Lãnh Tử Mặc đảo mắt quanh bàn một vòng, “Anh đi lấy rượu.”
“À, em quên!”
Đến lúc anh nhắc tới, Lạc Tiểu Thiến mới nghĩ ra, mình lại quên mất
rượu, vội vàng đến quầy bar lấy cốc tới, Lãnh Tử Mặc mang rượu tới, rót
vào hai cái cốc.
Hai người ngồi hai bên bàn, Lạc Tiểu Thiến nâng cốc lên, “Ừm…Vì lần đầu
tiên bạn học Lạc Tiểu Thiến làm cơm Tây, hơn nữa lại rất thành công, cạn ly!”
“Được, cạn ly!” Lãnh Tử Mặc giơ cốc ra, cùng cô chạm nhẹ, nhìn cô đem
rượu đến bờ môi anh còn không quên nhắc nhở, “Không được uống nhiều.”
“Vâng!” Lạc Tiểu Thiến uống một ngụm rượu nhỏ, lập tức trưng lên vẻ mặt
mong chờ nhìn anh, chỉ vào đĩa thịt bò bít tết trên bàn, “Mau nếm thử
một chút, thịt bò để nguội sẽ ăn không ngon!”
Lãnh Tử Mặc cười cười lấy dao, tao nhã bắt đầu cắt miếng thịt trong đĩa.
Kết quả, cắt nhát đầu tiên, máu loãng đã tràn ra ngoài.
Bởi vì trước khi làm đã tham khảo rất nhiều tài liệu, Lạc Tiểu Thiến
biết nếu thị bò bít tết mà chín quá thì sẽ rất khó ăn, cho nên sợ chín
quá, vừa cho ra khỏi bếp cô đã bỏ ra đĩa, thịt bò bít tết này nhiều nhất chỉ chín ba phần.
Bởi vì thường xuyên làm thêm giờ, dạ dày của anh cũng không được tốt lắm, ăn thịt bò như vậy đương nhiên cũng không được tốt.
Thịt bò như vậy, nếu như là ở bên ngoài, Lãnh Tử Mặc tuyệt đối sẽ không đụng vào.
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Lạc Tiểu Thiến phía đối diện, anh mấp
máy môi, sau đó cắt một miếng thịt bò chín ba phần cho vào miệng.
“Thấy thế nào?”
Ở bàn đối diện, Lạc Tiểu Thiến nhỏ giọng hỏi.
Cố gắng nuốt một miếng thịt bò còn sống vào trong miệng, Lãnh Tử Mặc khẽ nhếch môi.
“Vô cùng... Tươi mới!”
Lúc này Lạc Tiểu Thiến mới yên lòng, cầm lấy dao nĩa, chuẩn bị cắt miếng thịt trong đĩa của mình.
“Chờ một chút!”
Lãnh Tử Mặc vội vàng gọi cô, nếu như nha đầu này biết đồ mình làm thật sự rất tệ, nhất định sẽ rất khó chịu.
“Sao thế?”
Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ ngẩng mặt lên
“Một tảng anh ăn không đủ.” Lãnh Tử mặc nhìn vào tảng thịt bò trong đĩa của cô. “Em có thể nhường cho anh không?”
“Đương nhiên rồi!” Cô không nghĩ ngợi gì đẩy đĩa của cô tới, ngại ngùng
nhìn anh cười cười, “Tử Mặc, em nói thật cho anh biết, thật ra em đã làm thử bốn lần rồi, mất ba lần, đến lần thứ tư mới miễn cưỡng có thể ăn,
em cảm thấy vất đi rất lãng phí, nên đã ăn hết chúng, bây giờ cũng không cảm thấy đói!”
Lãnh Tử Mặc ở trong lòng cười cười, giơ tay ra đỡ lấy đĩa của cô, Lạc Tiểu Thiến ngồi đối diện, nhìn anh ăn.
Nhìn anh ăn thịt bò rất ngon miệng, cô cong cong khóe môi, cười đến ngọt ngào.
“Buổi tối muốn đi đâu chơi?” Lãnh Tử Mặc vừa ăn thịt bò sống vừa hỏi.
“Anh đã làm việc cả ngày, chúng ta không ra ngoài nữa, vừa rồi đứng trên sân thượng nhìn phong cảnh cũng rất đẹp, không bằng chúng ta đi dạo
xung quanh một chút?” Lạc Tiểu Thiến đề nghị.
“Được!” Lãnh Tử Mặc lập tức đáp ứng.
Tại Hồng Kông, cô cũng chưa nổi tiếng lắm, hơn nữa khu vực xung quanh
toàn là biệt thự, cũng không có nhiều người qua lại, anh cũng không cần
lo lắng có phóng viên chụp trộm.
Sau khi ăn cơm xong Lạc Tiểu Thiến dọn dẹp bàn ăn, Lãnh Tử Mặc mới lén lút lên lầu uống hai viên thuốc đau dạ dày.
Sau đó hai người cùng nhau ra ngoài, đi dạo trên núi.
Đầu hạ, thời tiết còn không nóng lắm, lúc này trên đỉnh núi, không khí hơi se lạnh rất thoải mái, rất thích hợp để tản bộ.
Ánh đèm êm dịu, còn có tiếng côn trùng kêu nhẹ trong bụi cây ven đường,
quay mặt ra là có thể nhìn thấy vịnh Vitoria, thu toàn bộ cảnh đẹp Hồng
Kông vào trong tầm mắt….
“Thật đẹp!”
Lạc Tiểu Thiến dừng chân lại tại một bãi đất trống trên sườn dốc, vịn vào lan can bên đường núi nhìn hòn ngọc quý Đông Phương.