Cúp điện thoại, Lạc Tiểu Thiến nhìn về khu vực thành phố lân cận phía xa, xoay người đi về.
Cùng lúc ở trên đường, điện thoại Vu Đồng đã gọi tới, biết cô đang trên
đường trở về công ty, Vu Đồng cũng không nhiều lời liền cúp điện thoại,
hẹn cô đến công ty gặp mặt.
…
…
Tập đoàn cao ốc Đế thị.
Tầng 33, phòng làm việc của chủ tịch.
“Vẫn mua vé máy bay mười giờ sáng mai sao?” Ngải Lâm ở bên kia đầu dây hỏi.
“Đổi thành hôm nay đi.” Lãnh Tử Mặc chỉ nói bốn chữ, liền cúp điện
thoại, đưa tay định tắt máy vi tính trên bàn, ánh mắt nhìn vào màn hình, ngón tay của anh cứng lại.
Trên màn hình máy vi tính, Lãnh Tử Mặc nhìn thấy bản kế hoạch vừa mới
hoàn thành còn chưa tắt, trên notebook trang đầu văn kiện, là tấm hình
lạc Tiểu Thiến, đoàn thể Trác Á Nam đã trưng bày tấm hình này để tiến
chọn làm phong bì cho đơn khúc.
Trong hình, Lạc Tiểu Thiến gương mặt trắng nõn mặc áo ba lỗ vận động màu trắng vô cùng đơn giản vào, mái tóc dài bị gió thổi hơi rối, ngũ quan
có vẻ cực kỳ tươi sáng xinh đẹp.
Trên mặt cô không có một chút son phấn, trên người cũng không đeo trang
sức dư thừa, toàn thân cô, chỉ có chiếc chìa khóa sáng tác để mở ra cánh cửa hoạt động.
Tấm hình được chỉnh sửa đơn giản, sợi dây chuyền cũng mang phong cách
giản đơn, trong cảnh nền màu xanh, cô cùng chiếc chìa khóa lập tức hiện
ra, đối lập rõ nét, bởi vì sợi dây chuyền bảo thạch cùng màu sắc bối
cảnh giống nhau mà có vẻ vô cùng hài hòa.
Cô gái trong hình, dường như muốn vỗ cánh mở ra một cánh cửa chưa từng tồn tại.
Biểu cảm trên mặt cô, có vài phần mong chờ, mấy phần lưỡng lự, lại thêm
vài phần như một cô gái nhỏ đáng yêu, tựa hồ muốn mở cửa, lại do dự
không biết đằng sau cửa rốt cuộc là cái gì?
Kỹ thuật chụp ảnh của Hứa Hiểu Dương tuyệt đối cao, tấm hình này hoàn
toàn phô bày ngũ quan xinh đẹp của Lạc Tiểu Thiến, vẻ mặt cùng thời gian đều vô cùng độc đáo.
Bản thân tấm hình, đã là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tuyệt vời.
Gấp ngón tay, ngón tay Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng dán lên khuôn mặt Lạc Tiểu Thiến trên màn hình.
Đột nhiên, lại dời ngón tay, đem bản ghi chép khép lại, cất vào trong cặp, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.
Ngoài cửa, Ngải Lâm chuẩn bị gõ cửa, thấy lãnh Tử Mặc đột nhiên đi ra, cô lắp bắp kinh hãi, vội lui về phía sau vài bước.
“Phiếu đã đặt trước rồi, ba giờ chiều.”
“Được.”
Lãnh Tử Mặc đáp một chữ ngắn gọn, từ bên cạnh cô đi nhanh qua.
…
…
Lầu 13
Phòng làm việc của Trác Á Nam, Lạc Tiểu Thiến đi theo sau Trác Á Nam vào tổ phòng họp chuyên thuộc của họ, mấy nhân viên khác đều đã có mặt,
thấy Lạc Tiểu Thiến, lập tức đứng dậy chào hỏi cô.
“Vu Đồng sẽ lập tức tới đây!” Lạc Tiểu Thiến ngồi xuống chỗ được Trác Á Nam sắp đặt, “Chúng ta chờ cô ấy một chút đi.”
“Tôi tới rồi!” Cô vừa dứt lời, Vu Đồng ở bên ngoài đã hùng hùng hổ hổ
xông vào, ngồi vào ghế dựa bên cạnh Lạc Tiểu Thiến, cô còn ôm trong tay
bản ghi chép, “Vừa rồi trên xe taxi, tôi đã xem sơ qua bản án kế hoạch
một lần, như vậy chúng ta hiện tại bắt đầu đi?”
“Được” Trác Á Nam phất phất tay với cấp dưới, “Tiểu Lâm, cô giải thích đi.”
Cô gái trẻ được gọi là Tiểu Lâm đứng dậy, mở ppt biểu hiện hình chiếuvăn kiện, sau đó bắt đầu giảng giải.