Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 9



Trình Nghi Bắc đẩy hết đống văn kiện qua một bên, thả lỏng cơ thể sắp đông cứng. Chuyện nơi này xử lý xong hết rồi, về nước thôi! Có tí vui sướng toát ra từ ánh mắt mệt mỏi của anh. Về lần này, bụng Tây Thuần đã nhô lên chưa? Cười cười ngây ngốc, sao có thể chứ, phụ nữ có thai gần ba tháng mới lộ ra chút ít. Đã vậy Tây Thuần còn quá gầy, chỉ có nước bốn tháng mới nhô ra.

Nhưng dù gì cũng đã hơn hai tháng, hẳn cũng phải có tí phản ứng!

Chỉ là anh vừa mới nghĩ tới chuyện về nước, đã bị Trình Chí Diên gọi về gấp. Xuống máy bay đã thấy xe Trình Chí Diên phái đến đón anh về, ngay đến ý tưởng về căn hộ của mình cũng gặp trở ngại.

Rốt cục lúc này Trình Nghi Bắc đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nghe nói Đỗ Trạch Vân và anh chia tay, Đỗ gia tất nhiênvẫn hi vọng mối thông gia giữa hai nhà, vậy mà thái độ của Đỗ Trạch Vân… làm người ta trở tay không kịp, nghe cha phân tích mà lòng anh thầm than: lần anh nợ Đỗ Trạch Vân.

Hạ Lập Khoa không quan tâm đến cái gọi là hôn nhân thương nghiệp, dẫu sao Trình Nghi Bắc cũng là con trai duy nhất của bọn họ, độ quý giá có thua gì bảo vật gia truyền. Suy nghĩ của bà đơn giản, chẳng thèm để ý đến suy nghĩ của chồng, đi thẳng đến bên Trình Nghi Bắc: “Nói mẹ nghe nào, trong lòng Nghi Bắc nghĩ thế nào?”

Làm một người mẹ dĩ nhiên không hi vọng con mình chịu bất kỳ thương tổn nào, nếu con trai thật sự thích Đỗ Trạch Vân, bằng mọi giá cũng phải có trong tay. Nếu không thích, chẳng sao, tội tình gì phải để con trai chịu khổ vì hôn nhân.

Trình Chí Diên dừng lại, nhìn Trình Nghi Bắc: “Con có ý kiến gì không?”

Trình Nghi Bắc liếc nhìn cha mẹ: “Ý kiến của con quan trọng sao?”

“Dĩ nhiên quan trọng, cưới vợ là con chớ đâu phải ai khác”. Hạ Lập Khoa lập tức chứng tỏ mình cùng phe với con trai, mặt trận phân rõ ràng.

Lúc này Trình Nghi Bắc chậm rãi mở miệng: “Trạch Vân cũng đã nói rồi, sự thật là chúng con đã chia tay trong hòa bình”. Anh đưa mắt nhìn, thấy cha sắc mặt bình thường, chưa thấy bực mình, nói tiếp: “Cái gọi là chia tay trong hòa bình ý là hai người cùng chung suy nghĩ này. Tuy rằng chúng con kết giao tám năm, nhưng tình cảm nhạt nhòa. Chúng con hiểu rõ bản thân không thể có xúc tác nảy lửa với nhau, không thể bước tiếp vào vực sâu”.

“Hoàng đường, cái gì mà xúc tác nảy lửa hay không nảy lửa”. Thái độ Trình Chí Diên vẫn y như cũ muốn tiếp tục quan hệ thông gia thân thiết, hơn nữa còn hi vọng Trình Nghi Bắc tự đi cầu thân.

Trình Nghi Bắc không nói lời nào, nhìn về phía mẹ.

Hạ Lập Khoa nhìn ngay về phía chồng: “Nghi Bắc là con ruột anh, sao anh có thể ép buộc nó thế chứ. Chẳng lẽ nhìn con mình không hạnh phúc mà anh vẫn vui vẻ bán con sao? Mẹ anh trước khi mất còn nói: gia hòa mọi sự hưng. Mới mấy năm mà anh quên rồi, trước khi mất mẹ còn kéo tay anh, bảo anh phải yêu thương Nghi Bắc…”

Trình Chí Diên bị nói vô thức ngậm miệng, ngơ ngác nói một câu: “Suy nghĩ đàn bà”.

Hạ Lập Khoa khóc lóc ngay lập tức: “Anh ghét bỏ em mà, ghét bỏ em không có chí hướng kinh doanh, không giúp được gì cho anh…”

Trình Nghi Bắc kéo tay mẹ: “Mẹ, ý của cha không phải như vậy…”

“Không được nói giúp người đó, ý của người đó rõ là vậy…”

Trình Chí Diên nhìn vợ, bất đắc dĩ thở dài: “Nói gì nữa giờ, tùy mẹ con mấy người quyết”. Rồi đi vào thư phòng.

Hạ Lập Khoa lập tức ngừng khóc, làm điệu bộ ‘OK’ với Trình Nghi Bắc. Trình Nghi Bắc cười nói: “Con biết mà, mẹ vừa xuất mã, không chuyện gì không làm được”.

“Chỉ biết vuốt mông ngựa mẹ thôi, nhưng mẹ thích nghe lắm”. Hạ Lập Khoa ra vẻ anh trai lấy hai tay đập lên vai Trình Nghi Bắc: “Khai thật đi, tại sao chia tay với Đỗ Trạch Vân? Mẹ thấy đứa nhỏ này rất tốt, cách đối nhân xử thế cũng rất được, mẹ khá thích”.

