Đường Lên Đỉnh Vinh Quang “Tử Mặc!” Người đàn ông mặc quân phục vươn một cánh tay ra ngăn anh lại, “Thế này không hợp với quy tắc!” Lãnh Tử Mặc cũng không để ý tới hắn, trực tiếp đẩy cánh tay hắn đi qua. Liếc nhìn cánh tay vẫn còn cắm một nửa chai bia của anh, người đàn ông nhẹ nhàng phất tay. “Tất cả mọi người, xuống lầu!” “Vâng!” Một đám thuộc hạ lập tức làm theo. Lãnh Tử Mặc đi tới căn phòng phía đối diện. Trong phòng, Lý Đức Phú cùng mấy tên thuộc hạ đều bị còng tay đứng ở đằng kia, nhìn Lãnh Tử Mặc ôm Lạc Tiểu Thiến đi tới,
cảm giác được trên người anh phát ra khí chất đế vương băng
lãnh cùng bá đạo, tất cả theo bản năng lùi về phía sau. “Là ai?” Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng hỏi. “Đại ca!” Lý Đức Phú quỳ thẳng xuống, “Lần này là em có mắt như mù, không biết cô gái này là…” Bốp! Chân Lãnh Tử Mặc đạp thẳng trước mặt hắn, đem toàn bộ lời nói phía sau của hắn ngăn ở trong miệng. Thân thể của Lý Đức Phú trực tiếp ngã lộn một vòng trên mặt đất. Không chờ hắn đứng lên, Lãnh Tử Mặc đã bước tới, biểu cảm
trên mặt buông xuống dùng cơ thể mình che lại lỗ tai của Lạc
Tiểu Thiến ở trong lòng, anh nâng chân lên, một cước nặng nề
dẫm nát giữa hai chân hắn. Lý Đức Phú kêu một tiếng như giết lợn, Lãnh Tử Mặc cũng đã thu chân lại, đột nhiên đá một phát. Thân thể to mập như lợn của hắn liền bay lên, nhắm ngay cửa sổ bay ra ngoài, nhập vào trong mưa gió. Phút chốc đã truyền đến một tiếng vang nặng nề. Nơi này là tầng chín, phía dưới chính là sắt thép, Lý Đức Phú không muốn chết cũng không được. Trong phòng mấy tên thuộc hạ chính mắt thấy kết quả này của
lão đại, sớm đã sợ đến hai chân nhũn ra, một đám quỳ xuống
mặt đất, run rẩy không ngừng, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám. Những người này hiển nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì,
cũng từng đánh nhau, từng làm người khác bị thương, thế nhưng
giống như Lãnh Tử Mặc, ung dung thản nhiên phế đi một người,
ngoan lệ như vậy bọn họ không bao giờ có. “Tử Mặc, đủ rồi!” Người đàn ông mặc quân phục đứng ở ngoài
cửa nhẹ giọng nói, “Chuyện còn lại giao cho tôi, bảo đảm sẽ
khiến cho bọn họ còn khó chịu hơn so với chết, tình trạng
hiện tại của cô ấy không tốt, đừng làm cô ấy sợ!” Nghe thấy hai chữ “cô ấy”, Lãnh Tử Mặc cúi mặt xuống nhìn Lạc Tiểu Thiến vẫn như cũ nắm chặt lấy áo sơmi của anh, ngón tay
bởi vì quá dùng sức mà tái nhợt, sát ý trên mặt cuối cùng
cũng rút xuống. “Đi, chúng ta về nhà!” Anh cất bước đi ra cửa, người đàn ông mặc quân phục cũng theo sau cùng anh xuống lầu. “Mặc kệ sống hay chết, mang tất cả về quân đội!” Mấy tên thuộc hạ lập tức chạy lên lầu, những người còn lại theo hắn đi xuống. Cảnh vệ bên người đưa ô, người đàn ông mặc quân phục cầm lấy
chiếc ô rộng rãi, lặng lẽ che trên đầu của Lãnh Tử Mặc và
Lạc Tiểu Thiến. Tất cả thuộc hạ phía sau đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thiếu
Tướng nhà mình thế mà lại che ô giúp người đàn ông này, rốt
cuộc người nọ có lai lịch gì?! Lãnh Tử Mặc cũng không để ý tới, chỉ ôm chặt Lạc Tiểu Thiến đi về hướng chiếc Bugatti của chính mình. “Tới bệnh viện của quân khu đi!” Người đàn ông mặc quân phục nhắc nhở. Miệng vết thương trên cánh tay anh phải mau chóng xử lý, ai biết được chai rượu kia có sạch sẽ hay không? Lãnh Tử Mặc nhìn Lạc Tiểu Thiến tròng lòng, nhẹ giọng nói, “Cô ấy muốn về nhà!” “Hiện tại chính cậu cũng đang cần bác sĩ!” Giọng nói của người đàn ông mặc quân phục mang chút tức giận, thanh âm không tự giác cũng cao lên. Nghe thấy thanh âm của hắn, cơ thể của Lạc Tiểu Thiến rụt một cái về trong lòng Lãnh Tử Mặc. Lãnh Tử Mặc quay mặt, ánh mắt hung hăng trừng trừng người đàn ông. “Hoàng Phủ Ngạo, cậu lại dám nói lớn tiếng thử xem!”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.