Có những chuyện cô rất ngốc, ví dụ như thời tiểu học cô giáo bắt viết nhật kí, cô chẳng hiểu nổi viết nhật kí là gì, cô giáo nói viết nó giống như em xem thời sự vậy đó. Sau đó cô thật sự canh tivi, ngày nào cũng chép y hết những nội dung trên tivi. Cả đời cô xem tivi nhiều nhất chắc là giấc tiểu học rồi, nhưng lạ là cô giáo lại không bắt nộp bài tập, làm cô tức tưởi. Lên trung học, giáo viên bắt viết chu kí*. Cô cảm thấy mấy thứ như nhật kí, chu kì này đều là chuyện riêng tư, giáo viên lại coi như bài tập phải hoàn tất, hệt như bắt mỗi tuần phải viết một bài văn miêu tả cứng nhắc ấy, khác mỗi là không quy định lượng từ thôi.
*Chu kí: nhật kí hay báo cáo tổng kết hàng tuần.
Cô hay quên viết chu kí, có một lần viết bừa, thật hay không cũng kệ, lấy chuyện cuốn sách vừa bị rách ở tiết trước viết vô. Cô cực thích những câu chuyện chất chứa những triết lý giản đơn, qua mỗi câu chuyện làm người ta phải cẩn thận suy ngẫm. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân cô thích những câu chuyện xưa cũ, lấy nhân vật bày tỏ nỗi lòng. Mãi đến đã trưởng thành, cô vẫn thường suy ngẫm lại về những gì mình đã trải qua, cứ thích biểu đạt những triết lý mà chính cô còn chưa làm được, vậy còn dám đi bắt người ta làm. Truyện thường rất đơn giản, chàng trai và cô gái yêu nhau từ lâu, từ trung học lên đến đại học, sau có chuyện, kết quả chia tay, cô gái nói chia tay, còn chàng trai lại không hề giữ lại. Cô gái chỉ buộc miệng nói thôi, chứ lòng nào muốn phân ly. Cô gái chạy đến trường của chàng trai, thấy chàng trai ấy đang nắm tay cô gái khác, thậm chí còn không chịu nói chuyện riêng với cô gái. Cô gái nói với chàng trai không muốn chia tay nữa, muốn nói chuyện riêng với chàng trai ấy, nếu không cô gái sẽ tự sát trước mặt chàng trai. Chàng trai mới bảo, em muốn tự sát thì về trường em mà tự sát, đừng làm bẩn trường anh.
Cô gái cắt cổ tay thật, chàng tay thế mà lại không đưa cô gái đến bệnh viện, chỉ điện thoại cho cha cô ấy. Từ nhỏ đến lớn, luận nhân phẩm hay luận học vấn cô gái đều xếp hàng ưu tú, mãi cho đến khi gặp kẻ vô tích sự như chàng trai ấy. Cô gái được cha đưa đến bệnh viện, dọc đường, cô gái nhìn gương mặt già nua của cha mình, bậc khóc. Nhưng cha cô ấy không trách cô ấy lấy một lời, chẳng bao giờ trách cô, cô gái chợt tỉnh ngộ, sau đó lại trở lại làm một đứa con gái ngoan, tài giỏi ưu tú.
Khi chúng ta làm sai, người ngoài luôn phê phán chỉ trích đủ điều, nhưng không ngờ rằng sự im lặng lúc ấy mới đủ sức đánh thức được cơn mê của chúng ta.
Khi ấy, giáo viên ngữ văn phê ‘Tình thương của cha vô cùng vĩ đại.”
Giờ phút này, Tây Thuần nằm trên giường bệnh, con cô chẳng còn.
Cô rất đáng giận, đến cả chuyện kết hôn cũng chẳng báo với Lý Tuệ Hiền, cô có chồng; sai rồi, là từng kết hôn, từng có chồng, từng có con.
Sao một câu mẹ cũng chẳng hỏi tới?
Cô cắn môi nhìn Lý Tuệ Hiền chuyên tâm ngồi gọt táo, vỏ táo vòng vèo cứ dài dài ra.