Trình Nghi Bắc ra dáng không thể trả lời.

Hạ Lập Khoa lắc đầu: “Mẹ nhìn ra được con bé đó rất si tình với con. Phải chăng người nói chia tay là con?”

Thấy con mình không trả lời, dáng vẻ cam chịu. Bà lắc đầu, nói đến thế rồi mà, con bé họ Đỗ đó chắc phải nhọc lòng khá nhiều vì tên tiểu tử này: “Nhìn thế nào cũng thấy con đối với con bé đó có cảm tình”.

“Mẹ, áy náy không thể coi là tình cảm. Tiếp tục kéo dài chỉ làm cô ấy thêm tổn thương. Cô ấy là cô gái tốt, con không thể phủ nhận. Nhưng bọn con vốn không dành cho nhau. Cô ấy đáng được một chàng trai tốt yêu thương”.

“Đối với phụ nữ, tất cả những lời của con đều chỉ là lẩn tránh”.

Trình Nghi Bắc đành chịu, chỉ biết lắc đầu: “Con không thể cho thêm bất kỳ thứ gì ngoại trừ cái cớ”.

Hạ Lập Khoa nhìn con trai nửa ngày: “Chẳng lẽ con đã yêu ai à?”

Trình Nghi Bắc từ chối cho ý kiến: “Mẹ cứ thoải mái đoán mò đi”.

Hạ Lập Khoa bất ngờ yếu ớt nhìn con trai mình từ từ bước về phòng, không biết làm gì ngoài lắc đầu. Đứa con này, cho đến giờ vẫn trông rất ngoan ngoãn, nhưng không ai biết đến tột cùng nó nghĩ thế nào.

Thật không ngờ tới Đỗ Trạch Nhiên lại cùng hai người quen cũ Đỗ gia đến thăm. Trình Nghi Bắc nhìn cha mình, ông ấy đang trò chuyện vui vẻ với bọn họ. Anh dùng ánh mắt báo hiệu cho mẹ, Hạ Lập Khoa nhận được tín hiệu của con trai, mỉm cười thản nhiên.

“Thấm thoắt tiểu Vân đã bên Nghi Bắc nhiều năm vậy rồi”. Ông Đỗ vuốt vuốt râu cảm thán.

“Đời người có thể có bao nhiêu cái tám năm, đây gọi là duyên phận đó!” Bà Đỗ tiếp lời chồng.

Bọn họ tuyệt đối không đề cập đến sự thật rằng hai đứa trẻ đã chia tay, Hạ Lập Khoa ân cần nhìn chồng, cười không vui: “Duyên phận khó thế sao Đỗ tiểu thư không tự mình đến. Chả nhẽ chê nhà chúng tôi nghèo hèn chật chội à?”

Đỗ Trạch Nhiên ném một câu chắc nịch: “Sao có thể chứ ạ? Dì thật biết nói giỡn, Tiểu Vân rất muốn đến, nhưng mà bệnh nên không thể. Nếu sớm biết chuyện này làm dì hiểu lầm, Tiểu Vân dù bệnh vẫn đến”.

“Tiểu Vân bị bệnh gì vậy? Gọi bác sĩ chưa?” Trình Chí Diên thân thiết hỏi.

“Bác sĩ bảo Tiểu Vân suy nghĩ quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi”. Đỗ Trạch Nhiên trả lời thản nhiên.

Hạ Lập Khoa liếc chồng mình một phát, quả là không thèm phân biệt ra ai đang tính toán: “Không biết sao mà tôi nghe được Tiểu Vân và con tôi đã chia tay rồi?”

“Chuyện này tuyệt đối không có”. Đỗ Trạch Nhiên lập tức bát bỏ: “Tiểu Vân rất yêu Nghi Bắc, con thấy rất rõ, làm sao nói chia tay cho được?”

“Không lẽ tai mình có vấn đề nên nghe nhầm à?” Hạ Lập Khoa cười lạnh: “Có lẽ miếu nhà họ Trình quá nhỏ, không chứa nổi Phật lớn. Con trai tôi không thể với tới đại tiểu thư họ Đỗ. Tôi thấy mình nên tiễn quý vị về thôi!”.

Rõ ràng đang đuổi khách, làm bọn họ được phen hoảng hồn.

Trình Chí Diên đứng ra hòa giải: “Lỗi tại tôi sáng nay lớn tiếng với vợ mình, nên giờ còn giận dỗi, lời nói có tí chống đối. Mong các người đứng để ý quá làm gì”.

Hạ Lập Khoa dứt khoát thể hiện sự ‘giận dỗi” này đến cùng: “Nhà chúng ta nghèo thế, người ta làm gì thèm để ý”.

Mặt Đỗ Trạch Nhiên tím tái, phẫn nộ mang cha mẹ về.

Trình Chí Diên nhìn vợ: “Nghịch đủ chưa?”

“Chưa!”. Hạ Lập Khoa không hề nhượng bộ chút nào: “Con trai em sinh, dựa vào gì để anh tùy ý sắp đặt? Anh mang thai mười tháng à? Từ bụng anh chui ra sao? Uống sữa của anh lớn lên hả? Anh nói xem anh có tư cách hay em có tư cách?”

Trình Chí Diên cả bụng đều là tức giận, lại không thể phát tiết: “Anh không cãi với em”.

“Như nhau cả thôi!”.

Trình Nghi Bắc đứng dựa vào lan can lầu hai, nhìn mẹ anh khí thế bừng bừng, thật ra vậy cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.