Lãnh Tử Mặc ngắm nghía điếu xì gà trên tay, chậm rãi ngồi lặng lẽ trong một thị trấn thuộc Bắc Âu này.
Lúc này, ở Lapland đã là đêm khuya, trên đường vẫn có tấp nập các du khách nước ngoài tới đây tham quan và nghỉ dưỡng.
Bởi vì nơi này người Hoa sinh sống không nhiều lắm, Lãnh Tử Mặc cũng không lo lắng sẽ có người nhận ra mình.
không có bất kì nhà máy công nghiệp gây ô nhiễm không khí, bầu trời tinh khiết giống như hòn ngọc quý, phố phường Bắc Âu đều là nhà gỗ, rất giống như một vương quốc trong cổ tích.
Nhìn sang bên đường là một cửa hàng mở 24h, anh nhớ tới lời của Hứa Hiểu Dương nhờ lập tức đi qua đẩy cửa bước vào.
Tính toong!
trên cửa có treo một chiếc chuông nhỏ mỗi khi có khách ra vào đều phát ra tiếng kêu dễ nghe.
Có một cô gái trẻ với đôi mắt xinh đẹp lập tức từ trên ghế đứng lên dùng tiếng anh hỏi “@,…@##..”?
“#...#..@@**?” Lãnh Tử Mặc cũng dùng tiếng anh đáp lời.
cô gái ngay lập tức mang thứ hắn cần ra, Lãnh Tử Mặc tùy ý lấy ra đôla thanh toán.
“Thực xin lỗi, tôi không có tiền lẻ ngài có thể lấy số lượng bưu thiếp nhiều hơn được không?” trên mặt côgái có chút không biết làm sao cho phải.
Nhìn biểu cảm trên mặt cô gái, Lãnh Tử Mặc liền nghĩ tới Lạc Tiểu Thiến cô ấy cũng hay nói xin lỗi.
“Được!” anh đồng ý, lấy thêm bưu thiếp.
Được cô gái trẻ tiễn ra tới tận cửa, Lãnh Tử Mặc nhìn hai tờ bưu thiếp trong tay xoay người đi về hướng khách sạn.
Trở lại khách sạn, lấy bút ra ở trêm một tờ bưu thiếp kí tên của bản thân.
Nhìn tờ bưu thiếp còn lại, anh do dự không biết nên xử lý như thế nào.
trên bàn, di động đột nhiên vang lên.
anh nhíu mày lấy di động ra xem, chỉ thấy trên màn hình thông báo một cuộc gọi nhỡ.
Vừa rồi vì tùy ý ra ngoài đi dạo một chút thế nhưng lại quên không mang theo di động.
Lãnh Tử Mặc mở điện thoại kiểm tra, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi tới là “ Lạc Tiểu Thiến” ngón tay cầm điện thoại của anh khẽ run kên!
Muộn như vậy rồi vẫn còn gọi cho anh, cô ấy nhất định là có việc!
không một chút nghĩ ngợi, anh liền trực tiếp gọi lại.
…
Maldives
Lạc Tiểu Thiến ôm di động ngồi lặng lẽ trong bóng tối, một cặp mắt trống rỗng nhìn vào hư không chẳng biết hồn lạc tới phương trời nào.
Tinh!
Di động trong tay đột nhiên vang lên, cô giật mình nhìn tên hiển thị người gọi tới là Lãnh Tử Mặc!
Hốt hoảng lấy tay lau nước mắt, trong lòng quay cuồng rối bời
cô giơ ngón tay định ấn xuống nút nhận cuộc gọi nhưng lại có chút do dự không thôi.
Nhất định là khi nãy cô trong lúc hồ đồ đã gọi cho anh nhưng lại không có dũng khí gọi tới cùng, cho nên giờ anh mới gọi lại?
Nếu nghe, cô sẽ nói gì đây?
…
Đầu bên kia điện thoại, nghe thấy tín hiệu kết nối, lòng của Lãnh Tử Mặc nóng như lửa đốt.
Sao cô ấy lại không nghe điện thoại?
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?
Tim của anh liền hẫng mất một nhịp!
Mãi không có người nghe máy anh rốt cục đứng ngồi không yên, chuẩn bị gọi cho Trác Á Nam hỏi chuyện gì xảy ra.
Nhưng vào lúc này.
“Alô”
Thanh âm của Lạc Tiểu Thiến rốt cuộc cũng truyền từ trong ống nghe tới.
“đã xảy ra chuyện gì?”
Nắm điện thoại trong tay, Lãnh Tử Mặc gấp giọng hỏi.
Nghe giọng nói lo lắng của anh, cô vội nói “không…không có việc gì, vừa rồi… tôi đã quấy rầy anh rồi.”
Tuy rằng cô đã cố gắng khống chế giọng nói, Lãnh Tử Mặc vẫn nghe ra giọng nói của cô không ổn “ Em khóc đúng không?”