Chẳng trách móc cũng chẳng hỏi lấy một câu.
Sao lại không dùng phương thức đã dành cho chị để trách mắng cô, chị có thai, cha dượng tức gần chết, mẹ đau như cắt.
Cớ gì lại khoan dung với cô như thế.
Lý Tuệ Hiền cắt táo làm bốn miếng, đứa một miếng cho Tây Thuần.
Tây Thuần giơ tay ra, nắm tay Lý Tuệ Hiền. Bàn tay gầy gò, cứ như chỉ có da bọc lấy xương. Cô nhớ thầy sinh học từng bảo tuổi lớn, nhân tế bào phình to, thiếu tế bào chất, sắc tố đen lại sinh sôi không ngừng.
Đúng rồi, mẹ đã già, cô chẳng những không làm mẹ an tâm, mà còn khiến mẹ lo lắng nhiều hơn.
“Mẹ, con xin lỗi.”
Lý Tuệ Hiền ôm Tây Thuần vào ngực, “Con à, chẳng việc gì phải xin lỗi người ta, miễn đừng có lỗi với chình mình là được rồi.”
Lý Tuệ Hiền vẫn ở bệnh viện chăm sóc Tây Thuần, có hơi thiếu tự nhiên, bà biết tại bà ở đây nên lúc nào Tây Thuần cũng cố tươi rói hết mức để mong bà an tâm.
Trái với vẻ bình thản của Lý Tuệ Hiền, Trần Tư Dao cực kì hùng hổ.
Khí thế hừng hực.
Trần Tư Dao đứng trước giường bệnh Tây Thuần, “Em đần hả, kêu em ký là em kí liền á. Để người ta chơi vô ích á? Muốn ly hôn cũng phải đòi mấy trăm vạn chứ, không chịu thì ra tòa, ai sợ ai hả. Em suýt chết đó, Trình Nghi Bắc có ló mặt ra chưa. Chị phải tới nhà họ Trình đó chửi một chập mới được, phải lôi đầu tên khốn đó ra, ít nhất cũng phải có câu trả thỏa đáng chứ. Em coi em có ngu không hả? Để bản thân thành cái dạng này, muốn ai thương hại hả, ai cũng cười vô mặt em hết á!”
Tây Thuần cắn môi, để Trần Tư Dao chửi cho đã.
“Trình Nghi Bắc xấu xa, bà đây còn tưởng anh ta là đàn ông tốt, hứ, ai dè là tên đểu. Mắt em bị lệch hả, như không lại nhìn trúng cậu ta hả?”
Cuối cùng Tây Thuần cũng chịu phản ứng, “Đừng nói anh ấy như vậy.”
Cô còn chưa dứt lời, lửa của Trần Tư Dao đã bừng lên thêm, “Chị đây cứ nói đấy, Trình Nghi Bắc là tên cặn bã, tởm chết được. Bỏ vợ, không khốn nạn chắc. Còn dám tuyên bố kết thông gia với Mạc gia, có ai khốn nạn vậy không? Vợ mình nằm bệnh viện, còn bản thân thì lo kết hôn với người đàn bà khác, đây mà là con người á?”
“Đã bảo là đừng nói nữa mà.” Tây Thuần mấp mái môi, kiềm nén, “Anh ấy có chỗ khó của mình mà, dù anh ấy làm chuyện gì chăng nữa thì em cũng đã mất đi cha con họ, không ai có thể thay đổi được.”
“Đầu em toàn là bả đậu không à!”
Lý Tuệ Hiền gõ vài cái lên cửa, bất mãn nói với Trần Tư Dao, “Ở dưới còn nghe thấy tiếng con, nhỏ tiếng chút không được à? Con không thấy em con đang nằm trên giường à, sao mà lắm mồm thế.”
“Người bệnh thì từ từ sẽ khỏe lại thôi, con đang trị tâm bệnh cho nó, sao tính là ồn ào được chớ?” Trần Tư Dao ấm ức nhìn Lý Tuệ Hiền, “Mua cơm thôi mà cũng lâu ghê.”
“Con đi nhanh thế sao không đi?”
