Lý Đức Phú nâng tay che bên mặt bị đánh đỏ bừng lên của mình, âm hiểm cười bước đến, nhìn Lạc Tiểu Thiến đang bị ấn chặt kéo thành hình chữ
đại ở trên giường.”Đừng có cố kêu, ở trong khách sạn này đều là người của tôi, cô có gọi khan cả giọng cũng không có ai đến cứu cô đâu.” Nhìn tên đàn ông đang tháo cà vạt đang tiến đến gần,
Lạc Tiểu Thiến chỉ còn biết vùng vẫy kêu gào, “khôngđược chạm
vào người tôi”!
“Con ranh chết tiệt nhà ngươi, đến lúc này rồi vẫn còn bướng
bỉnh sao!”, Lý Đức Phú hừ lạnh, ánh mắt đảo qua Lạc Tiểu Thiến đang cố
sức giãy dụa, bàn tay hắn lưu luyến trên đùi cô.
“Làn da thật mịn, như da em bé vậy!”
Cảm giác được bàn tay của hắn đang qua lại trên da thịt, Lạc
Tiểu Thiến run lên như lá thu trong gió.Trong tình huống then chốt, một ý tưởng xẹt qua, cô kêu lên, “Khoan đã”!
Lý Đức Phú dừng ngón tay đang hoạt động trên đùi cô, “Thế nào, chưa chịu yên sao?”
Tự cổ vũ trong lòng, cô cố gắng làm cho giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh.
“Ở đây có quá nhiều người, ngài đây sao tận hứng được, dù sao
tôi cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ngài! Đã vậy ngài
kêu họ buông tay ra, để tôi đi tắm một chút, với lại phải đem
tiền phí biểu diễn trả lại cho tôi, rồi ngài muốn làm gì tôi cũng
chiều!”
“Nghe lời như thế có phải tốt hơn không?”, Lý Đức Phú mỉm cười, vẩy tay ra hiệu,“ thả cô ta ra, lấy tiền tới đây!”
Con bé này, nhìn vừa non nớt vừa xinh đẹp, lại có một làn da
trơn bóng như sứ, dĩ nhiên là Lý Đức Phú cũng không hy vọng phải ép
buộc gây mất hứng rồi.
Hai tên vệ sĩ nhận lệnh buông tay cô ra, rời khỏi gian phòng,
Lạc Tiểu Thiến nắm bắt cơ hội, nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống.
“Tôi......tôi.......tôi đi tắm trước!”
“Đi, đi, tốt nhất tắm cho sạch vào!”Lý Đức Phú dùng ánh mắt
ái muội xẹt qua vòng eo nhỏ mảnh mai, giơ tay bóp lấy gương mặt
của cô.
“Đừng để tôi chờ quá lâu!”
“Nắm lấy cái túi xách của mình trên mặt đất, Lạc Tiểu Thiến
chạy nhanh vào phòng tắm, cô đóng cửa, khóa lại cẩn thận, xoay người mở hết tất cả vòi nước, cô tùy ý lau đi vết máu động
tren khóe miệng, nhanh chóng cầm lấy điện thoại trong túi ra.
Nhưng cầm điện thoại trong tay, cô không biết phải cầu cứu với
ai.
“110”?
Lý Đức Phú kiêu ngạo như thế, nếu đúng như lời hắn ta nói, vậy cô đã bỏ qua cơ hội một cách vô ích rồi sao.
Nhưng mà, còn những người khác?
Danh bạ điện thoại của cô lại rất ít, Vu Đồng và Hứa Hạ đang
ở Bắc Kinh, nước xa không thể cứu lửa gần, cô có thể cầu cứu
ai đây.
Ánh mắt chú ý đến cửa sổ trên tường, ánh mắt cô sáng ngời.
Đem điện thoại nhét trở vào túi xách, cô nhẹ nhàng tháo đôi
giày cao gót đang mang dưới chân ra, chân trần đạp lên bồn cầu,
dùng sức nâng người lên, dùng sức đẩy cửa sổ mở ra.
Tiếng mưa rơi lập tức truyền vào.
Cô thò đầu ngó ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên dưới là ngõ nhỏ âm u, cách đó không xa là căn nhà hai tầng có cửa sổ chống trộm
Đem túi xách vác lên trên lưng, Lạc Tiểu Thiến cố gắng chui
người qua ô cửa, mặc dù cửa sổ hơi nhỏ, nhưng may mà người cô
gầy, tuy đầu gối và cánh tay bị khung cửa sổ đã rỉ sắt cọ vào đau đớn
nhưng dù sao cũng chui được ra ngoài.