Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 259: Chờ anh đuổi em đi



Ném đại T-shirt vào vali hành lý của mình, cô lại không sắp xếp đàng hoàng, đồ đạc trong hành lý bị nhét đầy, cô tùy tiện nhét một góc áo lộ ra vào vali, muốn đóng nắp lại, thế nhưng lại không đậy được.

Cuối cùng vừa dùng hết lực, rương hành lý lại bật lên đè cô xuống dưới.

“Chết tiệt!”

Đưa hai tay lên ôm đầu, Lạc Tiểu Thiến không còn sức lực mà ngã ngồi trên mặt đất.

Điện thoại trong túi xách bỗng vang lên.

Lạc Tiểu Thiến đưa tay lấy điện thoại di động ra, màn hình hiện lên tên Hứa Hiểu Dương, cô liền tiếp điện thoại.

“Thầy Hứa?”

“Tiểu Thiến, vết thương của em đã đỡ hơn chưa?”

Hơn một lần, đã hẹn đến phố chụp hình, nhưng bởi vì vết thương của Lạc Tiểu Thiến chưa kết vảy, hai người lại đành phải hẹn lại lần sau.

Lạc Tiểu Thiến đưa tay lên che mặt, đã khống chế cảm xúc được một chút, “Thầy Hứa, thật xin lỗi. Có thể là phải thêm vài ngày nữa, em còn phải hoàn thành ca khúc, còn quay MV, đại khái là thời gian sẽ nhiều hơn một tuần.”

“Không vấn đề gì!” Đầu bên kia điện thoại, Hứa Hiểu Dương cười thật sự khoan dung, “Vừa vặn, tôi cũng muốn cùng với Lãnh tổng các người đi châu Âu một chuyến, có khả năng kéo dài một tuần mới trở về, vậy khi nào chúng ta trở lại sẽ sắp xếp thời gian?”

Nghe đến tên của Lãnh Tử Mặc, Lạc Tiểu Thiến lại khẩn trương không thôi, “Thầy đang đi cùng Lãnh Tử… Lãnh tổng sao?”

“Không, tôi còn phải lái xe tới sân bay, vốn dĩ kế hoạch sẽ là ngày mai, không biết vì sao anh ta lại đổi thời gian đi sớm hơn vào xế chiều hôm nay…” Hứa Tiểu Dương cười ở đầu bên kia điện thoại, “Thế nào, em tìm anh ta có việc gì sao?”

“Không có, không có…” Lạc Tiểu Thiến vội phủ nhận, “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, thầy Hứa đang bận, chúng ta sẽ liên lạc lại sau.”

Cúp điện thoại, tâm tình cô cũng bình tĩnh rất nhiều, nhìn rương hành lý trước mặt mình, cô nhíu mày.

Nếu như Lãnh Tử Mặc thấy cô tự mình rời đi như vậy, nhất định sẽ vô cùng tức giận, với tính tình của anh, cho dù muốn đuổi cô đi thì cũng phải để anh tự mình nói ra.

Anh đã vì cô làm biết bao nhiêu chuyện như thế, sao cô có thể rời đi như vậy được?

Vậy cô sẽ đợi anh trở về, đến lúc đó, cô để mặc anh tùy ý nổi giận, đánh mắng thế nào cũng được, chỉ cần tâm tình của anh có thể tốt hơn một chút, cô tình nguyện hứng chịu sự giận giận dữ của anh, sau đó cô sẽ đi.

Hạ quyết tâm xong, Lạc Tiểu Thiến thấy thể xác và tâm hồn nhẹ đi rất nhiều.

Không cần chỉnh lại quần áo, cô đứng lên, dọn lại tủ quần áo của anh, toàn bộ được dọn dẹp gọn gàng, sau đó lại lên lầu, lấy khăn lau cùng cây lau nhà, dọn dẹp căn phòng, lại đi dọn phòng bếp, đến tủ lạnh thì dừng lại, buông cây lau nhà trong tay ra, cô đến tủ lạnh mở tủ ra, xem nguyên liệu nấu ăn bên trong, khẽ nhíu mày.

Lưu loát dọn sạch phòng bếp, cô xoay người chạy lên lầu, dùng điện thoại di động tìm phương pháp làm sủi cảo, sau đó trở lại phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị.

Anh nghĩ cô không thể làm được gì, vậy thì coi như đây là lần cuối cùng cô làm vì anh, cô sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhào bột, trộn bột, cán bánh.

Lạc Tiểu Thiến lần đầu tiên trong đời tự làm sủi cảo, từ xế chiều bận bịu cho đến hơn nửa đêm mới đem sủi cảo chuẩn bị xong, đem bánh chẻo bao lại cẩn thận để vào tủ đông lạnh, cô thu dọn phòng bếp sạch sẽ xong thì lưng cũng đã mỏi eo cũng đã đau, rửa tay đi đến cạnh ghế sofa, cô vốn định nghỉ ngơi một chút, kết quả lại ngủ quên.

Nửa đêm, cô bị lạnh mà tỉnh dậy.

Mở to mắt nhìn đèn treo màu trắng trên trần nhà tối đen, đột nhiên đầu cô hiện lên một đoạn nhạc, Lạc Tiểu Thiến đứng dậy chạy vọt vào phòng luyện đàn.

Rất nhanh, một đoạn nhạc rất hay từ trong phòng truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.