Trần Tư Dao bĩu môi không nói.
Tây Thuần nhìn họ, “Lần sau con đi mua cơm cho nhé?”
Trần Tư Dao lập tức ngồi xuống, “Em thử xem, chị không bị chửi mới lạ.”
Lý Tuệ Hiền thêm vô, “Biết là giỏi rồi.”
Trần Tư Dao đến lấy hộp cơm, “Con biết mẹ thiên vị rồi.”
Lý Tuệ Hiền giật hộp cơm trong tay Trần Tư Dao, “Tôi thiên vị lắm, cô đừng có ăn.”
Trần Tư Dao nịnh Lý Tuệ Hiền liền, “Con nói mẹ thiên vị con mà.”
Khóe môi Tây Thuần cười như không cười, nhợt nhạt lại điềm nhiên.
Lý Tuệ Hiền ở chẳng bao lâu là về, thứ nhất là muốn Tây Thuần nói chuyện thoải mái với Trần Tư Dao, hai nữa là bà không quen sống ở đây.
Tây Thuần xuất viện, Lý Tuệ Hiền chạy đi mua đủ thứ, Lý Tuệ Hiền nói bà càng ngày càng phun phí.
Tây Thuần cứ nhìn chiếc xe xa dần xa dần, Trần Tư Dao lại dạt dào hứng thú ngó cô, “Sao em cứ làm như thể sinh ly tử biệt thế?”
Vừa dứt lời, Trần Tư Dao tự ý thức được kì lạ, chau mày.
Tây Thuần nhìn cô, “Mẹ bảo chị thường hay điện thoại cho người đàn ông đó…”
“Em nói gì thế?” Trần Tư Dao thấp thỏm.
Tây Thuần lắc đầu, “Mẹ chỉ muốn chị cho Tiểu Bảo một người cha mà thôi, đứa trẻ không cha đáng thương biết mấy.”
Trần Tư Dao nghe Tây Thuần nói, chẳng biết phải đáp lại thế nào cho phải, Tây Thuần có mẹ không cha, mình có cha không có mẹ, vừa hay cha mẹ dựng nên một gia đình.
Ở một gốc độ nào đó, hai cô y như nhau.
Trần Tư Dao không muốn kéo dài đề tài này nữa, “Em tính thế nào?”
“Không biết.”
“Không biết?” Trần Tư Dao cao giọng.
Tây Thuần chẳng biết, từ lúc nào mà cô luôn chọc cho người chị này của cô giận thế?
“Em nói xem sao mẹ lại vội vã về hả? Em tưởng thật sự do không quen sống ở đây chắc, sợ bị chúng ta chọc cho nhức óc chắc? Một năm mẹ chỉ gặp chúng ta được có vài lần, dù không quen cũng sẵn sàng ở lại đây cùng chúng ta. Mẹ vì em đó, em thì không biết mình nên làm gì. Em trốn ra ban công khóc, em tưởng không ai biết chắc. Chỉ tại không muốn nói ra làm em buồn thêm mà thôi, mẹ không nỡ nhìn em phải vất vả kiềm nén nên mới vội về. Mẹ biết mẹ ở đây thêm một ngày là em lại phải tỏ ra mạnh mẽ cho mẹ xem thêm một này. Em khóc cái gì mà khóc, có bản lĩnh thì chạy đến mà khóc trước mặt Trình Nghi Bắc kìa.”
Trần Tư Dao nhìn bộ dáng đáng thương của Tây Thuần, hai mắt phím hồng, không biết nên cảm thấy thế nào giờ.
“Chị à, chị sẽ khóc trước mặt Diệp tổng ư?”
Chẳng bao giờ chúng ta muốn khóc trước mặt hai người, một là người mà ta căm hận, hai là người đã ruồng bỏ ta.
** **
Quý Bách Hiên cầm quyển sách ngổi trước giường bệnh, thật ra chuyện cũng chẳng đáng gì, anh bỗng nhiên đặt quyển sách xuống, bất đắc dĩ mở miệng, “Cậu nói đi, trong đầu phụ nữ chứa những gì nhỉ? Hay chỉ biết yêu mỗi người đàn ông đầu tiên làm cô ấy rung động?”
