này, anh hi vọng cô đang gạt anh.
Vẻ mặt anh đau xót: “Đứa trẻ? Làm sao có thể? Đây…”
Tay phải Tây Thuần trượt trên bụng: “Ở đây, có một sinh mệnh nhỏ bé”.
Vương Hựu Địch vẫn đang trong trạng thái hết sức kinh hãi.
Tây Thuần khẽ cười, leo lên chiếc taxi vừa đến.
Cô thậm chí không thèm quay đầu lại, bởi một khi cô đã chọn hướng về phía trước, cô sẽ không cho bản thân mình cơ hội hối tiếc.