Đường Lên Đỉnh Vinh Quang Lãnh Tử Mặc nhướng mắt lên, “Cậu có thể đi!” “Được, tôi đi!” Hoàng Phủ Ngạo nhún nhún vai, đi ra phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong phòng bệnh, Lãnh Tử Mặc ngồi trên ghế sofa cúi xuống nhìn Lạc Tiểu Thiến trong lòng. Yêu? Đây là yêu sao?! Anh yêu cô bé con này?! “Không được tới đây…” Trong lòng, Lạc Tiểu Thiến đột nhiên thốt lên kinh hãi. “Đừng sợ, anh ở đây, anh là Lãnh Tử Mặc, anh ở đây!” Anh ôm chặt cô, cúi mặt xuống dán lên mặt cô, cẩn thận an ủi bên tai cô. Lạc Tiểu Thiến cũng không thức dậy, hướng trong lòng anh rụt rụt, cô rất nhanh đã khôi phục an tĩnh. … … Chẳng mấy chốc, đêm hết bình minh lại tới. Hoàng Phủ Ngạo mang theo bữa sáng bước vào, trên ghế sofa là
Lãnh Tử Mặc và Lạc Tiểu Thiến, vẫn đang ôm nhau ngủ cùng một
chỗ, tấm thảm đắp trên người cả hai cũng sắp rơi xuống đất. Đem hộp giữ ấm trong tay để trên bàn trà, Hoàng Phủ Ngạo rất
tự nhiên đi tới, cầm tấm thảm muốn đắp lại giúp hai người. Kết quả, tay vừa mới chạm vào tấm thảm, nhẹ nhàng lôi kéo, Lạc Tiểu Thiến cũng đã giật mình tỉnh lại. Nhìn khuôn mặt xa lạ của Hoàng Phủ Ngạo, trong ánh mắt cô phút chốc lộ ra thần sắc hoảng sợ. “Không được tới đây!” Trong đầu vẫn còn duy trì những việc kinh khủng xảy ra hôm qua,
nhìn vẻ mặt lạnh lùng xa lạ của người đàn ông, cô sinh ra lòng phòng bị theo bản năng. Lạc Tiểu Thiến vừa nhúc nhích, Lãnh Tử Mặc lập tức giật mình tỉnh dậy. “Đừng sợ!” Mở mắt, nhìn Hoàng Phủ Ngạo đứng bên cạnh có phần
lúng túng, anh nhất thời nhíu mày, “Đứng xa một chút!” Hoàng Phủ Ngạo tiện tay đưa tấm thảm để vào trong tay anh. Hắn muốn giúp đỡ có được hay không, hắn làm sai chỗ nào vậy?! “Tiểu Thiến, đừng sợ, anh ở đây, Tử Mặc của em ở đây!” Ôm Lạc Tiểu Thiến, Lãnh Tử Mặc lại mở miệng, giọng điệu đã là mềm nhẹ. Hoàng Phủ Ngạo lùi đến chỗ ghế sofa phía xa ngồi lên, nghe
thấy bốn chữ “ Tử Mặc của em.”, hắn cuối cùng nhịn không
được, khoa trương làm một động tác nôn ọe. “Buồn nôn quá!” Lãnh Tử Mặc trừng mắt nhìn hắn, lấy tấm thảm che lại trên
người Lạc Tiểu Thiến, “Đừng sợ, cậu ta không phải người xấu,
chỉ là bộ dạng có chút khó xem!” Bộ dạng khó xem? Hoàng Phủ Ngạo nhíu mày, “Lãnh Tử Mặc!” Cho dù anh muốn an ủi người phụ nữ của mình, cũng không cần hạ thấp hắn như vậy chứ? Lạc Tiểu Thiến nhìn chằm chằm mặt của Lãnh Tử Mặc một lúc lâu, dường như có chút không tin vào mắt mình. “Em đang nằm mơ sao?” Anh không phải đang ở nước Pháp sao, vì sao lại ở chỗ này?! Cô nhất định là đang nằm mơ. Lãnh Tử Mặc dùng bàn tay không bị thương nhẹ nhàng sờ sờ tóc
cô, “Đúng, em đang nằm mơ, có phải vừa rồi mơ một cơn ác mộng
hay không, không sao, hiện tại, trời đã sáng, tất cả đều kết
thúc!” Khi anh an ủi, tinh thần Lạc Tiểu Thiến vẫn còn có chút rã rời cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại. “Đói bụng không, muốn ăn bữa sáng chứ?” Lãnh Tử Mặc dùng giọng điệu như dỗ trẻ con hỏi. Nếu giờ phút này Ngải Lâm ở đây, chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt. Vị đại boss luôn lạnh lùng như một khối băng ngàn năm, lại có thể dịu dàng tới mức này ư? Lạc Tiểu Thiến khẽ gật đầu, nhìn tấm thảm trên người, cô đột
nhiên chợt nhớ ra, lập tức muốn đứng dậy từ trong lòng anh. “Đừng nhúc nhích!’’ Lãnh Tử Mặc xiết chặt cánh tay, sau đó
nghiêng mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạo ngồi trên ghế sofa, “Xới cơm!” Thiếu tướng Hoàng Phủ Ngạo đại nhân, trợn trắng cả mắt, cuối
cùng vẫn đứng lên khỏi ghế sofa, mở hộp giữ ấm, lấy cháo được
ninh nhừ thơm lừng từ bên trong ra cho vào bát nhỏ, lại lấy thêm
một cái thìa, đưa đến trước mặt Lãnh Tử Mặc.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.