Mắt Trình Nghi Bắc vốn đang nhắm bất thình lình mở ra, “Cậu hỏi lầm người?”
Quý Bách Hiên cười sặc sụa, “Quả nhiên là cậu giả bộ ngủ.”
Trình Nghi Bắc không để ý đến anh, “Kể đi, gặp chuyện gì? Cậu với Ngọc Cẩn vẫn ổn chứ?”
Quý Bách Hiên như cười như không, “Phải học cậu thôi.”
Sắc mặt Trình Nghi Bắc trầm xuống, không muốn nhiều lời.
Quý Bách Hiên thấy anh không muốn bàn thêm về đề tài này, nhưng không kiềm lại được, “Bây giờ tớ chẳng có phương hướng, chẳng biết làm gì cho phải. Như thể tất cả những điều trước nay tớ cho là quan trọng nhất nay đã mất hết ý nghĩa vốn có, mà tớ vẫn chưa tìm được tầm quan trọng mới cho nó.”
“Nên cậu mới hạ cố đến đây chăm sóc nửa tấm thân tàn phế của tớ?” Trình Nghi Bắc cau mày.
“Sai rồi nhé, chăm sóc cậu là bổn phận của tớ, vả lại mẹ cậu đã đưa tớ một khoản tiền khá lớn rồi. Ở đây rất an nhàn, đã vậy còn có tiền, sướng biết mấy.”
Khóe miệng Trình Nghi Bắc run rẩy, “Nhân tiện giúp cậu tạm thời cách xa cái người làm cậu băn khoăn.”
Quý Bách Hiên giả vờ ho, “Cậu nhìn cậu đi, đại nạn không chết ắt có phúc.”
Trình Nghi Bắc nhìn cái chân bó thạch cao của mình, “Cậu nói xem, chẳng ra người ngợm gì. Nếu tớ nói cho người ta biết tớ bị tai nạn, chân ra nông nổi này, thế nào người ta cũng bảo tớ xui xẻo. Nếu tớ nói nhờ tớ bị tai nạn giao thông nên mới tránh được tai nạn máy bay, thể nào người ta cũng tớ may mắn vô cùng.”
“Thế giới này vốn không phân biệt may rủi, gặp người xui hơn mình liền thấy mình may mắn, gặp người may mắn hơn mình thì tự dằn vặt bản thân mình sao quá xui xẻo.”
Trình Nghi Bắc suy ngẫm một hồi, “Tớ nghĩ so với cậu tớ xui xẻo hơn.”
Quý Bách Hiên cũng ủ ê, anh với Trình Nghi Bắc quen nhau ở nước ngoài, hợp cạ liền thành bạn thân. Nhưng giờ lại không trả lời được.
“Tớ với cậu khác nhau.”
“Khác chỗ nào?”
Quý Bách Hiên nhìn anh, “Tớ chưa từng nghĩ mình sẽ yêu người khác.”
Trình Nghi Bắc nhìn bóng Quý Bách Hiên đi xa, mình sẽ kết hôn với cô gái khác ư?
Từng nghĩ tới chưa?
Rốt cuộc mình đã từng cho rằng mình không cần tới hay chưa.
Nếu có, sao nỡ ngoan tâm từ chối cuộc gọi ấy thật nhiều lần, ép mình không được nhìn cuộc gọi đến, lại không chịu tắt điện thoại, cách nghĩ nực cười quá thể, cứ tưởng qua từng cuộc gọi nhỡ này là có thể chứng minh được sự cứng rắn của bản thân, kết cuộc lại vỡ lẽ ra rằng bản thân mình cũng chỉ là một người bình thường thế thôi, muốn được nhớ nhung, muốn khẳng định tầm quan trọng của mình, chút ít thôi cũng được.
Nếu không, đã không để đến lúc quyết xong rồi, đã ngoan tâm rồi, lại không đủ nhẫn nại vừa lên máy bay đã vội vã chạy xuống.
