Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 116: Công bằng và không công bằng



“Vậy ai đã đưa cậu đi bệnh viện, con nhỏ này thật là, sao không gọi điện cho mình, cậu khám ở bệnh viện nào, có uy tín hay không, mình nói cậu biết, ngã bị thương ở đầu cũng không phải chuyện nhỏ, cậu có chụp CT chưa, đầu không bị va đập đến ngốc luôn rồi chứ...”

Hứa Hạ hỏi liên tục, làm Lạc Tiểu Thiến không biết phải trả lời từ đâu.

Bởi vì một lời nói dối sẽ phải được che đậy bằng một lời nói dối khác, rồi cô sẽ chỉ có thể không ngừng tiếp tục nói dối, những chuyện thế này, cô thật sự không rành, cũng may Hứa Hạ vốn tính qua quýt, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã sớm phát hiện ra sự lấn cấn của cô.

May mắn, tiếng nói của Ngải Lâm vang lên đúng lúc.

”Mọi người vất vả rồi!”

Nhìn thấy Ngải Lâm xuất hiện, Lâm Lạc Thi lập tức đứng lên đi qua, vứt kịch bản chương trình đang cầm vào tay cô ấy, nhanh chóng rời đi.

Ngải Lâm chỉ nhún nhún vai, sau đó mới mở kịch bản ra, chỉ nhìn thoáng qua một cái đã liền cau mày lại.

Nhảy một bài thật sôi nổi, ngay sau đó biểu diễn hát, điều này đối với một người mới mà nói, thật sự là có phần khắc nghiệt.

”Sắp xếp như vậy đối với Lạc Tiểu Thiến mà nói rất không công bằng, xem ra, chúng ta sẽ chỉnh sửa một chút trình tự các tiết mục!”

Thẩm Tâm Di lập tức không vừa lòng lên tiếng, “Ngải Lâm tiểu thư, chúng tôi đã diễn tập nhiều lần rồi, lúc này chỉnh sửa, có phải đối với mọi người sẽ không công bằng cho lắm?”

Cô vốn dĩ không ưa gì Lạc Tiểu Thiến, mới vừa rồi cô ấy còn hại chị họ Lâm Lạc Thi bị đuổi việc, Thẩm Tâm Di hiển nhiên tính cả hai món nợ này lên trên người Lạc Tiểu Thiến, đương nhiên càng thấy cô ấy chướng tai gai mắt hơn.

”Đúng vậy, dựa vào cái gì mà bọn tôi phải nhường nhịn cô ấy?” Vây cánh của cô cũng hùa theo.

Ngải Lâm đang cúi xem kịch bản ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng đẩy lại kính mắt, “Chẳng dựa vào gì cả, chỉ bằng việc tôi là người phụ trách cuộc thi này, tôi có tư cách cố gắng hết sức tạo cơ hội công bằng cho mỗi người.”

Biết cô sẽ là người tiếp theo phụ trách toàn bộ công tác luyện tập và thi đấu, ai còn dám chọc tới cô để tìm xui xẻo, Thẩm Tâm Di tuy rằng lòng đầy bất mãn nhưng cũng không hề hé răng.

Lại nhìn thoáng qua kịch bản chương trình, Ngải Lâm suy nghĩ một chút,“Như vậy đi, vì suy nghĩ cho công sức luyện tập lúc trước của mọi người, những trình tự khác hoàn toàn giữ nguyên, chỉ thay đổi chuyển tiết mục biểu diễn của Lạc Tiểu Thiến xuống cuối cùng, mọi người có ý kiến gì không?”

Nào có ai lên tiếng, sắp xếp như vậy đối với mọi người gần như không có ảnh hưởng lớn gì, ngoại trừ tiết mục cuối cùng của Thẩm Tâm Di.

Cứ như vậy, tiết mục then chốt liền từ cô chuyển sang Lạc Tiểu Thiến.

Vì để có được thứ tự then chốt này, cô và Lâm Lạc Thi cũng đã mất công suy nghĩ tính toán, nào ngờ rằng, nay gậy ông đập lưng ông.

Thẩm Tâm Di đá đá vào chân kẻ đắc lực bên cạnh mình, ý bảo cô thay mình ra mặt, chẳng ngờ, cô gái kia lại rút chân về sang một bên, coi nhẹ ám hiệu của cô.

Đã đến nước này, ai không chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Thẩm Tâm Di cô không muốn mất lòng Ngải Lâm nên không ra mặt, lại muốn người khác thay mình đứng mũi chịu sào, ai sẽ ngu như vậy đi giúp cô kia chứ?

”Xem ra tất cả mọi người đều không có ý kiến!” Ngải Lâm hài lòng khép lại kịch bản trong tay, “Tốt lắm, bây giờ chúng ta trước tiên chuẩn bị một chút, sau đó bắt đầu diễn tập!”

Mọi người lập tức đi về phía sau sân khấu, Ngải Lâm nhìn bóng lưng Lạc Tiểu Thiến, khẽ mỉm cười.

Sắp xếp như vậy, cô là có ý chiếu cố Lạc Tiểu Thiến.

Tuy rằng ông chủ cũng không có dặn riêng nói muốn cô chiếu cố Lạc Tiểu Thiến, nhưng mà, loại chuyện này, nếu cũng cần tới ông chủ đích thân mở miệng, cô làm trợ lý tổng giám đốc mấy năm nay cũng vô ích quá rồi!

...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.