Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 269: Tôi yêu em



Edit: Hạt mưa nhỏ

Đem tất cả những điều muốn nói trong lòng nói ra hết, Lạc Tiểu Thiến cảm thấy nhẹ nhõm không còn gì hối hận nữa.

Nghe thấy tiếng mắng quen thuộc của anh, cô lại cảm thấy tủi thân vô cùng.

Về sau, sẽ không được nghe tiếng mắng người của anh nữa ư?

“Em đã nói xong, từ giờ trở đi sẽ không gây thêm phiền toái cho anh, chờ sau khi về Bắc Kinh liền thu dọn đồ đạc, thẻ tín dụng sẽ trả hết cho anh, Lãnh Tử Mặc…Tạm biệt!”

Hai mắt đẫm lệ gắng gượng phun ra hai chữ cuối cùng, cho dù là khó chịu đi nữa, đau lòng như thế nào cũng là do cô tự nguyện. Nếu hắn đã quyết định buông tay, cô tuyệt đối sẽ không níu kéo nữa.

“Em dám gác điện thoại thử xem?!”

Lãnh Tử Mặc tức giận đến mức muốn giết người!

Nếu anh thật sự muốn buông cô ra thì tại sao lại ba lần bốn lượt gọi điện thoại cho cô chứ?

Ngược lại anh hy vọng, anh thật sự có thể buông tay cô, nói vậy anh cũng không cần giống như bây giờ, ngay cả trong thời gian làm việc cũng có thể thất thần, không giây phút nào là không nghĩ tới cô, vì cô mà lo lắng cũng vì cô mà đau lòng.

“Lạc Tiểu Thiến, em nghe cho rõ đây, tôi nói muốn đuổi em đi chỉ là lời nói lúc tức giận, em làm sao biết được cảm giác của tôi lúc ấy như thế nào? Thấy cái gì tôi cũng đều nhớ tới em, tôi sắp điên rồi! Lạc Tiểu Thiến, chắc em cũng không bao giờ biết được hai ngày nay tôi trải qua như thế nào, trừ bỏ lúc mẹ tôi qua đời tôi chưa từng hoảng hốt như vậy. Lạc Tiểu Thiến, tôi không chỉ thích em, mà là tôi yêu em. Tôi yêu em. Yêu! Em nghe thấy không? Tôi yêu em, em là đồ ngu ngốc vô lương tâm! Em không dùng trái tim mình cảm nhận được tình cảm của tôi sao? Em nghĩ Lãnh Tử Mặc tôi là loại người nào, sẽ tùy tiện vì một người phụ nữ làm chuyện không đâu ư…?”

Anh ở đầu bên kia điện thoại điên cuồng hét lên!

Nhưng mà lúc này đây, Lạc Tiểu Thiến cảm thấy sự phẫn nộ tức giận của anh có chút ngọt ngào tan chảy.

Anh nói không đuổi cô đi?!

Hắn nói hắn luôn nghĩ tới cô?!

Anh nói anh – yêu cô?!!

Lạc Tiểu Thiến nắm chặt ống nghe, mặc cho ép chặt vào lỗ tai có chút đau, nhưng vẫn không chịu buông ra, chỉ lẳng lặng nghe anh trút nỗi tức giận qua điện thoại.

Đầu dây bên kia, Lãnh Tử Mặc hít một hơi sâu, giọng điệu đã trở nên ôn hòa “Tôi biết là tôi quá nóng lòng, em vừa trải qua chuyện của Lục Hạo, không có khả năng tiếp nhận tôi, tôi không yêu cầu em trả lời tôi ngay, chúng ta có thể từ từ bắt đầu, tôi có thể chờ..”

Tròng mắt nóng lên, hai hàng lệ lại chảy dài trên gương xinh đẹp.

“Lãnh Tử Mặc, em là đang nằm mơ sao?”

“Tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng mà ở chỗ tôi đang có mặt trời, vẫn chưa đến giờ đi ngủ, em cũng vẫn chưa ngủ!” Anh nghiêm trang đáp lại, sau đó lại tặng thêm một câu “ Em vừa mới hỏi điện thoại, là tôi gọi cho Trác Á Nam, hỏi tình huống của em, bởi vì lúc tôi gọi cho em, máy liên tục báo máy bận nên mới gọi cho anh ta. Khi đó là em đang cùng ai nói chuyện lâu như vậy?”

Một câu cuối cùng mang tính chất vấn đầy bá đạo, trong giọng nói có mùi giấm chua rất nặng!

“Lúc đó em đang nói chuyện với thầy Hứa, em biết hai người đang đi chung chuyến đi, nên muốn hỏi thăm một chút.” Lạc Tiểu Thiến giải thích.

Suốt hôm nay, trừ gọi cho Hứa Hiểu Dương cô không gọi qua một cuộc điện thoại thứ hai, cho nên hoàn toàn không cần nghĩ cũng đoán được, và khi đó thầy Hứa nói anh đang gọi điện thoại.

Cô cũng thật không ngờ, khi đó anh lại gọi cho cô!

“Hỏi tôi?”

“Em không dám gọi cho anh, cho nên đành phải gọi cho thầy Hứa!”

Lãnh Tử Mặc đưa tay lên vỗ trán, quay một góc sáu mươi độ nhìn trần nhà vẻ mặt bất đắc dĩ!

Thì ra anh lại đang ghen tị với chính mình!



Ba ngày sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.