Anh không phải người hay xúc động, nhưng rồi cũng có lúc sơ suất, lái xe đâm thẳng vào ngã ba, mới hơn mười mấy mét, định lùi xe lại, không ngờ xe phía sau chạy quá nhanh, tông nhau luôn.
Anh thử nhúc nhích chân mình, cứ nằm trên giường thế này làm anh thấy phiền muộn.
Hạ Lập Khoa mang cơm trưa đến, “Khỏe hơn chưa?”
“Cũng khỏe. Bao giờ con mới được xuất viện?”
“Ở lại quan sát thêm vài ngày nữa đã.”
Anh than thầm, không muốn nói nhiều, ngẩng đầu, “Chuyện con bị tai nạn có truyền ra ngoài không?”
“Dĩ nhiên không rồi.” Hạ Lập Khoa lấy hộp cơm còn nóng hổi ra, thản nhiên nói, “Nhưng mẹ có đặc biết đến nói cho Tây Thuần biết.”
Vừa nghe đến cái tên đó, nhếch môi, mắt nhìn Hạ Lập Khoa, muốn nghe đoạn kế tiếp.
Nhưng Hạ Lập Khoa lại không có dự định này.
Trình Nghi Bắc ngây người, “Lúc con đang phẫu thuật, mấy cuộc gọi nhỡ này là sao?”
Hạ Lập Khoa bình thản đưa chén đũa cho anh, “Ăn rồi mẹ nói, mắc công lại không ăn nổi.”
Anh chau mày, đẩy tay Hạ Lập Khoa ra, cố chấp nhìn bà.
“Là Tây Thuần gọi đến.”
“Nói gì?”
Hạ Lập Khoa thở dài một hơi, “Cô ta nói con đã cạn tình, đứa bé đó cũng không có lí do gì để giữ lại nữa, dù gì con cũng là cha nó, nên gọi đến thông báo cho con biết một tiếng…”
Trình Nghi Bắc xanh mặt, ném cái gối, lại rơi ngay đống đồ ăn, bát đĩa rơi xuống đất, vỡ nát.
Hạ Lập Khoa lắc đầu, “Thanh niên bây giờ khác xa thế hệ của mẹ hồi đó, chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân, chẳng biết gì đến trách nhiệm của mình.”
“Bây giờ mẹ mới nói, con của con…” Anh nhìn mẹ mình, nói không hết nổi câu, bởi anh đáp án anh nghĩ hoàn toàn trái ngược.
Phải vì Hạ Lập Khoa muốn anh tuyệt vọng, “Mẹ để Tây Thuần tự quyết định, dù gì thì đó là cuộc sống của các con, mẹ không có quyền lên tiếng, cô ta chỉ muốn bỏ đứa con đi thôi.”
Anh đờ người nắm chặt góc chăn, gân xanh nổi đầy hai tay.
Hạ Lập Khoa nhìn anh, “Con cũng biết rồi, chuyện cũng dễ nói hơn.”
Ánh mắt Trình Nghi Bắc mê mang, nhìn Hạ Lập Khoa bày văn kiện ra trước mặt anh.
Anh mở to mắt không dám tin nhìn đơn ly hôn, ngực phập phồng dữ dội.
Góc phải tờ giấy rõ ràng hai chữ: Tây Thuần.
Là bút tích của cô, anh không lầm lẫn được.
Cô rõ biết anh bị tai nạn nhưng lại không hề đến đây thăm anh, còn bỏ con, thì ra cô đã cho là anh ruồng bỏ cô, nên từ lâu cô cũng đã buông bỏ anh rồi.
Cô gọi cho anh nhiều cuộc, anh còn tưởng cô muốn níu anh lại.
Chẳng qua là để nói lời biệt ly.
Anh cứ tự đa tình miết.
Hạ Lập Khoa vỗ về lưng anh, như thuở bé thơ anh không ngủ được sẽ nhè nhẹ vỗ lưng anh vậy, “Đừng nghĩ nhiều, chẳng qua Tây Thuần thấy có quá nhiều chướng ngại, không đủ sức kiên trì đó thôi. Nếu con không nỡ, thì mang cô ấy về lại đi.”
