Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 264



Khi nhận được câu trả lời của Trác Á Nam, Lãnh Tử Mặc mới tắt điện thoại

“Tử Mặc!” Hứa Hiểu Dương từ xa đi tới nói, “Chút nữa giúp tôi viết một bưu thiếp, có kí tên lên và còn kèm theo lời chúc phúc nữa”

“Thầy Hứa, ngài tính làm chuyện gì vậy?” Lãnh Tử Mặc nghi ngờ hỏi lại.

“Tôi có một người bạn là fan của cậu, biết tôi và cậu có quen biết còn đặc biệt gọi điện thoải hỏi thăm cậu đó. Hứa Hiểu Dương cười rộ lên, “cô bé này tôi thật sự rất thích, có muốn tôi giới thiệu hay không? Tuổi cậu cũng không còn nhỏ, công việc cũng quan trọng nhưng chuyện cá nhân cũng không thể không quan tâm tới được, hồi tôi bằng tuổi cậu cũng đã tay vợ tay ôm con rồi.

An Đức Sâm thấy hai người nói chuyện phiếm cũng tò mò đi tới.

Tiếng Trung hắn nghe không hiểu, liền tò mò đi về phía Hứa Hiểu Dương hỏi hai người đang nói chuyện gì.

“Cũng không có gì, tôi chuẩn bị giới thiệu bạn gái cho Tử Mặc.” Hứa Hiểu Dương cười vui vẻ nói .

“Phải không ?” Vẻ mặt An Đức Sâm hết sức mập mờ cười gian, “không cần ngài quan tâm, Mặc đã có bạn gái rồi.”

“không thể nào!” Vẻ mặt Hứa Hiểu Dương hết sức kinh ngạc không thể tin vào chuyện này.

“Đó là sự thật,tôi đã nhìn thấy cô ấy.” An Đức Sâm nhún vai nói “Là một cô gái Trung Quốc rất đẹp, rất đặc biệt.”

“Cậu đã gặp cô ấy?” Hứa Hiểu Dương càng thêm kinh ngạc không dấu được vẻ tò mò của mình, “ Tử Mặc, cậu như thế là không đúng, dựa vào cái gì An Đức Sâm đã được gặp cô ấy còn tôi thì không hay biết gì hết!”

hắn cùng với Lãnh Tử Mặc, đã từng có mấy lần hợp tác trông công việc, cũng được coi là bạn lâu năm.

Trong lòng Lãnh Tử Mặc tràn đầy bất đắc dĩ, sao anh ta lại có tâm tình đi thảo luận vấn đề của bạn gái của anh, không giống anh ta chút nào hết!

Chẳng qua hai người này, so về tuổi tác đều lớn hơn anh nhiều cũng coi như là tiền bối nên không thể đối đãi tùy tiện như Lãnh Tử Duệ và Hoàng Phủ Ngạo được, chỉ có thể nhún vai đem đề tài dời sang vấn đề công việc.

“Hai người chúng ta không phải nói là tới để lấy bối cảnh trước sao?”

An Đức Sâm cùng Hứa Hiểu Dương đều là những người nhạy bén, đương nhiên có ánh mắt hơn người, cho dù Lãnh Tử Mặc che dấu không để lộ gì, hai người vẫn đoán ra vài phần.

“Mặc!” An Đức Sâm gác tay lên bờ vai của Lãnh Tử Mặc nói, “Tôi nói cho cậu biết, đối với phụ nữ cậu cũng không thể cư xử máy móc khô khan, luôn tỏ ra lạnh lùng người sống chớ tới gần giống như trong công việc, mà phải tỏ ra nhiệt tình và nhiệt tình…”

“Đúng như vậy, điểm này thì tôi đồng ý với Sâm” Hứa Hiểu Dương gật đầu phụ họa “Đối với phụ nữ là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này, như trong đánh trận đối với họ cậu phải có đầy đủ kiên nhẫn.”

Lãnh Tử Mặc cười khổ nói “Hai người có thể bắt đầu làm việc được không?”

Hứa Hiểu Dương và An Đức Sâm đưa mắt nhìn nhau không tỏ ý gì.

Ba người lập tức quay về chỗ cũ, tiếp tục lấy bối cảnh.

Trong phòng khách sạn tại Maldiver.

Nghe thấy tiếng đập cửa, Lạc Tiêu Thiến đang ngắm cảnh biển liền rời mắt về phía cửa, xoay người đi mở cửa phòng.

Chu Đồng cầm một ly sữa nóng bước tới nói “Sao còn chưa ngủ?”

Lạc Tiểu Thiến dịch người Chu Đồng thuận lợi đi vào phòng “ trên máy bay ngủ nhiều giờ không thấy buồn ngủ.”

“Vậy sữa của cô đây uống đi khi còn nóng” Chu Đồng bưng sữa tới, hai người cùng ngồi xuống ghế trên ban công thấy sắc mặt Tiểu Thiến khác lạ liền hỏi, “Tiểu Thiến, có phải là cô có tâm sự gì hay không?”

“Tôi không có chuyện gì cô đừng lo lắng, chắc do ngồi máy bay lâu có chút mệt.” Lạc Tiểu Thiến đang cầm ly sữa thản nhiên trả lời.

“Còn không có à?” Chu Đồng khẽ cười “Trông vẻ mặt cô là biết có tâm sự rồi, cơm ăn cũng không vô, không giống với Lạc Tiểu Thiến mà tôi quen biết.

Lạc Tiểu Thiến uống một ngụm sữa “Thực xin lỗi đã làm cô phải lo lắng cho tôi.”

“cô không muốn nói tôi cũng không miễn cưỡng, có chuyện gì nhất định phải nói cho tôi biết. dự án MTV lần này cấp trên rất quan tâm, vừa rồi lúc chúng ta họp, Trác Á Nam nhận được một cuộc điện thoại, tuy anh ta không nói rõ là ai, nhưng mà tôi nghe anh ta nói chuyện cung kính với người kia lắm nhất định là một Boss nào đó nói không chừng là Lãnh Tử Mặc cũng nên, sau đó liền bảo tôi tới tìm cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.