Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 130: Tôi vẫn chưa được chấm điểm mà



Mọi thứ đều rất thuận lợi.

Nhưng khi Lạc Tiểu Thiến đàn đến hợp âm cuối cùng, ngón tay cô cũng đã chuyển đến phần cuối đàn dương cầm, ngón tay cô nhấn xuống, lưỡi dao sắc bén giữa hai phím đàn cũng lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Ngón tay vừa hạ xuống trên lưỡi dao, máu lập tức trào ra, đau đớn sắc nhọn khiến Lạc Tiểu Thiến vô thức rụt tay phải về.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, nhìn ngón tay đầy máu, Lạc Tiểu Thiến hơi ngẩn ra.

Lúc này, camera trước đàn dương cầm đúng lúc quay gương mặt cô, khiến biểu hiện nhíu mày của cô chiếu lên trước toàn bộ người ở đó.

Nghe tiếng đàn dương cầm bị ngắt quãng, Lãnh Tử Mặc nhíu mày, nhìn về phía sân khấu.

Con bé chết tiệt này lại đang đùa giỡn cái gì vậy?

Đây là lần biểu hiện tốt nhất của cô, vì sao lại cắt ngang như thế chứ?!

Nhạc nền vang lên, đẩy bài hát lên cao trào, tiếng nhạc cũng kéo Lạc Tiểu Thiến khỏi dòng suy nghĩ.

Ánh đèn dưới đài xoẹt qua bục giám khảo, cô liếc mắt nhìn Lãnh Tử Mặc, tuy rằng cách rất xa, không thể thấy được sắc mặt hắn nhưng cô lại cảm nhận rất rõ ánh mắt sắc nhọn của hắn.



Nếu như tương lai em bắt đầu tổ chức concert thì phải làm sao, vừa hát vừa nhảy liên tục thì phải xử lý thế nào, chẳng lẽ muốn nói với người hâm mộ rằng ‘chờ tôi một lát, tôi phải nghỉ ngơi 10 phút sao?’



Cắn răng, ngón tay cô lại đặt lên phím đàn một lần nữa.

Sau đó, cô hát.

“Mi là ta, không thể nói lời thương.

Muốn quên đi, lại không nhịn nổi mà nhớ lại.

Như kẻ lưu vong, nghiêng ngả lảo đảo trên đường.

Trói buộc của mi, chẳng cách nào tháo bỏ…”

Tay đứt ruột xót, mỗi lần đánh lên phím đàn, ngón tay bị thương đều đau tới tận tim, ngay cả phím đàn màu trắng cũng bị máu của cô nhuộm đỏ từng mảng.

Nhìn mà ghê người.

Người quay camera di chuyển góc quay, chú ý đến sự khác thường trên đàn dương cầm cũng giật nảy mình, lập tức đẩy máy quay chuyển sang đặc tả.

Trên màn hình lớn lập tức hiện ra hai bàn tay của Lạc Tiểu Thiến, ngón tay phải của cô đã tràn đầy màu máu, mỗi một nốt nhạc qua đi đều sẽ để lại một chút máu loãng.

Khán giả chấn kinh.

MC chấn kinh.

Thí sinh ở hậu trường, đạo diễn và nhân viên công tác ở trước đài đều vô cùng kinh hãi.

Lãnh Tử Mặc cảm thấy sự khác thường từ bốn phía, quay mặt nhìn về phía màn hình lớn, nhìn thấy máu trên tay cô hắn bật dậy, ánh mắt rơi xuống cô gái đang cúi đầu vừa hát vừa đàn – Lạc Tiểu Thiến, hắn hít sâu vào một hơi, sau đó nắm tay thành quyền ngồi lại lên ghế.

Lạc Tiểu Thiến hồn nhiên không hề biết rằng lúc này toàn bộ mọi người đều đã biết tay cô bị thương,

Cô chỉ cắn răng, kiên trì hát đến tận lời ca cuối cùng, đàn đến tận nốt nhạc cuối cùng.

Đứng lên, giữ chặt ngón tay bj tương, cô đi tới phía trước đàn dương cầm, cúi đầu với toàn bộ khán giả và ban giám khảo.

“Lạc Tiểu Thiến, cô không sao chứ?!”

Hai MC đều chạy chậm tới, quan tâm nhìn cô.

Đến tận lúc này khán giả dưới đài mới bình phục tinh thần, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.

Tuy rằng không có ai biết vì sao cô lại bị thương, nhưng sự kiên trì khi mang theo vết thương để hoàn thành ca khúc của cô thì tất cả đều nhìn thấy, ngay cả những khán giả vốn không thích cô cũng bị sự kiên cường và nghiêm túc của cô đánh động.

“Tôi không sao!”

Lạc Tiểu Thiến giữ chặt bàn tay bị thương, cười với hai người.

Cô vừa mới quay sang, Lãnh Tử Mặc đã đứng dậy khỏi bục giám khảo bước tới, đưa tay nắm lấy bàn đang siết chặt của cô mở ra xem, thấy ngón út của cô đã bị cắt toạc ra, hắn nhíu mày lấy khăn tay trên người ra quấn lấy ngón tay bị thương của cô.

“Tới hậu trường!”

“Em còn chưa được chấm điểm mà!” Lạc Tiểu Thiến đứng im tại chỗ không động đậy.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy rõ ràng sự kiên trì trong mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.