Trình Nghi Bắc cười, “Con đã làm gì sai ư?”
“Không đâu, từ đầu đến giờ con mẹ không làm gì sai hết.”
“Sao con còn phải cố nữa chứ.” Anh còn chẳng phát giác, khóe mắt đã ướt nhòa, “Con đã vô cùng cố gắng, vô cùng nỗ lực với cuộc hôn nhân này, con sợ mẹ không thích cô ấy, sợ cha không ưa cô ấy, muốn thuyết phục cha mẹ có ấn tượng tốt với cô ấy. Con cố hết sức làm tốt những gì người chồng nên làm, con tận tâm tân lực yêu thương cô ấy, con sợ mình chưa đủ tốt, ngay cả những sách về vợ chồng con cũng xem hết rồi. Dù với mối tình đầu của cô ấy, con cũng đã nổ lực tránh mặt cô ấy, con cần phải cố gắng tiêu hóa những chuyện đó. Con sợ mình sẽ không kiềm được mà nóng nảy với cô ấy, cô ấy mang thai, con không thể để cô ấy đau lòng được. Cớ gì con lại nhận được kết cuộc thế này?”
Anh vẫn chưa từ bỏ, thế mà c đã từ bỏ anh mất rồi.
Con của anh, cô nỡ nói không cần.
Anh không phải Trình Dục Bắc, nên cô mới dễ từ bỏ thế phải không?
Giờ thì anh có đáp án rồi, so với Quý Bách Hiên, anh xui xẻo hơn.
Hạ Lập Khoa vẫn ôm anh, “Con à, con phải biết trên đời này, không phải cứ cố gắng sẽ thu được thành quả.”
Mắt Trình Nghi Bắc sáng ngời, “Mẹ, mẹ tận mắt thấy cô ấy bỏ con à?”
Hạ Lập Khoa ngạc nhiên, “Không có.”
“Thế… biết đâu…” biết đâu cô giận anh lâu rồi không xuất hiện nên mới giận dỗi mà nói thế, chỉ cần anh đến trước mặt cô, biết đâu mọi chuyện…
Hạ Lập Khoa nghe con trai bà đang cố đón lấy tia hy vọng hèn mọn cuối cùng, ánh mắt liền thay đổi, “Mẹ đến bệnh viện thăm Tây Thuần, là cô ta bảo mẹ đến. Khi đó cô ta đã xóa sạch đứa bé rồi, còn giao cho mẹ tờ giấy này, bảo mẹ nói với con từ nay về sau hai đứa không còn bất kì quan hệ gì đến nhau nữa. Cô ta còn nói, mong con có thể gặp được cô gái tốt hơn cô ta, cả hai có thể hạnh phúc bên nhau.”
Đến tia hy vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói.
“Mẹ, con muốn nghỉ ngơi.”
Hạ Lập Khoa gật đầu, “Cần gì thì điện cho mẹ, nhớ là mẹ luôn sẵn sàng ở bên con.” Đi vài bước, lại thở dài, “Nhớ đó, mẹ làm gì cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Nên tránh xa cô gái này, càng xa càng tốt, nhất là kẻ có liên quan tới Bàng Nhã, có liên quan tới đứa con riêng đó.
Ánh mắt Trình Nghi Bắc rơi xuống cái tên ‘Tây Thuần’, ngắm nghía thật lâu.
Anh chớp mắt, phải chăng tại mình đã làm tổn thương nhiều cô gái quá, nên giờ đến lượt mình chịu tội.
Chứng minh Thượng Đế rất công bằng.
Anh ho không ngừng.
Gọi cho Quý Bách Hiên, mặc kệ Quý Bách Hiên khuyên nhủ thế nào anh cũng phải ra ngoài một chuyến, Quý Bách Hiên hết cành, đành đi cùng anh.
Chân Trình Nghi Bắc hơi bất tiện, Quý Bách Hiên phải đem xe lăn theo, cật lực đỡ anh lên xe.
