Tuyết Lan ngồi bên án thư ngẩn ngơ, không tin nổi. Đêm đó nàng và y ở bên nhau thật thoải mái, rồi y nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi cùng nghiêm túc mà nói:
“Tuyết Lan, từ lúc chạm mắt nàng, ta biết mình đã trầm luân, gả cho ta nhé, hãy cùng ta đi hết cuộc đời này, ta yêu nàng.”
Lúc đó nàng rất hạnh phúc. Hạnh phúc đến nỗi nàng chỉ có thể bật khóc ôm chầm lấy y. Y cũng thế sít chặt nàng vào lòng, như muốn khảm nàng vào thân thể mình, không bao giờ rời xa.
~*~*~*~*~*~*~
Hai ngày sau, Thái công công bên người hoàng thượng đến phủ Thừa Tướng. Thái công công không chậm trễ nói với Thừa Tướng:
“Mời gia quyến Thừa Tướng đại nhân, nhị tiểu thư Tuyết Lan ra tiếp chỉ.”
Tuyết Lan đang ở thư phòng thuê áo thì tiểu nha hoàn hớt hãi gõ cửa mời nàng đến “phòng khách” [Ta quên từ này cổ đại gọi là gì rồi, thứ lỗi a.]có người trong cung triệu kiến. Tuyết Lan đành nhanh chóng theo người đi qua. Đến nơi nàng hành lễ chào Thái công công, Thái công công cũng không nhiều lời, tuyên chỉ:
“Phụng Thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết, nữ nhi Tuyết Lan phủ Thừa Tướng, nết na thùy mị, tam tòng tứ đức, hiền lương thục đức, nay được hoàng đế yêu mến, 10 ngày sau sẽ tổ chức đại hôn cùng hoàng đế. Tấn phong Hoàng Hậu. Khâm chỉ!”…
Nghe đến đây Tuyết Lan cũng kinh ngạc không kém gì phụ thân của nàng. Nàng còn đang tự hỏi người trong cung tìm nàng làm gì. Sau khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của phụ thân, nàng chợt nhớ đến Khúc Lạc từng hẹn ước với mình, liền hiểu ra y là hoàng đế. Khó trách nàng cảm nhận sự uy nghiêm mạnh mẽ từ y.
Lúc này Thừa Tướng đại nhân có chút mơ hồ, lão là một trung thần, lúc nào cũng vì quân vương mà bán mạng. Nay nghe tin con gái sẽ trở thành Hoàng Hậu thì không quá vui mừng mà có điều suy nghĩ. Lòng đế vương khó dò, lão cần hỏi chuyện cùng nhi nữ thật rõ.
Sau cùng, khi đã nghe hết câu chuyện, Thừa Tướng đành thở dài:
“Nếu con cùng Ngài là lưỡng tình tương duyệt thì ta cầu mong con hạnh phúc. Thâm cung mưu ma âm trầm, con phải luôn cẩn thận. Hãy nhớ nơi này luôn là nhà của con.”