Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 196: Hình như tôi hơi nhớ em



Tiền mua quần áo lần trước của cô còn chưa trả lời, lúc này đây, cô thực sự không thể lại thiếu nợ anh.

Bằng không, cô thực sự không thể nào trả nổi!

“Không tin thì thôi!”

Cô buông anh ra, xoay người đẩy lên xe bước đi.

Có lẽ, anh quá nhạy cảm!

Lãnh Tử Mặc cất bước đi tới, đuổi tới bên người của cô.

Trở lại biệt thự, làm trứng tươi và sữa, vừa giúp anh chuẩn bị hành lý, Lạc Tiểu Thiến tâm tình vui vẻ đưa Lãnh Tử Mặc lên xe, nhìn xe của anh đèn biến mất tại cua quẹo, lúc này mới ba nhảy hai nhảy trở vào trong biệt thự.

Sau khi dọn dẹp phòng bếp, vừa cho gọi một cú điện thoại nói cho mọi người cô sẽ luyện tập ở nhà, cô liền trực tiếp đi vào phòng, bắt đầu luyện giọng.

...

...

Liên tiếp hai ngày, Lạc Tiểu Thiến thực sự là ngoan ngoãn ở trong biệt thự, ngoại trừ một lần đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn bên ngoài, mỗi ngày ngoại trừ luyện tập buổi sáng, hay ở trong biệt thự luyện tập

Tuy Lãnh Tử Mặc ở nước ngoài, mỗi sáng sớm đều gọi điện thoại tới, giám sát cô luyện tập, buổi tối có thời gian, thậm chí còn yêu cầu cô xướng thanh cho anh kiểm tra việc luyện thanh của cô qua điện thoại.

Sáng sớm ngày thứ ba, anh cứ như thường lệ gọi điện thoại về.

“Tự mình đã rời giường, đang chuẩn bị lên đường đi luyện thanh buổi sáng!” Lạc Tiểu Thiến đã hoàn thành khởi động, thở nhẹ một hơi.

“Rất tốt, nhớ rõ, chút nữa đi cắt chỉ, tôi đã gọi điện thoại cho Tiểu Vu, một tiếng đồng hồ sau sẽ đến đón cô!” Thanh âm của Lãnh Tử Mặc cách ngàn dặm vạn dặm, lộ ra vài phần mỏi mệt, nói đến một nửa còn ho khan một tiếng.

Anh lại vẫn nhớ rõ chuyện cắt chỉ!

Trong nội tâm Lạc Tiểu Thiến vô cùng ấm áp, nghe được tiếng ho khan của anh ở bên kia đầu dây điện thoại, cô hỏi, “Anh bị cảm sao?”

“Không có!” Lãnh Tử Mặc nhàn nhạt trả lời.

“Vậy là tốt rồi, anh chú ý thân thể!”

Đầu dây bên kia điện thoại, trầm mặc một lát.

Ngay tại lúc Lạc Tiểu Thiến hoài nghi đối phương có phải đã cúp điện thoại rồi không, giọng nói Lãnh Tử Măc mới vang lên một lần nữa.

“Nhớ tới tôi rồi hả?”

Nhớ cái đầu quỷ của anh đó!

Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, “Em phải đi luyện tập rồi, bằng không, qua thời gian!”

Đầu bên kia điện thoại.

Khách sạn Cannes Martínez, nước Pháp.

Lãnh Tử Mặc đứng sân thượng trong căn phòng của mình, chăm chú nhìn Địa Trung Hải đen kịt.

Nơi bờ biển xa, không biết là ai đang thả hoa đăng, giữa đêm khuya khoắt, những chùm hoa đăng kia vô cùng xinh đẹp

“Có người đang thả hoa đăng!” Lãnh Tử Mặc chú ý đến những đèn Hoa Đăng, dần dần tán ra trong không trung, đêm đen như mực có vài ánh đèn nhỏ, ”Lạc Tiểu Thiến, hình như tôi hơi nhớ em!”

Liên hoan phim có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp, với điều kiện như anh, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, cũng sẽ có một hai người phụ nữ chờ đợi để lên giường của anh, thế mà anh lại nghĩ đến cô?!

Lạc Tiểu Thiến lần nữa bĩu môi, “Em cúp máy đây!”

Sau đó, cô liền cúp máy thật sự.

Kết quả, không đến ba giây, anh lại gọi điện thoại tới.

“Em dám cắt đứt điện thoại của tôi?”

Cách tín hiệu, cô vẫn cảm giác được anh đang tức giận.

“Không phải em cắt, là do mạng bị lỗi, mạng bị lỗi thôi!” Lạc Tiểu Thiến vội vàng giải thích, “Em đang chuẩn bị đi tập luyện!”

Ngữ khí Lãnh Tư Mặc hơi trì hoãn, “Nói em nhớ tôi!”

Có phải người đàn ông này đang tự kỷ không vậy?!

“Tôi nhớ anh, tôi rất nhớ anh, tôi nhớ anh đến cả đêm không ngủ được, cho nên sáng sớm liền thức dậy luyện thanh buổi sáng, nói như vậy, ngài hài lòng không?”

“Xóa ba câu sau, lập lại lần nữa!”

Lạc Tiểu Thiến thực sự rất muốn ném luôn chiếc điện thoại, làm ơn đi, cô nghe điện thoại vượt biển cũng phải tính phí đó

“Lãnh Tử Mặc, anh có thôi đi không, Tôi nhớ anh, tôi rất nhớ anh, tôi nhớ anh đến muốn chết đi cho rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.