Trình Nghi Bắc cũng chẳng có biểu cảm gì khác lạ, Quý Bách Hiên mệt ná thở, chạy một khoảng xa mới quay qua hỏi, “Đi đâu?”
Trình Nghi Bắc nói địa điểm.
“Nghe nói chỗ đó sống rất thích.”
Trình Nghi Bắc không đáp.
Quý Bách Hiên lại tậu thêm một câu, “Rất hợp để nuôi tình nhân.”
Anh liếc Quý Bách Hiên một cái.
Cuối cùng cũng đến nơi, nhưng Trình Nghi Bắc chỉ ngồi trên xe, không xuống, mày nhíu chặt, chẳng biết đang nghĩ gì.
Quý Bách Hiên lắc đầu, biết trước khỏi mang xe lăn theo.
Quý Bách Hiên dựa lưng vào ghế, rất lạc quan, “Rốt cuộc cô gái nào có khả năng làm cậu xoắn quýt lên dữ thế này, tớ tò mò lắm đó.”
Trình Nghi Bắc kệ anh.
“Cậu thử nói xem tình cảm cô ấy dành cho cậu có sâu nặng không?”
Trình Nghi Bắc vẫn im lặng.
“Nếu tình cảm cô dành cho cậu không sâu, vừa thấy tớ ngọc thụ lâm phong, đẹp trai phóng khoáng có khi nào vừa gặp đã yêu luôn không?”
Trình Nghi Bắc vẫn im lặng.
Quý Bách Hiên chịu hết nổi nhìn qua anh, mới chợt nhận ra ánh mắt anh đang nhìn về phía đằng kia, không xa lắm.
Có chiếc xe thường thường vừa đỗ lại, cô gái bước xuống xe, người đàn ông trong xe cũng bước xuống, hai người nói chuyện gì đó với nhau, nhìn có vẻ quen thuộc.
Quý Bách Hiên nhìn cảnh trước mắt, rồi quay qua nhìn Trình Nghi Bắc.
Ánh mắt Trình Nghi Bắc làm anh sững sờ tại chỗ, rõ ràng Trình Nghi Bắc chẳng có biểu hiện gì, ngay cả sóng mắt cũng lặng tăn, nhưng anh lại cảm nhận được rất nhiều khổ sở trong đó.
Trình Nghi Bắc cứ nhìn xuống bụng Tây Thuần, nơi đó phẳng lỳ, nơi mới đây từng hơi bị anh bài xích giờ đã không còn nữa.
Anh nhớ đến tên cô trong tờ đơn ly hôn.
Thành trì trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ.
Quý Bách Hiên vẫn hứng thú dạt dào, “Người đàn ông đó là tình mới của cô ấy à?”
Người tình mới?
Bọn anh đã không còn bất kì quan hệ gì với nhau nữa rồi.
Mặt anh trắng bệch, “Chúng ta về thôi!”
Quý Bách Hiên do dự, “Coi xong rồi hả?”
“Không xem nữa.”
Dọc đường Trình Nghi Bắc vẫn luôn trầm mặc.
Hạ Lập Khoa đã chờ trước bệnh viện từ lâu, thấy Trình Nghi Bắc cũng không hề trách mắng.
Trình Nghi Bắc thấy Hạ Lập Khoa, cũng mỏi mệt vô cùng, “Mẹ.”
“Ừ.”
“Lần trước mẹ nói gia đình bác Mạc có chuyện, cần trợ giúp, chúng ta giúp bác ấy thôi!”
“Được.” Hạ Lập Khoa thở phào, rốt cuộc con bà cũng nghĩ thông suốt.
“Chỉ trợ giúp mà thôi,” Trình Nghi Bắc nói.
“Mẹ biết.”
Trình Nghi Bắc cười yếu ớt, “Chắc mẹ sẽ không biến không thành có đúng không?”
Hạ Lập Khoa bất ngờ, mấp mái môi, bà rất thích Mạc Hoan.
Trình Nghi Bắc lắc đầu, “Con hơi mệt, nên chỉ nói một lần thôi, dù không có Tây Thuần thì Mạc Hoan cũng chỉ là em gái thôi.”