Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 203: Ông nhìn sai người rồi



« Chào ngài »! Lạc Tiểu Thiến vội duỗi tay phải ra vắt tay với đối phương, liền vội vàng rụt tay về.

Nhưng mà bàn tay mập mạp của đối phương lại dùng sức nắm chặt tay cô không chịu buông, bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.

« Lạc tiểu thư, ở ngoài so với trên tivi vẫn xinh đẹp hơn! »

« Lý tổng quá khen.» Lạc Tiểu Thiến càng thêm sức kéo, rốt cuộc cũng tránh thoát tay đối phương.

Lý tổng thoáng thể hiện sự không hài lòng trong mắt, nhưng rất nhanh liền che dấu, « Đã tới, mau ngồi xuống! »

« Được, được, được, mời Lạc tiểu thư ngồi bên Lý tống »Bí thư Phương Trác bước lên, kéo Lạc Tiểu Thiến tới bên bàn ngồi xuống ngay bên cạnh ghế của Lý tổng sau đó liền có người tới rót rượu.

« Tôi không biết uống rượu! » Rót đến ly của Lạc Tiểu Thiến, cô liền nâng tay cản miệng ly, « Tôi uống nước trái cây là được? »

« Cái này sao được, đây là rượu Mao Đài thượng hạng, không có việc gì, uống một chút thôi mà! » Lý tổng cứng rắn mở tay cô ra, Phương Trác lập tức rót đầy ly.

« Nào, vì đêm diễn thành công, chúng ta cạn ly nào! »

Lý tổng cầm ly đi đầu, mọi người đều nâng ly lên, Lạc Tiểu Thiến chẳng còn cách nào, chỉ có thể cứng ngắc nâng ly lên.

Mọi người, nâng ly cạn, cô chỉ nhấm một chút lên môi.

« Tiểu Thiến, cô thế là không được rồi!” Lý tổng nghiêng thân thể về phía cô, tay trái chỉ về phía ly rượu không vơi đi mấy của cô, “Chúng ta đều uống cạn, mà cô chỉ nhấp một ngụm có phải là không hay lắm không? Có câu nói tình cảm sâu chỉ một ngụm uống cạn, tình cảm cạn thì mới nhấp môi tôi chính là fan trung thành của cô đấy, nào, Phương Trác, rót rượu đi tôi kính lạc tiểu thư một ly!”

Trợ lý vội vàng giúp hắn rót rượu, Phương tổng liền đem ly hướng tới Lạc Tiểu Thiến, khẽ cụng ly với cô.

Ngửa đầu, hắn lại một hơi uống cạn sạch.

« Lý tổng, thật xin lỗi, dạ dày của tôi không tốt, thật sự không thể uống rượu, nếu không thì thế này đi…. » Lạc Tiểu Thiến đứng lên, lấy ly trà trên bàn, « Tôi lấy trà thay rượu kính ngài được không? »

« Xem cô kìa, sao lại khách sáo như vậy! » Lý tổng giữ chặt tay cô kéo về ngồi lại ghế dựa, tay còn lại cố tình để quên trên đùi cô, « Tôi luôn luôn không thích ép buộc người khác, ta biết các cô ca hát phải bảo vệ cổ họng, không vấn đề gì, ly này, tôi uống giúp cô! »

Hắn đưa tay qua cầm lấy ly rượu của cô, uống cạn, bàn tay vẫn đặt trên đùi cô như cũ, không chịu bỏ ra, hơn nữa còn xoa nắn đùi cô tiến dần lên trên.

Nháy mắt, lông tơ của Lạc Tiểu Thiến dựng đứng cả lên, đột ngột cô hất mạnh tay hắn ra, đứng phắt dậy khỏi ghế ngồi, «Lý tổng, mong ngài tự trọng »!

Bởi vì đứng lên quá nhanh, cái ghế dựa phách một tiếng đổ xuống đất gây ra tiếng vang chói tai.

Ba người khác ngồi cùng bàn, ánh mắt lập tức chuyển sang nhìn.

Lý tổng híp mắt, sắc mặt đầy nét giận dữ nhìn qua Lạc Tiểu Thiến, hừ nhẹ.

« Giả bộ thuần khiết cái gì? Không phải là cũng dựa vào loại chuyện này sao, còn tưởng mình là đại minh tinh, chẳng phải chỉ có cái mặt xinh xắn một chút thôi sao?. »

Hắn xoay người, từ trên mặt đất cầm lấy cái ví da, kéo khóa, lộ ra cả xấp tiền đỏ chói lọi, sấp xếp chỉnh tề, tùy ý lấy một xấp thật dày, hắn cười ném lên mặt bàn.

« Cô hát chẳng qua cũng chỉ được năm vạn, ở đây là mười vạn, chỉ cần cô ngoan ngoãn theo tôi một đêm, thì số tiền này thuộc về cô, nếu hầu hạ tốt, làm tôi thấy cao hứng, tôi sẽ thưởng thêm, thế nào? »

« Ông nhìn lầm người rồi! »

Lạc Tiểu Thiến nhìn cũng chẳng thèm nhìn số tiền trên bàn, cô chỉ khom người xách valiu cùng áo khoác, sập cửa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.